Trùng Sinh Như Nguyệt

Chương 11




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ phu nhân đọc xong, tay run run. Hèn gì bà thấy quen quen, ra là bạn gái cũ của Kình.

Vậy bà còn 2 đứa cháu nữa?

Hạ phu nhân đi vào phòng Hạ Vũ Linh. Hôm nay bà phải giết con bé này, dám dấu bà chuyện lớnnhưthế này.

--- -----

Hạ Vũ Linh khóc nói:

“Mẹ, mẹ tha cho con, con không dám nữa ạ.”

“Mẹ là không điều tra thì con định khi nào mới nói chứ?”

Hạ Vũ Linh thực sự khóc không ra nước mắt, cô đã 23 rồi. Còn bị mẹ tét mông, bạn bè mà biết thì cô biết chui vào đâu chứ?

“Mẹ bình tĩnh, bây giờ con đang rất thân với chịNhưNguyệt, con sẽ dẫn mẹ đi nói chuyện với chị ấy.”

“Thật chứ?”

“Vâng, đương nhiên rồi, nhưng mẹ phải dừng tay đã.”

“Được rồi. Bây giờ chúng ta đi thôi.”

Hạ Vũ Linh cười xấu hổ nói:

“Mẹ, để mai đi, hôm nay chị ấy mệt rồi mà con cũng không tiện đi lại.”

“Được rồi để mẹ bôi thuốc cho con.”

--- ------ ------ ------ ----

“Mẹ, mẹ vào trước đi, con đi đây một lát.”

“Ừ, nhanh lên đấy.”

Hạ phu nhân bước vào, may mắn quán đang có khá ít khách.NhưNguyệtcười tươi nói:

“Kính chào quý khách, quý khách đi một mình ạ?”

“Tôi đi với con gái nhưng lát nữa nó mới đến.” Hạ phu nhân cười nói, mắt thầm quan sátNhưNguyệt.

“Vâng, vậy mời bà ngồi bàn dành cho 2 người.”

Hạ phu nhân đi theoNhưNguyệt, bà thấy cô gái này rất được, gương mặt rất xin đẹp, dáng cũng rất chuẩn. Hèn gì khiến Kình mê mẩnnhưthế.

Nói cô gái này là sắc sảo, quyến rũ thì Mộc Thiên Nhu lại mang vẻ đáng yêu, ngọt ngào.

Bà nhìn menu, ở đó có gần một nửa là món ăn mà con trai bà thích. Hạ Vũ Linh ở ngoài nhắn tin:

“Mẹ, con bận việc đột xuất nên không thể đến được mẹ cứ tự nhiên nhé.”

Hạ phu nhân tức giận, rõ ràng là con bé này trốn đi chơi mà. Thôi không sao, một mình tự hỏi cũng được.

Tiệm này, 9h sẽ đóng cửa mà bây giờ đã hơn 8h rồi. Chờ khách về hết bà sẽ nói riêng.

NhưNguyệthỏi:

“Quý khách ăn gì ạ?”

“Ừm, cho tôi 1 chocolate mousse.”

“Vâng quý khách chờ một lát.”

Hạ phu nhân thấy chỉ còn vài khách nữa thôi cũng chuẩn bị tinh thần, cơ mà bà phải bắt đầunhưthế nào?

“Cô đang mang thai con của Kình?”

“Cô là bạn gái cũ của Kình?”

“Cô có quan hệ gì với Kình?”

Không được,nhưthế có quá bất ngờ không? Haizzz, chuyện này rắc rối quá. Nhưng tại sao cô ta không nói với con trai mình rằng mình đã có thai? Nhìn bụng của cô ta chắc cũng đã 5 tháng rồi, còn Mộc Thiên Nhu mới hơn 3 tháng. Nếu cô ta nói thì chắc chắn Kình sẽ chọn cô ta chứ không phải Mộc Thiên Nhu.

Nếu không có thám tử điều tra, bà chắc chắn cũng sẽ nghĩ rằng đứa bé trong bụng củaNhưNguyệtkhông phải là con của Kình mà là của người khác.

NhưNguyệtđem bánh ra cho Hạ phu nhân rồi đi dọn dẹp bàn. Bà công nhận, cái này rất ngon. Thấy vị khách đã ra, bà nói:

“Tôi có chuyện muốn nói với cô.”

NhưNguyệtđang dọn dẹp, nghe thế thì hơi bất ngờ:

“Dạ?”

--- ------ ------ ------ ------

Mộc Thiên Nhu cùng Hạ Vũ Kình đang ở bãi biển Karma, một trong nhưng bãi biển nổi tiếng nhất của Thái. 2 ngày sau sẽ đến Paris và Rome. Sau đó mới kết thúc tuần trăng mật.

Tuy là buổi tối nhưng có bữa tiệc nên mọi người đều tập trung ở ngoài biển. Rất đông vui.

“Kình, chúng ta ăn Tom yum đi.”

“Được, nhưng ăn ít thôi nhé, ăn nhiều quá không tốt đâu.”

“Vâng.”

Mộc Thiên Nhu đứng chờ Hạ Vũ Kình, nếunhưkhông phải cái bụng lộ rõ của cô, nhất định sẽ có rất nhiều người đến làm quen.

Cô hôm nay cũng đã cố tình mặc bộ bikini có áo khoác để che bớt cái bụng nhưng vẫn lộ khá rõ.

Hình:images

--- ------ ------ --------

NhưNguyệtsắc mặt kém hẳn, không ngờ đây là mẹ của Kình. Cô sống 2 kiếp chưa bao giờ thấy bà ấy.

Hạ phu nhân nói:

“NhưNguyệt, con kể cho ta đi. Ta hứa sẽ không nói cho Kình với Thiên Nhu.”

NhưNguyệtlắc đầu nói:

“Tôi nghĩ bà nên hỏi Vũ Linh thì hơn.”

Hạ phu nhân thở dài nói:

“NhưNguyệt, con không tin ta sao? Cứ gọi ta là mẹ. Con mở lòng với Vũ Linh được thì đối với ta cũng được mà. Đúng không?”

NhưNguyệtnén xúc động lâu lắm rồi, cô khóc....

Hạ phu nhân ômNhưNguyệtnói:

“Nguyệtnhi, con cứ khóc đi cho nhẹ lòng.”

Đỗ Mạc Thần đang ngồi trong xe để dừng đèn đỏ, thấy cảnh tượng ấy khó hiểu. Tại sao dì lại ôm cô gái đó? Mà cô gái đó còn đang khóc. Hắn gộp lại những chi tiết. Sắc mặt khó tin nói nhỏ:

“Không lẽ, cái thai trong bụng cô ấy là của anh họ?”