Tư Lăng đã ngây ngốc tại cấm địa ba tháng.
Thời gian ba tháng cũng đã giúp Tư Lăng thích ứng với thân thể đàn ông hiện
tại của mình. Chuyện duy nhất có chút 囧 là, thời điểm tu luyện thì linh
hồn sẽ không cẩn thận thoát khỏi vỏ bọc để chạy ra ngoài. Bất quá, đây
cũng là chuyện không có biện pháp nào, linh hồn của “Nàng” là hồn phách
đã tu luyện trăm năm, linh hồn quá mức ngưng thật (cô đọng), thần thức
cũng hết sức mạnh mẽ; Khối thân thể đã biến thành phàm nhân này căn bản
không có cách nào phù hợp với linh hồn ''nàng''. Tình huống này giống
như một người mặc vào một bộ quần áo không vừa người vậy, thế nào cũng
đều có chút không được tự nhiên.
Chẳng qua, tuy không cẩn
thận thì linh hồn sẽ chạy ra, nhưng chỉ có thể rời khỏi thân thể này
không quá ba trượng. Nếu vượt quá khoảng cách ba trượng thì sẽ bị một
sợi dây vô hình trói chặt, khiến cho hắn căn bản không có biện pháp vứt
bỏ cái thân xác này mà khôi phục thân quỷ để rời đi.
Quả nhiên Thiên Đạo (lẽ trời, đạo trời) đều có nhân quả, bắt “nàng” nhập thân vào “hắn”, tự nhiên sẽ có quy tắc trói buộc.
Tư Lăng cảm thấy, nhất quyết phải giải quyết chuyện linh hồn không ăn khớp với thân xác này, chỉ có khiến thân xác tu luyện trở nên mạnh như linh
hồn thì mới được. Nhưng làm cho hắn buồn bực là, linh căn của cái thân
xác này đều đã phế đi, muốn tu luyện thật đúng là không có biện pháp
nào.
Tình trạng tuy rằng khá khó xử, nhưng mỗi tối Tư Lăng
vẫn kiên trì ngồi thiền tu luyện hồn lực, sau đó ban ngày thì đi thám
hiểm cấm địa.
Từ lúc tìm được chỗ sơn cốc đó một tháng
trước, Tư Lăng vẫn luôn muốn vào bên trong để nhìn xem có thứ nguy hiểm
hay không. Chỉ là hiện tại tu vi của hắn quá yếu, mỗi lần đến trước sơn
cốc, đều sẽ bị một loại dự cảm nguy hiểm làm sợ tới mức da đầu run lên,
lông tơ toàn thân đều dựng đứng, cuối cùng chỉ có thể nhanh chóng từ bỏ.
Xem ra người Tư gia cho rằng cấm địa này rất nguy hiểm cũng không có phóng
đại. Bên trong cấm địa quả thật tồn tại một sự nguy hiểm, cũng không
biết cái nguy hiểm “Tồn tại” đó là thứ gì. Hơn nữa, loại cảm giác nguy
hiểm kia quá mãnh liệt, Tư Lăng đoán chừng, có lẽ đa số những người muốn đi tra xét cái “Tồn tại” kia đều đã chôn vùi tính mạng ở bên trong, thế nên mới đưa đến cái hung danh của cấm địa.
Tư Lăng rất tự
biết mình, biết rõ bây giờ mình còn không đủ hùng mạnh, nên cho dù có tò mò muốn chết, hắn cũng sẽ không đi chịu chết một cách vô ích.
Kiềm chế lòng hiếu kỳ của mình lại, Tư Lăng tiếp tục chuyên tâm tu luyện.
Bốn tháng sau, vào một buổi tối, Tư Lăng đang tu luyện, đột nhiên toàn bộ
sơn động đều lay động, mặt đất rung núi chuyển tựa như xảy ra động đất
vậy.
Bất quá rất nhanh, Tư Lăng phát hiện không phải sơn
động rung chuyển, mà là đại trận cả cấm địa đang lay động, dường như có
người đang dùng pháp lực cường đại công kích cái đại trận này vậy.
Dưới loại tình huống này, Tư Lăng không cách nào tiếp tục chuyên tâm tu
luyện được, bèn chạy ra ngoài sơn động nhìn lên bầu trời. Bầu trời đêm
vốn như một tấm lụa đen, luôn luôn trầm tĩnh mà yên bình, đã không hề tô điểm mấy ánh sao như bình thường nữa, bầu trời nay đã trở nên vặn vẹo,
những ngôi sao liên tục sụp đổ và biến mất.
Đây là có người đang phá trận.
Nghĩ tới tình huống này, Tư Lăng hơi nhíu chân mày, trực giác cho thấy đây không phải là chuyện tốt.
Trực giác của Tư Lăng thực chuẩn, rất nhanh, trên bầu trời bị xé toạt ra một vết nứt. Một bóng dáng xinh đẹp mặc bộ vũ y[1] La Thường[2] màu xanh
nhạt từ trong vết nứt thướt tha nhẹ nhàng hạ xuống đất, tay áo bồng
bềnh, làn váy bay lững lờ, tiên tư tú dật[3] không nói nên lời, mỹ lệ
phi phàm. Lúc cô gái kia ngẩng đầu nhìn thấy hắn thì khuôn mặt xinh đẹp
lộ ra biểu tình vừa mừng vừa sợ, đôi mắt ngấn lệ rưng rưng, chạy tới chỗ hắn, ôm hắn.
[1] Vũ y: áo lông vũ
[2]La Thường: áo tơ, áo the. Thường là xiêm áo. La là một loại vải tơ dệt mỏng và trong, dùng may áo khoác ngoài.
Vũ y La Thường có nghĩa là bộ y phục lông vũ với áo khoác mỏng, trong.
[3]Tiên tư: dung nhan như thần tiên.
Tú dật: thanh tú xuất sắc hơn người.
Vẻ mặt Tư Lăng thẩn thờ mặc cho đối phương ôm lấy.
Không phải hắn không muốn né tránh, mà do người thiếu nữ này là một tu sĩ
Trúc Cơ, tốc độ nhanh nhẹn làm hắn không có cách nào tránh né được.
Người thiếu nữ này chính là kẻ làm hại “Tư Lăng” rơi vào kết cục này - Nguyệt Thiên Dạ.
“Tư Lăng, ta tới đón chàng!” Nguyệt Thiên Dạ ôn nhu nói.
Tư Lăng vẫn tiếp tục đờ đẫn, trong lòng co giật bất lực, gào thét đủ thứ:
hắn rất muốn rời khỏi nơi này, không sai, nhưng không hề hy vọng kẻ thúc đẩy tạo cơ hội để hắn rời đi là nữ nhân này! Dựa vào trí nhớ “Tư Lăng”
liền có thể hiểu rõ, nữ nhân này có khả năng chuốc thù hận nhiều cỡ nào, chỉ cần ở nơi mà nàng ta xuất hiện, đa phần sẽ có sự cố phát sinh.
Chính xác là một cái thể chất gây hoạ mà!
Đại khái là thấy hắn phản ứng không đúng, Nguyệt Thiên Dạ ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: “Tư Lăng, chàng làm sao vậy?”
Trong lòng Tư Lăng hoảng sợ, tính tình Nguyệt Thiên Dạ tuy rằng cuồng ngạo,
nhưng là người có tâm tư nhạy bén, là loại người sát phạt quyết đoán.
Nếu để nàng ta phát hiện không thích hợp, khả năng là hắn sẽ chịu thiệt. Tức thì, hắn lập tức lộ ra một bộ dạng mà “Tư Lăng” trong trí nhớ
thường xuyên dùng -- tươi cười vô cùng rực rỡ, ôn hòa nói: “Ta chỉ là
quá kinh ngạc! Dạ Nhi, sao nàng lại xuất hiện ở trong này?” Gọi đến cái
tên thân mật “Dạ nhi” này, trong lòng Tư Lăng lại co giật một trận, âm
thầm nhạo báng cái thưởng thức quái dị của “Tư Lăng” trước kia. Ngươi có thể buồn nôn thêm chút nữa không?
Nguyệt Thiên Dạ đắc ý
nói: “Ta hiện tại đã là Trúc Cơ kỳ, không sợ những lão già bảo thủ ở Tư
gia kia nữa, cũng có biện pháp phá cái trận này. Tư Lăng, cùng ta rời
khỏi nơi này đi. Hiện tại Tư gia đang rối loạn, chúng ta thừa dịp lộn
xộn này mà rời đi. Đi tới khu trung tâm, cách Tây Cảnh thật xa.”
Tư Lăng rũ mắt xuống, che giấu cảm xúc trong mắt. Trong lòng hắn vô cùng
khiếp sợ. Tuy rằng Nguyệt Thiên Dạ không nói rõ nàng ta dùng cách gì phá vỡ trận này, bất quá từ trong trí nhớ của “Tư Lăng” có thể biết, Đại
trận ở cấm địa này chính là trận pháp do một lão tổ Nguyên Anh của Tư
gia tìm được trong động phủ của một vị tu sĩ Thượng Cổ ở vạn năm trước,
sau đó đem tới để thiết lập tại nơi này. Cái Đại trận này vạn năm nay
chưa từng có ai có thể trực tiếp phá vỡ nó. Xem ra trong tay Nguyệt
Thiên Dạ nhất định có pháp bảo phá trận. Chỉ có điều, từ việc nàng ta
không phải phá vỡ toàn bộ đại trận, mà chỉ là xé ra được một vết rách ở
đại trận, thì có thể suy đoán ra, pháp bảo phá trận trong tay nàng ta
cũng chẳng làm được gì với Đại trận này.
Tư Lăng suy đoán
không sai, trên thực tế, trên người Nguyệt Thiên Dạ có cơ duyên cực lớn. Lai lịch nàng ta không tầm thường, hơn nữa chiếm được truyền thừa
(truyền lại và kế thừa) Thượng Cổ, trên người có rất nhiều pháp bảo.
Trong đó, thứ đã phá Đại trận nơi này chính là một cái bảo khí đẳng cấp
không thể nói nên lời - Chuỳ phá trận (cái dùi) thượng phẩm.
Tại đại lục Thương Vũ, trong Pháp bảo phân thành Pháp khí, Bảo khí, Tiên
khí, Thần khí. Trong đó Tiên khí và Thần khí là thứ chỉ có trong truyền
thuyết ở Thượng Giới, người ở đại lục Thương Vũ chưa bao giờ thấy được
Thần khí cùng Tiên khí. Mà trong mỗi loại Pháp Bảo lại chia làm ba đẳng
cấp: thượng, trung, hạ; trong đó thượng phẩm là tốt nhất. Tu sĩ bình
thường đa phần đều dùng pháp khí, Bảo khí chỉ có tu sĩ Kim Đan kỳ trở
lên mới có thể có được.
Mà Chuỳ phá trận mà Nguyệt Thiên Dạ dùng để phá trận chính là một cái Bảo khí, mà còn là bảo khí thượng
phẩm, đủ để các tu tiên giả điên cuồng.
“Tư Lăng, cùng ta
rời khỏi nơi này được không?” Nguyệt Thiên Dạ ôn nhu nói, trong đôi mắt
nhu tình chân thành, dường như đã tình sâu với hắn.
Nếu là
”Tư Lăng” trước kia thì tất nhiên sẽ đồng ý một ngàn một vạn cái, nhưng
Tư Lăng bây giờ thì sao có thể đáp ứng được? Trước tiên không nói tới,
trên bản chất, linh hồn của mình vốn là một nữ nhân, không thể nào thích một nữ nhân được. Hơn nữa từ trong trí nhớ “Tư Lăng” có thể biết được,
nữ nhân này thật không đơn giản, hơn nữa thực đáng sợ.
Mấy
tháng này, Tư Lăng cũng không phải chỉ thuần túy là tu luyện, ngẫu nhiên cũng sẽ lục lọi ký ức lưu giữ của “Tư Lăng”, nhiều nhất là ký ức về
”Nguyệt Thiên Dạ“. Từ ngày đầu tiên tình cờ gặp gỡ đến khi hiểu biết
thân thuộc sâu sắc, giúp cho hắn có những hiểu biết sơ bộ với cô gái
Nguyệt Thiên Dạ này.
Nguyệt Thiên Dạ cho rằng mình không
thiện lương, tin tưởng và chấp hành nguyên tắc là: thuận ta thì sống
nghịch ta thì chết, thà phụ người trong thiên hạ cũng không để người
trong thiên hạ phụ mình! Người được nàng ta công nhận thì sẽ bao che
khuyết điểm tới cùng, biến người đó thành vật sở hữu trong tay nàng ta;
những ai dám mưu toan thương tổn hoặc mơ ước vật sở hữu của nàng, đều sẽ nhận lấy sự trả thù tàn khốc nhất của nàng ta. Hơn nữa, nàng không cho
phép phản bội. Một khi người hay vật đã được nàng công nhận mà dám phản
bội, làm cho nàng thất vọng, thì nàng sẽ cho ngươi biết cái gì là mùi vị tuyệt vọng. Mà ngẫu nhiên nàng ta thể hiện thực lực ra ngoài, càng làm
cho người ta khiếp sợ, chẳng trách nàng ta có bản lĩnh cuồng vọng...
Cho nên mới nói, nữ nhân đáng sợ lại kinh khủng như vậy, hắn nào dám đi cùng nàng ta chứ?
Đối với loại nữ nhân này, Tư Lăng thật ra thấy rằng đời trước có một câu
thực thích hợp nàng, chính là Mary Sue hắc ám trả thù xã hội! Người
thường căn bản không phải đối thủ của nàng, hể là kẻ đối địch với nàng,
phỏng chừng kết cục đều sẽ thực thảm. Hơn nữa loại Mary Sue hắc ám này
thường có các loại kỳ ngộ, dù là ở thời điểm yếu ớt nhất cũng có thể một mình đấu với kẻ địch hùng mạnh. Thật không phải cái đẳng cấp phổ thông, người bình thường như chúng ta có thể so sánh được.
Đầu óc
Tư Lăng vận hành tốc độ cao, rồi sau đó chậm rãi, dùng một loại giọng
điệu ưu thương nói: “Dạ nhi, ta rất muốn cùng nàng, nhưng mà... Ta bây
giờ linh căn đã hủy, tu vi phế sạch, hiện tại chỉ là người bình thường,
ta... Ta không muốn liên lụy nàng! Nàng hãy đi đi, không nên trở lại
nữa!” Nói xong, ra vẻ tịch mịch xoay người, trong lòng ước gì cô nàng
này đi nhanh một chút, đừng quấy rầy thanh tịnh của hắn.
Nguyệt Thiên Dạ hiển nhiên có chuẩn bị mà đến, nghe hắn nói như thế cũng không thất vọng, ngược lại hết sức sung sướng nói: “Tất cả những gì chàng làm cho ta, ta sẽ ghi nhớ trong lòng suốt đời. Từ lúc ấy, ta đã quyết định ở trong lòng, cả đời này đều sẽ đặt chàng ở trong tim. Từ nay về sau, sẽ
không bao giờ phát sinh loại chuyện này nữa, không ai có thể động vào
chàng nữa. Kẻ nào dám động vào chàng, ta nhất định sẽ trả lại cho hắn
gấp ngàn vạn lần!”
Tư Lăng trong lòng hộc máu, loại thổ lộ
thảm thiết này của cô là cái quái gì thế? Hắn nghe chỉ cảm thấy sởn tóc
gáy có được không! Bất quá trong lòng cũng có chút bận tâm về đám người
Ngũ trưởng lão, hi vọng đừng bị loại nữ nhân ''Trừng mắt tất báo''[4]
như Nguyệt Thiên Dạ này giết ...
[4] Dùng hình dung người cực kỳ hẹp hòi, chỉ bị trừng mắt cũng nhất định phải trả thù.
“Nhưng...” Tư Lăng vẫn đang giãy dụa trước khi chết .
Nguyệt Thiên Dạ ôn nhu kéo tay hắn, thâm tình nhìn chăm chú vào dung nhan còn
hoàn mỹ hơn cả nữ nhân của Tư Lăng, biểu cảm kiên định nói: “Tư Lăng,
chàng yên tâm, ta có biện pháp chữa trị linh căn cho chàng! Chỉ cần linh căn của chàng phục hồi, chàng vẫn có thể tiếp tục tu luyện! Đến lúc đó, xem ai còn dám nghi ngờ chàng - thiên tài của Tư gia!”
Nghe nói như thế, Tư Lăng mở to hai mắt ra nhìn, lúc này cũng không phải là
giả vờ, trong lòng không tiếng động gào thét: Nguyệt Thiên Dạ này rốt
cuộc là cái nhân vật gì vậy, thậm chí ngay cả bị phế linh căn đều có thể chữa trị? Nhìn thế nào cũng là giống nữ chính vạn năng trong tiểu
thuyết kia có được hay không!
Đang lúc Tư Lăng ngây ngốc,
đột nhiên cảm giác có mấy luồn khí tức mạnh mẽ từ xa tiếp cận, Nguyệt
Thiên Dạ biến sắc, giật mình nói: “Người Tư gia đến!”