Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 240: Không gian sinh mệnh cao cấp




Bởi vì gặp phải Nguyệt Thiên Dạ, tâm tình hoàn toàn hỏng mất, vì thế kế tiếp Tư Lăng cự tuyệt đề nghị đi uống rượu của Trương Như Hiệp, mang theo một bình Tinh Huy trở về phòng, đóng cửa lại, tỏ vẻ cự tuyệt quấy rầy.

Trở lại trong phòng thì Tiểu Yêu Liên từ trong tay áo Tư Lăng leo ra, ôm linh quả nhìn hắn.

Tư Lăng liếc nhìn nó, nói: "Nhìn ta làm gì?"

Tiểu Yêu Liên với khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm, có chút luống cuống nói: "Tư công tử, huynh sau này cách xa Nguyệt Thiên Dạ một chút đi."

"Không cần ngươi nói ta cũng biết." Tư Lăng ấm ức nói. Trong đầu Nguyệt Thiên Dạ không biết đang suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ Tiêu Trạc tử vong làm cho nàng ta chịu đả kích trí mạng, đầu óc cũng hỏng rồi? Rõ ràng trước kia gặp mặt còn ngươi chết ta sống, lúc này vừa gặp lại như tiêu tan hận thù, cmn, nào có chuyện kỳ lạ như vậy chứ?

Sở dĩ nói như vậy, là bởi vì Liễu Thành Phong lúc trước nói cho hắn biết, Tiêu Trạc chết đả kích rất lớn với Nguyệt Thiên Dạ, làm cho nàng ta một thời gian rất dài đều rơi vào vực thẳm. Nghe nói lúc ấy Nguyệt Thiên Dạ thiếu chút nữa vì thế mà tẩu hỏa nhập ma, sau này nhờ cái tên Yêu Tu Đồ Mục đúng lúc xuất hiện, ngăn nàng ta lại. Nghe được việc này, Tư Lăng khóe miệng có chút co giật, Nguyệt Thiên Dạ đối với mỗi người đàn ông đều là chân ái, cũng không biết chân ái của nàng ta sao mà nhiều như vậy. Tiêu Trạc chết, một khắc trước nàng ta còn thương tâm đến mức tẩu hỏa nhập ma, ngay sau đó đã có nam nhân khác lại an ủi lòng nàng, cũng không biết Tiêu Trạc chết có sáng mắt hay không.

Tiểu Yêu Liên thấy dáng vẻ này của hắn liền biết hắn tưởng tượng quá nhiều, hiểu lầm, trong lúc nhất thời có chút nóng nảy muốn giải thích. Đúng lúc này, ngoài cửa sổ khép hờ, một yêu thú màu đen nhanh nhẹn chui vào.

Tư Lăng nhìn nó, ánh mắt chăm chú, phát hiện trên người nó có vết máu, lông đen dính bệt với nhau, đi đường cũng khập khễnh.

"Làm sao vậy?" Tư Lăng giật mình nói. Trọng Thiên chạy đi một chuyến, lại mang thương tích trở về, chẳng lẽ gặp phải cường địch? Nhưng mà nơi này là thành Vọng Tinh... À, thành Vọng Tinh... Tư Lăng đột nhiên có chút hiểu. Xem ra đại gia Trọng Thiên lá gan mập nên đi tìm địch nhân báo thù, cuối cùng lại mang theo một thân thương tích trở về.

Tư Lăng kiểm tra, phát hiện thể lực Trọng Thiên tiêu hao gần như cạn kiệt, nhưng trên người cũng chỉ có chút vết thương da thịt, thật ra thì không có thương thế gì nghiêm trọng khác. Sau khi bảo Tiểu Yêu Liên dùng Mộc Linh khí trị liệu vết thương trên chân cho nó, hắn hỏi: "Ngươi không phải chạy đến Phủ thành chủ thành Vọng Tinh chứ? Gặp được ai?"

Trọng Thiên vẻ mặt đắc ý ngẩng đầu lên, cái đuôi vễnh cao, không cần nói  cũng biết nó hết sức hài lòng với chuyện mình làm. Được Tiểu Yêu Liên phiên dịch giải thích, Tư Lăng cũng hết chỗ nói rồi. Trọng Thiên thế nhưng thật sự đi tìm Lâu Vọng Tinh gây phiền toái, hơn nữa còn vô cùng âm hiểm đi đánh lén. Chỉ là Lâu Vọng Tinh là tu sĩ Hóa Thần thành danh đã lâu, muốn tìm hắn phiền toái cũng không dễ dàng. Trọng Thiên trả giá bằng thương tích để khiến  Lâu Vọng Tinh cũng bị thương, đồng thời cũng hủy bảo vật mà Lâu Vọng Tinh yêu mến nhất.

Thật là tính nết không thua thiệt.

"Ngươi lần này làm cho hắn chịu thiệt lớn như vậy, cẩn thận hắn ghi hận lên ngươi. Lần sau gặp được hắn thì nhanh chóng chạy xa một chút." Tư Lăng dặn dò, thấy nó bày ra vẻ mặt khinh thường, lại nói: "Bên cạnh hắn còn có cô Nguyệt Thiên Dạ đạo hạnh không cạn kia, cẩn thận bọn họ liên thủ hại chết ngươi."

Nói đến Nguyệt Thiên Dạ, lực chú ý của Tiểu Yêu Liên cuối cùng từ trên người chủ nhân của nó vòng trở lại, "Tư công tử, huynh nên lo lắng Nguyệt Thiên Dạ hại chết huynh mới đúng." Nói xong, Tiểu Yêu Liên cùng Trọng Thiên bắt đầu giao lưu, sau đó Trọng Thiên dùng móng vuốt gãi đầu một cái. Cái đầu đầy lông kia nhìn Tư Lăng, hình như tình thế có chút nghiêm trọng.

Tư Lăng cũng bị hai con yêu làm lo lắng, có thể khiến Trọng Thiên cảm thấy tình thế nghiêm trọng, xem ra thật sự là nghiêm trọng.

Hai con yêu thảo luận trao đổi trong một lát, rốt cuộc cho ra kết luận, "Tư công tử, Nguyệt Thiên Dạ khả năng sắp không chịu nổi, nàng thật sự muốn ăn huynh."

"Ăn..." Không thể trách Tư Lăng hiểu sai, chung quy người này từng lăn lộn hơn một trăm năm tại xã hội Internet phát triển, khoa học kỹ thuật tân tiến, tư tưởng thỉnh thoảng không quá thuần khiết.

Tiểu Yêu Liên tuy rằng không biết hắn ta lại tưởng tượng ra cái tạp nham gì, nhưng biểu cảm quỷ dị kia cũng làm nó có chút hoảng sợ, giậm chân nói: "Tư công tử, phiền huynh nghiêm túc một chút, Nguyệt Thiên Dạ thật sự sẽ ăn huynh, đem linh lực, hồn phách của huynh hóa thành dinh dưỡng, chống đỡ không gian yêu cầu nàng."

Tư Lăng tâm tư thu lại, nghiêm túc nói: "Xảy ra chuyện gì? Không gian của Nguyệt Thiên Dạ... Là giới tử không gian?"

"Giới tử không gian căn bản không cần thứ này." Tiểu Yêu Liên trợn mắt nhìn hắn, kiên nhẫn giải thích: "Tiểu Hồng từ trước kia đã cảm giác được, trên người Nguyệt Thiên Dạ có một cái không gian thực thần kỳ, không gian này không giống những Giới tử không gian được Đại Năng luyện chế ra, cũng không giống không gian Hồng Liên mà bản thân Tiểu Hồng tự sinh ra. Nó là một loại không gian năng lượng sinh mệnh cần thăng cấp. Nó có ý thức của riêng mình, bám vào trên người Nguyệt Thiên Dạ, dựa vào Nguyệt Thiên Dạ hỗ trợ nó trưởng thành..."

Tư Lăng càng nghe càng giật mình, cuối cùng lại hiểu ra. Nguyệt Thiên Dạ linh căn pha tạp, nhưng tốc độ tu hành lại so được với Linh căn đơn nhất, luyện đan, luyện khí, phù lục, trận pháp mọi thứ đều tinh thông, vừa ra tay chính là các loại pháp bảo mà người bên ngoài không tưởng tượng nổi, chẳng lẽ là đều xuất phát từ cái không gian có thể thăng cấp kia?

Nghĩ thế, Tư Lăng thật là ao ước, ganh tị muốn chết. Quả nhiên là người so với người thì tức chết. Đừng nói tới loại không gian sinh mạng cực cao cấp này, dù là Giới tử không gian cấp thấp hắn còn không một cái, vẫn còn khổ sở dùng loại túi trữ vật không chứa được vật sống kia thôi.

"Đừng quá hâm mộ, huynh cho rằng loại không gian sinh mạng này là thứ mà người ta tùy tiện cũng có thể khống chế sao?" Tiểu Yêu Liên dội nước lã nói: "Tuy rằng loại không gian sinh mạng này lúc đầu cho chủ nhân mà nó bám vào những chỗ tốt không tưởng tượng được, nhưng càng gần đến mức cuối thì chỗ xấu liền hiển hiện ra. Không gian sinh mệnh cần thăng cấp, nếu chủ nhân không thể cung cấp đủ năng lượng nó cần, nó sẽ chậm rãi khống chế, ảnh hưởng chủ nhân, giúp nó giành càng nhiều lợi ích."

Tư Lăng nhíu mi, hỏi: "Ý của ngươi là nói, Nguyệt Thiên Dạ bây giờ khác thường, thật sự là nàng đầu óc không tốt, bị khống chế?"

"Cũng không hẳn vậy, dù sao ở trong lòng nàng ta vẫn luôn cho rằng Tư công tử phản bội nàng. Hiện tại lại cho nàng một cái lý do để việc huynh phản bội có thể tha thứ, làm cho nàng ta cảm thấy các huynh vẫn còn có cơ hội." Tiểu Yêu Liên vẻ mặt đồng tình nhìn Tư Lăng, trong lòng nói, nếu như Tiểu Lăng Tử thật sự mơ hồ lại qua lại với Nguyệt Thiên Dạ, cẩn thận đại ca sau khi trở về đánh chết hắn. "Nguyệt Thiên Dạ trong lòng vốn đã có chấp niệm, không gian sinh mệnh liền thuận thế lợi dụng điểm ấy để khống chế nàng."

Kỳ thật tình huống thật cũng không sai biệt lắm với lời Tiểu Yêu Liên nói. Tiêu Trạc chết khiến cho Nguyệt Thiên Dạ rung động quá lớn, làm cho nàng từ cuồng vọng tự đại thanh tỉnh lại, nhận thức được sự tàn khốc của thế giới này, phát hiện chính mình cũng có thời điểm bất lực, cũng không thể dựa vào chính mình là có thể bảo vệ được nam nhân đi theo bên người. Ở đủ loại nguyên nhân, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, vì thế mới giúp không gian vẫn đi cùng với nàng thừa cơ hội.

"Vậy không gian của Nguyệt Thiên Dạ chẳng lẽ muốn hấp thụ linh lực cùng linh hồn của tu sĩ để thăng cấp? Đó không phải là tà vật sao?" Tư Lăng lại hỏi.

Lần này, Trọng Thiên cùng Tiểu Yêu Liên đều dùng vẻ mặt đồng tình nhìn hắn, nhìn đến khiến Tư Lăng chân mày nhảy dựng, trực giác không tốt.

"Nó là không gian sinh mệnh cao cấp, không phải tà vật, sẽ không hấp thụ linh lực và linh hồn của tu sĩ. Hơn nữa trong không gian của nó, thời gian không giống bên ngoài, linh khí dư thừa, chính là thần vật nghịch thiên." Tiểu Yêu Liên vẻ mặt mơ mộng, nó cũng thật muốn không gian Hồng Liên của mình có thể đạt tới bậc nghịch thiên như thế, chỉ tiếc ngàn vạn năm sau nó cũng không tu luyện được đến nước này, chỉ có thể YY một chút. Đợi nó suy tưởng xong, tiếp tục giải thích nghi hoặc cho Tư Lăng, "Tư công tử, trên người huynh có thứ rất hấp dẫn nó. Hơn nữa chỉ có Tư công tử là có, những người khác không có được."

Nghe xong, Tư Lăng hiểu rõ, cứng ngắc khóe miệng, nói: "Hồn lực?"

"Đúng, cả hồn phách của Tư công tử nữa, đều là vật đại bổ cho nó." Tiểu Yêu Liên lời nói vừa xong, suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được, "Chẳng lẽ là hồn phách của Tư công tử có chỗ gì khác biệt sao?"

Chỉ sợ là hướng về thiện quỷ thể mà hắn tu luyện trăm năm thôi? Tư Lăng suy đoán, nhịn không được lại hỏi: "Cũng không thể chỉ đứng bị đánh mà không đánh trả chứ? "Chỉ có ngày ngày làm giặc, khó bề ngàn ngày phòng giặc", các ngươi cảm thấy có cách gì có thể phá giải tình thế này không?" Không gian sinh mệnh cao cấp nghe rất hấp dẫn, Tư Lăng thật lo lắng Nguyệt Thiên Dạ ma chướng, đem hắn ăn để hóa thành dinh dưỡng cho không gian.

"Tạm thời không có!" Tiểu Yêu Liên như đinh đóng cột, "Cái không gian kia quá cao cấp, lại nhận Nguyệt Thiên Dạ là chủ, chúng ta đều không có biện pháp gì đối phó nó, huynh chỉ có thể chú ý, đừng quá thân cận Nguyệt Thiên Dạ."

Tư Lăng trầm mặc một lúc, thở dài: "Vậy cũng chỉ có thể như thế."

Những ngày kế tiếp, trước khi Đại hội Linh phù diễn ra, Tư Lăng đều đóng cửa không ra ngoài, ở trong phòng luyện tập hồn phù cấp 8. Nguyệt Thiên Dạ mang cho hắn cảm giác nguy cơ, làm cho hắn càng thêm coi trọng việc tăng thực lực của bản thân.

Trọng Thiên thì ngược lại, mỗi ngày đều chạy ra ngoài, cũng không biết nó chạy đi nơi nào, nửa đêm mới trở về, đem thành Vọng Tinh trở thành hậu hoa viên nhà mình. Có đôi khi còn tiện thể mang Tiểu Khôi cùng đi dạo.

******************

Rất nhanh, Đại hội Linh phù rốt cuộc bắt đầu.

Đại hội Linh phù tổ chức tại quảng trường trung ương thành Vọng Tinh, trung gian là một cái đài rộng lớn, có thể chứa hơn mười vạn người. Chung quanh đài không xa bố trí khán đài kiểu cầu thang dành cho tu sĩ cấp thấp và trung. Ngoài ra quảng trường còn có một loạt ghế lô, dành cho tu sĩ cấp cao đến xem.

Bọn Tư Lăng dựa vào thân phận tu sĩ Nguyên Anh nên cũng được phân đến một ghế lô. Ghế lô dùng Thuật không gian mở rộng, diện tích bên trong cực lớn, hơn nữa bày nhiều loại trận pháp, ngăn cách thần thức tu sĩ, tính an toàn cùng bí mật đều cực tốt.

Ngày thứ nhất là lễ khai mạc, Thành chủ thành Vọng Tinh làm đơn vị tổ chức, sẽ đích thân tham dự phát biểu.

Tư Lăng cùng Trương Như Hiệp, Liễu Thành Phong, Tô Hồng Phi ngồi trong ghế lô, đều nhìn trên bục chủ tịch phía dưới. Trên bục là 30 Phù lục sư cấp cao đã đáp ứng lời mời tham gia làm trọng tài, cùng thành chủ Vọng Tinh thành đứng phía trước nhất -- Lâu Vọng Tinh.

Đột nhiên, Liễu Thành Phong ồ một tiếng, nói: "Ta sao cứ cảm giác vị Lâu thành chủ kia không đúng lắm?"

Liễu Thành Phong có một loại trực giác gần như quỷ dị, bị hắn nói không đúng thì khẳng định là không thích hợp.

Dứt lời, mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lâu Vọng Tinh đang nói chuyện, rất nhanh liền phát hiện linh lực trên người hắn dao động không quá ổn định, hình như là bị thương. Sự phát hiện này khiến mọi người chấn động, ào ào suy đoán nguyên nhân có thể khiến tu sĩ Hóa Thần bị thương. Hơn nữa làm tu sĩ Hóa Thần, trừ khi tổn thương đến nguyên thần, bằng không tốc độ tự lành hết sức nhanh chóng, Lâu Vọng Tinh căn bản không cần mang theo vết thương xuất hiện trước mặt mọi người, làm cho người ta biết chuyện hắn bị thương.

Chỉ có Tư Lăng là liếc mắt nhìn Trọng Thiên, suy đoán, chẳng lẽ là... Lâu Vọng Tinh bị yêu hỏa của Trọng Thiên gây thương tích, cho nên năng lực tự lành mới có thể chậm như vậy? Trọng Thiên đã nuốt mấy loại Dị hỏa, yêu hỏa uy lực vô cùng, lực sát thương cực lớn, bị gây thương tích thì quả thật phiền toái.

Ở đây có rất nhiều tu sĩ phát hiện Lâu Vọng Tinh khác thường. Mà Lâu Vọng Tinh thì sắc mặt bình tĩnh nói hết quy củ của đại hội, các công việc liên quan, cùng các việc cần chú ý với những tu sĩ dự thi phía dưới, tuy nhiên  cánh tay giấu trong tay áo có chút run rẩy, trong lòng căm hận con yêu thú hèn hạ vô sỉ dám đánh lén hắn.