Tư Lăng nhảy xuống từ phi kiếm, thân thể vừa chấm đất liền lập tức lộn ngược ra sau tránh né đòn tấn công liên tiếp.
Tư Lăng né tránh đồng thời kéo căng thần kinh, đầu ngón tay ngưng tụ hồn lực biến thành Nguyệt Luân (vầng trăng) to bằng lòng bàn tay ném về phía kẻ đánh lén mình. Trong thế giới màu đen đỏ quỷ dị này, hồn lực ngưng tụ thành trăng tròn toả ra ánh sáng trong trẻo, nhìn có vẻ nhu hòa nhưng lại chất chứa sức mạnh cuồng bạo, trực tiếp tấn công đối phương. Người nọ không kịp đề phòng liền bị Nguyệt Luân đánh trúng, chém thẳng vào một cánh tay, kêu thảm một tiếng ngã trên mặt đất, vết thương không ngoài ý muốn bắt đầu thối rữa.
Một bên khác, Tư Hàn cũng đồng thời tránh khỏi những đòn công kích liên tiếp, một băng long bay vút trong không gian, công kích đối phương, ép đối phương không thể không đổi công thành thủ, tránh né sự tấn công của băng long.
Chờ khi bọn họ rốt cục đứng vững, song phương mới nhìn rõ ràng mặt mũi của đối phương.
Công kích họ là hai nam tu, trừ tên bị Tư Lăng gây thương tích còn nằm trên đất rên rỉ thấy không rõ khuôn mặt ra, một tên khác là một nam nhân trẻ tuổi mặc cẩm bào, khuôn mặt tuấn tú, khí chất ôn nhã, thói quen hơi vểnh khóe môi làm cho người ta có một loại cảm giác như gió xuân ấm áp, dường như một nam nhân vô cùng ôn nhu nhã nhặn, người hiền lành vô hại.
Nhưng cũng chỉ là có vẻ vô hại mà thôi, lúc nhìn rõ khuôn mặt người này, trong lòng Tư Lăng liền gào thét.
Nam nhân này chính là tên ma tu cùng tranh cướp Dưỡng Hồn Thảo ở Ngũ Lăng Sơn với bọn họ đó.
Mà nam nhân kia hiển nhiên cũng nhận ra Tư Lăng, khuôn mặt vốn ôn hoà dịu dàng lập tức phóng sát ý, đôi mắt ôn hòa như Mặc Ngọc[1] đã trở nên đen sẫm không thấy đáy, giống như đã bị sắc đen của ma khí thấm nhiễm.
[1]Ngọc đen: là loại đá quý màu đen, hay dùng làm nghiên mực???
"Là ngươi!" Cẩm bào nam tử tức giận hô lên.
Tư Lăng không lên tiếng, âm thầm cảnh giác, quét mắt hoàn cảnh chung quanh. Đây là một động đá rộng rãi, nhưng cũng không chỉ đơn giản là động đá bình thường. Trong không gian to lớn, ở đỉnh có nạm tinh thạch màu đỏ sậm, làm cho nơi này không còn là một màu đen tối mà biến thành màu đỏ sậm sền sệt như máu. Trên vách núi có rất nhiều thông đạo nhỏ, hẳn là đường nối giữa các nơi với nhau, lúc đầu bọn họ cũng là từ một trong những con đường đó trượt xuống đây.
Cẩm bào nam tử này đứng ở một bình đài (bụt) nhô ra trong động đá, cách mặt đất hơn trăm mét. Trên bình đài bố trí một cái trận pháp hết sức phức tạp, ma khí từ trong đó không ngừng ngấm ra ngoài. Trên trận pháp có một cái đầu quỷ to lớn trôi nổi ở giữa không trung, không có thân thể. Đầu quỷ này tựa hồ cũng chưa chết, chỉ là bị nhốt lại, xung quanh ma khí màu đen cuộn trào cuồn cuộn. Đầu quỷ nọ hai mắt nhắm nghiền, từ khóe mắt chảy ra huyết lệ màu đỏ thẫm. Mỗi lần rơi xuống một giọt lệ, đầu quỷ sẽ phát ra một tiếng gào thét thê thảm.
Càng khiến người ta phát run chính là, đầu quỷ nọ toả ra uy thế như vậy, mặc dù bị nhốt lại, nhưng bọn họ cũng không thể nào đối phó nổi.
"Các ngươi là Ma tộc!" Tư Hàn lạnh giọng nói.
Người này đúng là Ma tộc, hơn nữa còn không phải loại ma tu do nhân tu sa đoạ nhập ma. Ma tu cùng người của Ma tộc tuy rằng ở đại lục Thương Vũ bị người người hô đánh, nhưng đa phần tu sĩ nhân loại đều không hiểu biết gì đối với Ma tộc, đều cho rằng loại nhân tu sa đoạ nhập ma đạo chính là ma tộc tà ác. Mà Ma tộc chân chính kì thật có bề ngoài không khác với nhân tu, công pháp tu luyện tuy rằng không giống với nhân tu, nhưng thực ra thì không hề có sự khác biệt, lại càng không có bề ngoài khô cằn hết sức khó coi như những nhân tu sa nhập ma đạo kia.
Tư Lăng híp mắt nhìn chăm chú đầu quỷ này, không cần phải nói cũng biết mục đích hai người này xuất hiện ở đây chính là đầu quỷ kia. Hơn nữa lúc trước ở Ngũ Lăng Sơn, vì tranh cướp cây Dưỡng Hồn Thảo, nam nhân này đã tiết lộ lai lịch, khi đó Tư Lăng thừa dịp hắn khinh địch nên đã làm hắn bị thương, nhưng nếu bằng thực lực thì e rằng bản thân không phải là đối thủ của hắn.
Lúc trước hắn bị thương bỏ chạy thì đã là Trúc Cơ đỉnh cao, lúc này xem bộ dáng của hắn, vẫn là Trúc Cơ hậu kỳ, tu vi không chỉ không cao hơn, trái lại cảnh giới có chút bất ổn, chắc là thương thế còn chưa lành? Mặc dù biết thương thế hắn khả năng còn chưa tốt, nhưng pháp bảo của Ma tộc có tác dụng khắc chế đối với linh lực của tu sĩ. Tư Lăng không dám khinh địch, trong lòng đã tìm đường chạy trốn.
Tư Lăng vừa cảnh giác vừa âm hầm tìm kiếm đường lui. Chỉ có đồ ngốc mới liều mạng với Ma tộc ở loại địa phương nguy hiểm này.
Kẻ thù gặp mặt hết sức tức giận, cẩm bào nam tử này thu lại hình tượng ôn hòa, ánh mắt lạnh lẽo mà nhìn bọn hắn, giống như đang xem vật chết. Hắn nhìn đầu quỷ đang giãy dụa một chút, phất tay áo nâng gã tùy tùng ngã trên mặt đất lên. Lúc nhìn thấy vết thương bị Nguyệt Luân của Tư Lăng chém đứt trên cánh tay của ông ta đã thối rữa, trong lòng biết lại là thương tích do thứ sức mạnh kỳ lạ nọ gây nên.
Từ lần trước bị loại sức mạnh này gây thương tích, thương thế của hắn lành lại vô cùng chậm rãi, ngay cả tu vi vốn đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh cao cũng bị áp chế, thậm chí cảnh giới đều có chút bất ổn, khiến cho hắn không thể không tìm một chỗ tu dưỡng một tháng ở bí cảnh, mới miễn cưỡng chữa khỏi thương thế. Càng làm cho hắn oán hận chính là, vốn hắn đã dự định Kết Đan trong bí cảnh, đến lúc đó sẽ nắm chắc thêm mấy phần với kế hoạch tiếp theo; nhưng vì tên nam nhân này, làm hại hắn bị thương, cảnh giới ngã xuống không nói, Kết Đan càng không thể. Chuyến này đối với hắn vô cùng bất lợi, thật là khiến hắn hận Tư Lăng thấu xương.
"Thiếu chủ..." Tên tùy tùng rên rỉ kêu một tiếng, khó khăn mà nói: "Sức mạnh kia có tác dụng khắc chế với chúng ta, cẩn thận."
Cẩm bào nam tử hừ một tiếng, thấy tùy tùng đã vô dụng, quăng ông ta sang một bên, sau đó nhìn về phía Tư Lăng, hai mắt đen thẫm đằng đằng sát khí.
"Đệ biết hắn?" Tư Hàn hỏi.
Tư Lăng gật đầu một cái, ngắn gọn mà đem chuyện lúc trước hắn gặp phải ma tu này truyền âm nói cho Tư Hàn biết, sau đó kết luận: "Đại ca, đệ cảm thấy đầu quỷ này rất kỳ lạ, chúng ta vẫn nên tìm cơ hội ly khai nơi này thôi." Muốn có cơ duyên bảo vật, cũng phải có thực lực và vận khí tương ứng, đối với hắn hiện tại mà nói, thực lực không đủ, thần may mắn thì chưa từng quan tâm tới mình, vì lẽ đó vẫn đừng mơ ước thì hơn.
Tư Hàn mắt nhìn đầu quỷ đang thống khổ gào thét trong ma khí, trầm mặt gật đầu. Hắn đối với những thứ kia không có hứng thú, địa hỏa đã lấy được, nhanh chóng rời khỏi mới tốt.
Bất quá cẩm bào nam tử này cũng không cho bọn hắn cơ hội thoát đi. Sau khi nhận ra Tư Lăng, lập tức lật tay lấy ra một tấm ma phiên (cờ hiệu ma quỷ) màu đen, bắn một giọt máu vào trong ma phiên, lập tức vô số ma vật màu đen xuất hiện nhào tới bọn hắn.
Tư Hàn lập tức ngưng tụ Băng Diễm tạo thành bức tường lửa chặn ở trước mặt bọn họ. Băng Diễm là Dị Hỏa do trời đất sinh ra, có tác dụng khắc chế tà vật, cho nên những ma vật đánh về phía Tư Hàn đều bị Băng Diễm thiêu đốt.
Cẩm bào nam tử thấy thế, thật ra rất giật mình với chuyện Tư Hàn có thể thôn phệ Dị Hỏa. Hắn biết ma phiên đối đầu với Dị Hỏa thì không có kết quả tốt, giơ tay thu lại, tiện tay tung ra một cái lục lạc màu xanh đen. Bên trong Lục lạc không có tâm chuông, nhưng khi Ma tộc này khống chế thì nó nhẹ nhàng rung động. Một luồng sóng âm vô hình xông thẳng vào thức hải, khiến não bộ đau đớn, trong đầu hiện lên vô số ma vật, dường như đang gặm nhắm nguyên thần của hắn, đau đớn không ngớt.
Tư Lăng vội vàng ngưng tụ hồn lực bảo vệ thức hải, đau đớn mới giảm đi không ít. Hắn đảo mắt nhìn về phía Tư Hàn, trên mặt hắn lúc này lộ ra thần sắc thống khổ, bất quá ánh mắt còn rất thanh minh.
Hai người hết sức ăn ý, đồng thời hướng tới cẩm bào nam tử này ra tay. Băng long của Tư Hàn và linh phù của Tư Lăng đồng thời công kích tới.
Cẩm bào nam tử vừa né tránh linh phù phát nổ, vừa rung lắc lục lạc, cũng lấy ra một thanh linh kiếm, một chiêu kiếm chém bay băng long quấn tới.
Lúc ba người chiến đấu, đầu quỷ lại gào thét một tiếng, huyết lệ càng ngày càng nhiều, ma khí dường như bị đun sôi mà cuộn trào bốc lên, toả ra uy thế càng ngày càng kinh người. Loại cảm giác khiếp đảm trong nháy mắt phát hiện ra nguy hiểm khiến Tư Lăng thậm chí bất ổn thân hình, suýt chút nữa ngã xuống đất.
Tư Hàn mặt trầm như nước, dẫn băng long nổ bay cẩm bào nam tử, nhanh tay bắt lấy cánh tay Tư Lăng, hai người bay về hướng ngược lại với đầu quỷ. Khí tức Đầu quỷ này càng ngày càng nguy hiểm làm hai người rõ ràng nơi đây không thích hợp ở lâu, tuy rằng không biết hai tên Ma tộc này đã làm gì, nhưng hiển nhiên không phải bọn hắn bây giờ có thể ứng phó.
"Đừng chạy!"
Cẩm bào nam tử quát một tiếng, hai dãy lụa đen bay tới, muốn cuốn lấy bọn hắn.
Tư Hàn đổi phương hướng, tay không nắm lấy dãy lụa đen quấy nhiễu, Băng Diễm trên tay bùng cháy mạnh, đốt cháy một đoạn.
Lúc này Tư Lăng cũng biết cẩm bào nam tử này ra tay mục đích là vì giữ bọn họ lại, tuy không biết mục đích của hắn là gì, nhưng tuyệt đối có liên quan với đầu quỷ kia. Tư Lăng không dám khinh thường, liên tục chiến đấu mấy lần khiến hồn lực của hắn đã hao tổn khá nhiều, nếu tiếp tục như vậy nữa, bọn họ sớm muộn cũng gặp nguy hiểm, vậy không bằng chủ động xuất kích.
Nghĩ như vậy, Tư Lăng lấy ra năm mươi tấm linh phù, cất giấu trong đó một tấm hồn phù, ngưng tụ thành một cái phù trận đơn giản, đánh về phía cẩm bào nam tử nọ.
Cẩm bào nam tử từng ăn qua mấy lần thiệt thòi trên tay Tư Lăng, không dám coi khinh những linh phù này, nhanh chóng rút về. Mà hai người Tư Lăng cũng nhân cơ hội này bay nhanh về hướng ngược lại.
Gào --
Một tiếng rống giận dường như có hình có dạng từ phía sau kéo tới. Hai người đều bị sóng âm này chấn động đến mức ngã xuống đất, sau đó một đạo uy áp khổng lồ đè nén tới, gần như khiến bọn hắn vỡ mật vỡ phổi, nằm bất động trên mặt đất.
"Ha ha ha... Nghi thức rốt cục xong xong rồi!" Cẩm bào nam tử cười to lên.
Tư Lăng khó khăn mà xoay người dậy, liền thấy đầu quỷ lơ lửng giữa trời rốt cục mở cặp mắt đỏ ngầu. Trong đôi mắt huyết lệ róc rách chảy xuống, nhỏ xuống ở giữa không trung, từ từ ngưng tụ thành một viên huyết châu màu đỏ thẫm. Huyết châu tử này toả ra ánh sáng đỏ sẫm trầm tĩnh. Càng hấp thu huyết lệ, vầng sáng đỏ càng sáng.
Cẩm bào nam tử say mê nhìn viên huyết châu này, nhẹ nhàng nói: "Ngàn tỉ năm, Huyết Phách Châu rốt cục thuộc về bộ tộc ta!"
Tư Lăng hơi nhíu mày, tuy không biết Huyết Phách Châu là vật gì, nhưng uy áp mà hạt châu này toả ra đã khiến họ nửa bước khó đi.
Lúc Đầu quỷ này chảy hết huyết lệ, chính là lúc tên ma đầu đó thức tỉnh!
Tư Lăng trực giác không thể để cho ma tu này có được viên Huyết Phách Châu này!
Mắt thấy hạt châu kia càng ngày càng sáng, khi đầu quỷ rơi xuống một giọt máu cuối cùng, Huyết Phách Châu phát ra tia sáng chói mắt, sau đó ánh sáng từ từ thu lại, dừng ở giữa không trung, thu hồi uy áp của nó, yên tĩnh dừng ở chỗ này, giống như một hạt châu màu đỏ bình thường.
Uy áp giải trừ, ba người đều đồng thời ra tay, muốn cướp lấy Huyết Phách Châu này.
Gào --
Lại là một tiếng rống kinh thiên. Đầu quỷ bị nhốt trong ma khí bắt đầu gào thét thê thảm, hai mắt trợn tròn, miệng mở rộng ra, ma vật xấu xí nhiều không kể siết từ miệng lớn của nó phun ra. Đầu quỷ khàn giọng mà rít gào lên, hai mắt đỏ sậm, sắc mặt dữ tợn đánh về phía hai người Tư Lăng và Tư Hàn, dường như hai người này chính là thứ gì đó vô cùng thơm ngon.
Tư Lăng sắc mặt đại biến, cũng không kịp nhớ tới Huyết Phách Châu nữa, cùng đại ca xoay người chạy đi.
Mà cẩm bào nam tử này ở trong nháy mắt khi đầu quỷ thức tỉnh, liền lấy ra một cái Xỉ Luân (bánh răng) màu đen. Xỉ Luân xoay tròn nghiền nát những ma vật vây bên người hắn thành mảnh vụn. Cẩm bào nam tử ở dưới sự hổ trợ của Xỉ Luân, đi hướng về Huyết Phách Châu.
Lúc tiếp cận được Huyết Phách Châu, trên mặt cẩm bào nam tử lộ ra nụ cười, đưa tay liền muốn bắt lấy Huyết Phách Châu lơ lửng ở giữa không trung...........