Trùng Sinh Nữ Phụ Được Chuyển Kiếp

Chương 37: Có muốn đi theo ta hay không?




Cô có nhầm không? Thằng bé lấm lem chút bẩn thỉu đó là Minh Tu??

Thật cmn quá sức huyền huyễn rồi mà. Sao càng lúc cô lại càng đụng phải mấy con quái vật từng -đụng chạm dịu dàng- đến cơ thể và tâm hồn nhỏ bé của cô vậy???

Nhớ lại một chút ký ức thằng nhóc xấu xa này từng làm gì với mình, Diệp An không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Giật tóc của bà, ngồi lên lưng của bà dìm xuống đất mặc bà đây giãy dụa. Phóng ra Kim hệ thành những mũi dao nhọn rồi như vô tình gây sát thương lên cơ thể của bà chơi trò mèo vờn chuột.

Hừ. Chẳng phải chỉ là Cố Minh Tuyền bị ghen tuông làm mờ mắt mới nộ khí sung thiên với đám người Cố Diệp Ninh thôi sao. Những lúc đó đáng lẽ mấy đứa nhóc con các ngươi phải thật đáng yêu nghiêng nghiêng đầu hỏi bà đây "Chị gái chị bị sao vậy, đừng tức giận nữa có được không, tụi em sẽ sợ đó" Chứ không phải như tiểu sát thần hành bà đây mất đi cả nửa cái mạng, lại còn học theo người lớn -nở trên môi nụ cười châm chọc- mà nhìn bà thê thảm.

Thật cmn khốn kiếp!

Nhớ lại một chút sự việc khiến thái dương Diệp An không khỏi giật giật.

Đẩy những hắc tuyến trên đầu của bản thân sang một bên. Diệp An nhìn lên sân khấu thấy 3 trận đánh kia cũng chuẩn bị kết thúc, khế ước cũng đã có dấu hiệu thần phục.

Nhìn bóng dáng nhỏ bé gầy yếu trên kia không hiểu sao cô có chút dao động muốn cướp lấy bóng dáng đó về tay.

Chắc chắn là vì linh hồn cô đang kêu gào muốn trả đũa rồi.

Chắc chắn là thế. Cho dù thật mất mặt khi bắt nạt trẻ con nhỏ tuổi nhưng cô không quan tâm a.... Thằng nhóc đó kiếp trước rất tàn bạo mà hành hạ Cố Minh Tuyền đấy mọi người đừng để nó bị lừa.

Đã là đồng bạn của Cố Diệp Ninh thì dù là một con chó cũng có thể phun ra lửa đấy nha... Thật cmn cay nghiệt cho thành phần tép riu như cô mà.

Những bóng dáng trên sân khấu càng lúc càng ít đi, chỉ còn lại 2 người duy nhất trong đó có Minh Tu. Nhưng kỳ lạ là chẳng ai đến gần nó cả. Chẳng phải là dị năng hiếm mọi người đều muốn sở hữu chẳng ngại bẩn đấy ư??

Thắc mắc của cô lập tức muốn tự mình kiểm chứng, thả tinh thần lực phóng đến bóng dáng kia thì tinh thần lực của cô bị dội lại.

Không tiến nhập được?? Cmn cái quỷ gì vậy a... Gấp gáp đứng bật dậy nhìn đăm đăm về phía tên nhóc đang đứng, cô thử thả một lần nữa mạnh mẽ hơn, quả nhiên vẫn bị dội ngược lại không thương tiếc.

Hai người anh trai ngồi đó bị em gái đứng bật dậy doạ không nhẹ. An An đây là làm sao? Con bé có hứng thú với 1 trong 2 dị năng hiếm bên trên ư? Có cần họ ra tay cướp về không?

Hiểu thái độ của hai người anh trai muốn gì. Cô lắc lắc đầu ý không cần.

Trên sân, không hiểu sao mọi người đều vây xung quanh nhưng không một ai tài nào tiếp cận được cậu nhóc. Cứ cường thế lại gần thể nào cũng lại bị bật ra xa.

Diệp An nhìn nhìn một lúc liền dịu ánh mắt lại thả một tia tinh thần lực vô cùng nhu hoà về phía bức tường vô hình đang bảo vệ thằng nhóc.

Tinh thần lực rất chậm, lại mang theo một sự nhu hoà mà chạm vào chiếc lồng. Gần như ngay lập tức, vẻ mặt vốn lạnh nhạt kia cô thấy nó thoáng dao động.

Vậy là đúng rồi.

Từ tia tinh thần lực đó, cô để đầu sợi chạm vào lồng phân tán ra bao quanh nó, vận chuyển thứ ấm áp kia không ngừng.

Bỗng cô cảm nhận được dao động cảm xúc của thằng nhóc.

Nó đang đau đớn, hoang mang vì những gì từng xảy ra với nó, thằng bé đã bị bỏ đói lâu rất nhiều lần, tra tấn đến cực hạn chịu đựng. Bị hút kiệt máu bao nhiêu lần, cắt thịt bao nhiêu vết lấy mô để một số kẻ cho là nhà nghiên cứu kia phân tích lấy dị năng đem thành nhân bản. Bị hành hạ tra tấn 12 năm trời ngay từ khi sinh ra, đen đủi bị một cỗ máy dò dị năng từ bụng mẹ chỉ điểm mà bắt đi. Nên khuôn mặt thằng bé cực kỳ vô cảm, nó đã nếm trải quá nhiều điều khủng khiếp đến mức nó không biết điều gì là bình thường nhất của một con người. Cho đến khi Lam Dực phát hiện và mang nó đi theo nửa năm nay.

Phẫn nộ!

Diệp An phẫn nộ thực sự. Cô gầm lên một tiếng nhỏ giận giữ, sau đó mắt lạnh chậm rãi mà vững vàng đi về phía sân khấu.

Sợi tinh thần lực của cô vẫn bao quanh thằng bé. Thằng nhóc kia dù có phải kẻ đã từng làm cô bị thương hay không. Nhưng ở thời không này, cùng một gương mặt nhưng số phận lại hoàn toàn bi thảm khiến cô muốn được một lần cố gắng cho nó cảm nhận sự ngông cuồng của bản thân Minh Tu cô từng biết.

Trẻ nhỏ đáng lẽ ra phải được yêu thương chứ không phải vì mang trên mình dị năng như một lời nguyền rủa mà sống kiếp người súc sinh không bằng, mặc những kẻ cho là có thế lực mạnh mẽ tước đoạt quyền được làm một con người bình thường.

Như một nữ thần cao cao tại thượng bước đến. Rất nhiều kẻ nhìn thấy cô đều tự lui sang một chút nhường đường xem cô định làm gì.

Gương mặt không mang chút cảm xúc nhìn dao động tinh thần lực xung quanh những kẻ bao vây chiếc lồng đang có những cảm xúc bẩn thỉu đầy tham vọng. Chắc chắn thằng nhóc này biết có thể mình sẽ lặp lại kiếp sống đó một lần nữa nếu có một kẻ mới nó phải nhận làm chủ nhân nên mới có thần sắc như vậy.

Đứng ở đầu nguồn tinh thần lực bao quanh chiếc lồng vô hình. Cô nhẹ nói  "Có thể cho ta vào không"

Gương mặt gầy gò của Minh Tu ngước lên nhìn cô, đôi mắt vẫn vô hồn mà nhìn như vậy.

Sau đó bỗng cô nở một nụ cười như gió xuân ấm áp, tự nhiên bước đến như chưa hề có gì ngăn trở.

Chiếc lồng biến mất.

Cô lập tức dùng dị năng tinh thần mạnh mẽ mà khôn khéo áp chế suy nghĩ muốn bước tới tranh đoạt của những kẻ xung quanh. Khiến bọn họ bị cường ngạnh đứng im lại chỉ đơn giản cho rằng mình không muốn lên đó và những kẻ khác cũng vậy.

Không gian bỗng không một tiếng động, tất cả đều nhìn theo hướng cô gái mặc chiếc váy màu tím kia.

Đứng trước mặt kẻ khế ước. Cô không cúi đầu cho bằng thằng bé, cũng không thể hiện thái độ nhu hoà gì, mà chỉ ngắn gọn một câu "Muốn đi cùng với ta không?"

...

Thật lâu, lâu đến mức mọi người tưởng như thân thể cô sẽ giống như những kẻ trước tiếp cận đều bị đánh bay ra ngoài thì thằng nhóc có chút bẩn thỉu kia mới động đậy. Cụp đôi mắt lại khép hờ, người từ từ quỳ xuống một chân, tay phải gầy gò đặt lên ngực trái, đầu cúi xuống cất giọng trẻ con khàn khàn không hợp tuổi.

"Nguyện theo chủ nhân phục vụ, thề mãi mãi trung thành với người"