Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 233: Tư Hàn ở đâu




Thần Cơ Tông thế lực tuy rằng không bằng Tứ phái Lục gia ở đại lục Trung Ương, nhưng nội tình lại xa xưa lâu đời hơn tất cả môn phái khác. Nghe nói đệ tử nhất mạch dòng chính của Thần Cơ Tông có huyết thống Thần toán Thượng Cổ, có một năng lực trời sinh có thể dùng máu tươi mưu giới, suy tính ra tương lai của một người.

Lần này tông chủ Thần Cơ Tông chịu lãng phí một giọt tinh huyết để bói hành tung của Tư Hàn cùng Vệ Quan Nhai, bất quá là nhìn việc bọn họ lần này liên thủ trấn áp Tà Ma Tử, cứu đám người họ một mạng nên xúc động trong lòng.

Tư Lăng lặng lẽ nhớ lại tư liệu về Thần Cơ Tông, sau khi nghe hết lời Thanh Ngọc thần quân nói, mặc dù đã nghĩ thoáng hơn về việc Tư Hàn mất tích, không còn sốt ruột như trước, nhưng vẫn có chút lo lắng.

Đối với sự lo lắng của hắn, Trọng Thiên khinh bỉ liếc mắt nhìn. Nó cảm thấy với năng lực của Tư Hàn, bất kể ở Thế giới nào thì cũng sẽ sống được rất tốt, nói không chừng hắn còn có thể cho mọi người một cái kinh hỉ ngoài ý muốn, lúc mọi người đều cho rằng hắn không có khả năng xuất hiện thì đột nhiên xuất hiện gì đó. Cho nên Trọng Thiên hoàn toàn không lo lắng, ngược lại có chút vô cớ chờ mong Tư Hàn xuất hiện.

Rời khỏi đỉnh Bách Luyện trở lại đỉnh Thanh Hà, Tư Lăng vẻ mặt thâm trầm làm một người trầm tư, sau đó kéo cái đuôi Trọng Thiên cuộn a cuộn a cuộn thành bánh quai chèo, nói: "Trọng Thiên, ngươi nói Thần Cơ Tông có thể tính ra đại ca ta lưu lạc đến thế giới nào hay không?"

Trọng Thiên không có trả lời hắn, chỉ là nhìn chằm chằm cái đuôi bị quấn thành vòng của mình, rối rắm. Tiểu Lăng Tử hiện tại tâm tình không tốt, nó nên thông cảm cho hắn một chút chăng, hay là trực tiếp đánh hắn một trận tơi bời, để cho hắn biết cái đuôi của đại gia nó không phải món đồ chơi của hắn. Cuối cùng vẫn là cào hắn một vuốt, rồi thu hồi cái đuôi lại.

Tư Lăng cùng Trọng Thiên đánh một trận -- hiển nhiên lại bị đè đánh đến mặt mũi bầm dập, bất quá phát tiết một hồi, tâm tình ngược lại trở nên thoải mái hơn rất nhiều, giống như là một loại phát tiết, đem sự ngột ngạt kìm nén trong lòng phát tiết ra ngoài.

Trút hết ra xong, Tư Lăng lại lần nữa hỏi vấn đề lúc trước, Trọng Thiên lại một lần nữa ấn móng vuốt bác bỏ.

Thần Cơ Tông là tông môn lánh đời, xưa nay không phản ứng việc bên ngoài, tông môn cũng xây tại một nơi làm cho người ta không tưởng tượng được, nghe nói trừ khi có môn hạ đệ tử Thần Cơ Tông dẫn dắt thì mới có thể tìm đến nơi trú ngụ của tông môn, bằng không những người khác một đời cũng đừng mơ tìm tới được Thần Cơ Tông. Cho nên Tư Lăng dù muốn đi tìm Thần Cơ Tông xin tính thêm một quẻ thì cũng không biết đường đi. Hơn nữa, người ta một tu sĩ Hóa Thần sẽ đi phản ứng một tên tu sĩ Nguyên Anh là ngươi sao? Thậm chí, dựa vào cái gì để người ta lãng phí tinh huyết giúp một người xa lạ tính quẻ? Được rồi, còn có thể làm giao dịch nha, vấn đề là, ngay cả mặt mũi đều chưa thấy qua, ngươi có thể lấy ra thứ bảo vật gì đủ để làm người ta quan tâm?

Tư Lăng tĩnh tâm suy nghĩ một lần, đầu óc bốc hỏa rốt cuộc khôi phục bình thường, biết rõ đường này không thông.

"Tư công tử, đừng lo lắng nữa, Tiểu Hồng tin tưởng đại ca sẽ không có chuyện gì." Tiểu Yêu Liên cũng nhịn không được mà khuyên nhủ: "Nếu Tư công tử rớt đến thế giới khác, Tiểu Hồng còn phải lo lắng một chút, nhưng đại ca thì hoàn toàn không thành vấn đề." Tiểu Yêu Liên một bộ dáng rất tự tin.

Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi đều ấn móng vuốt tỏ vẻ đúng là như thế, xem ra mấy con yêu đều tràn đầy tin tưởng với Tư Hàn.

Tựa hồ bị Tiểu Yêu Liên cùng Trọng Thiên quá thành thực đả kích, Tư Lăng có chút nghẹn khuất, bất quá không thể không thừa nhận chúng nó nói đúng, uể oải đồng thời cũng lần nữa thông suốt.

Hắn tin tưởng, một ngày nào đó huynh đệ sẽ lần nữa gặp lại, cho nên việc cấp bách bây giờ là cố gắng tu luyện thôi.

Rất nhanh, Tư Lăng lại bắt đầu bế quan tu luyện. Lần này bế quan chính là 10 năm.

*********************************

Dưới bầu trời trong xanh, đại dương mênh mông xanh biếc, phương xa có hải điểu bay qua, thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu văng vẳng.

Một chiếc thuyền cực lớn đang lướt trên mặt biển, thân thuyền dài hơn 200 trượng, đưa mắt nhìn xa xa, giống như một toàn nhà cực lớn đang đi trên mặt biển.

Đột nhiên, ngoài khơi cách đó không xa, không gian đột nhiên vặn vẹo, một loại khí tức nguy hiểm mơ hồ nổi lên.

Tu sĩ trên thuyền như có chút dự cảm, một vài người đúng lúc nhìn thấy không gian vặn vẹo thì vừa giật mình lại tò mò nhìn chỗ không gian uốn lượn kia. Thuyền trưởng vội sai người thay đổi tuyến đường, rời xa không gian vặn vẹo đằng trước.

Lúc tất cả tu sĩ trên thuyền đều chú ý chỗ không gian vặn vẹo đó thì rốt cuộc khoảng không bị xé toạt ra một kẽ nứt không gian. Cùng lúc đó mặt biển cuồng phong gào thét, đại dương yên ả bị lực uốn Không Gian thổi quét qua, "ầm" một tiếng nổ tung lên, mặt nước sục sôi mãnh liệt, khiến cho thuyền lớn cách đó không xa cũng bị luồng sức mạnh cuồng bạo của Không Gian ảnh hưởng, lay động không ngừng với mặt biển cuộn trào, căn bản không cách nào khống chế đầu thuyền, càng không cần nói tới việc thay đổi tuyến đường.

"Mọi người chú ý, đằng trước có bão không gian, mọi người về khoang nghỉ ngơi, không được chạy lung tung!" Một người tu sĩ đứng trên boong tàu, thanh âm vang khắp cả chiếc thuyền, rõ ràng truyền đến trong tai mọi người.

"Lão Đại!" Một nữ nhân mặc hồng y chạy ra, sắc mặt khó coi nói: "Lão tam nói Mộ Vân Hào không kịp đổi tuyến đường."

"Mẹ nó, lúc này Biển Bất Quy không nên có bão Không gian chứ?! Sao lại đột nhiên xuất hiện?" Một người tu sĩ đầu trọc lớn tiếng nguyền rủa.

Nam nhân gọi Lão Đại sắc mặt cũng rất khó nhìn. Bọn họ ở đi trên biển mấy trăm năm, cũng có vài phần lý giải với vùng biển Bất Quy này, đã bao giờ đụng phải Bão không gian, hơn nữa khi nào Bão không gian thường xuất hiện đều đã tìm hiểu được tám chín phần, rất ít xuất hiện sai lầm. Nhưng hôm nay cơn Bão này xuất hiện quá mức quỷ dị, không có chút dấu hiệu, khiến cho bọn họ không kịp phản ứng.

Lúc tu sĩ cấp cao trên thuyền cố gắng bảo hộ thuyền lớn, tránh không bị cuốn vào phạm vi của bão không gian, thì có người mắt sắc nhìn thấy trên không chỗ cơn bão không gian xuất hiện một khe hở lớn. Một con hổ hoa cực lớn từ kẽ nứt không gian nhảy ra, "bùm" một tiếng rớt xuống trong nước, bọt nước bắn lên cao hơn ngàn trượng.

Mà ngay khi con hổ hoa to lớn kia rơi xuống dưới thì lực hút nguy hiểm của không gian thế nhưng chậm rãi nhỏ đi, kẽ nứt không gian cũng từ từ biến nhỏ. Thuyền lớn xoay tròn trên mặt biển rốt cuộc được vài vị tu sĩ cấp cao khống chế được, an tĩnh dần dần trở lại trên mặt biển.

Cảm giác nguy hiểm đã biến mất, tu sĩ rốt cuộc quan tâm tới con hổ lớn xuất hiện từ kẽ nứt của bão không gian. Mấy luồng thần thức tìm kiếm chung quanh hải vực không xa chỗ đó. Mọi người đều biết, Bão không gian ở Bất Quy Hải tuy rằng nguy hiểm, nhưng ngẫu nhiên sẽ mang tới bảo vật không ngờ tới từ những thế giới khác. Lúc nãy con hổ kia rơi xuống nước thì mọi người đều thấy được, tuy rằng không biết nó là loại hổ gì, nhưng đều không ảnh hưởng đám người nhiệt tình tìm kiếm.

Liền lúc này, đột nhiên có người cảm giác được mặt biển dị động, kêu lên: "Mau nhìn, ở nơi đó!"

Mọi người ngưng mắt nhìn lại, liền thấy mặt biển "rầm" một tiếng, chui ra một cái đầu lông mao nhung nhung, sau đó một con hổ cực lớn phá thủy mà ra. Dưới trời xanh mây trắng, bọt nước lóng lánh trong suốt văng khắp nơi, thậm chí có chút còn vẩy đến trên thuyền lớn. Bọt nước lớn chừng miệng chén đập đến trên thuyền, bị Đại trận hộ thuyền trên thuyền cản lại, nhưng mọi người vẫn có thể cảm giác được đại trận mông lung theo từng trận nước rơi xuống.

Lúc nhìn thấy rõ ràng con hổ kia, mọi người hít một hơi lạnh. Con hổ hoa lớn như vậy chưa nghe bao giờ, cả người lơ lững ở giữa không trung, tạo ra một cái bóng cực lớn trên mặt biển. Cảm giác được khí tức trên người con hổ hoa kia, không còn ai dám nổi chút lòng tham lam nào, hiển nhiên con hổ này đẳng cấp không phải bọn họ hiện tại có thể thu phục được, chỉ hi vọng nó đừng chạy lại đây làm loạn thì đã cám ơn trời đất.

Chỉ tiếc, không muốn thứ gì thì thứ đó sẽ cố tình đến.

Chỉ thấy con hổ kia xoay một vòng giữa không trung, sau đó nhìn về phía chiếc thuyền phía dưới.

Làm lão Đại chiếc thuyền này  -- Mộ Tu Vân hít mạnh một hơi, âm thầm truyền âm cho mấy huynh đệ, nếu thấy không đúng thì lập tức khởi động một cái đại trận khác trên thuyền, bọn họ cũng đồng thời xuất chiến, cần phải bảo hộ hành khách trên thuyền.

Nhưng mà, trong lúc mọi người run sợ trong lòng thì thân hình con hổ kia bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng rút thành con hổ dài một trượng cao nửa trượng, chạy tới hướng bọn họ. Đợi khi con hổ hoa kia dần dần đến gần, mọi người mới phát hiện trên lưng hổ còn nằm một tu sĩ bị thương.

"Gầm -- "

Hổ Hoa gào lớn một tiếng với thuyền lớn, lộ ra răng nanh sắc nhọn.

Người trên thuyền sợ gần chết, sợ con hổ hoa này coi trời bằng vung công kích họ. Chỉ chút giằng co ngắn ngủi, Mộ Tu Vân liền biết con hổ hoa này đẳng cấp rất cao, dốc hết tu sĩ trên thuyền cũng không thể chiến thắng nó, trong lòng càng nặng nề.

"Lão Đại, con yêu thú này giống như bảo chúng ta mở ra Đại trận trên thuyền để nó tiến vào." Hồng y nữ tu -- Mộ Nhạc Nhiên có chút ngập ngừng nói.

Mộ Nhạc Nhiên là một Ngự thú sư, có năng lực kết nối với yêu thú, chỉ là năng lực cũng không quá xuất sắc, bình thường có thể từ sóng âm tinh thần của yêu thú mà cảm giác được ý tứ của chúng nó.

Mộ Tu Vân trầm tư một lát, đột nhiên nói với hổ hoa ở giữa không trung: "Nếu như ngươi có thể bảo đảm không làm hại người trên thuyền, chúng ta có thể cho các ngươi tiến vào."

Cự hổ nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó nhe nhe răng nanh, một cái móng vuốt lông lông vung về phía trước, Phong Nhận sắc bén chém xuống, chia đại dương thành hai nửa, uy lực vô cùng.

Người trên thuyền thấy được cảnh này, càng thêm cảm thấy con yêu thú này không thể trêu vào.

Mộ Tu Vân vừa nhìn về phía Mộ Nhạc Nhiên, Mộ Nhạc Nhiên cười khổ một tiếng, gật gật đầu.

Mộ Tu Vân cầm ngọc bài ra, mở Đại trận hộ thuyền trên thuyền lớn ra, con hổ kia tựa như một trận gió nhảy đến trên boong tàu. Lúc này trên boong tàu, trừ ba người Mộ Tu Vân, những người khác đều bị uy áp của cự hổ làm cho không dám nhúc nhích.

Trên thực tế, Mộ Tu Vân cũng có chút áp lực cực lớn, kể từ khi hắn tấn cấp Nguyên Anh kỳ đã cực ít cảm giác được loại áp lực này.

Cự hổ vừa đến trên thuyền, lại đưa mắt lom lom nhìn ba người, nhìn đến bọn họ chẳng hiểu ra làm sao.

Lúc này ba người rất nhanh lại bị người trên lưng cự hổ hấp dẫn. Nam nhân nằm trên người cự hổ mặc một bộ pháp bào trắng tinh hoàn mỹ, dung mạo tuấn lãng, hai mắt nhắm nghiền. Từ trên khí tức người hắn có thể thấy được người này bị thương nặng, bằng không cũng sẽ không hề tỉnh lại. Có thể là ở trong hôn mê, khí tức không thể thu liễm, toàn thân quanh quẩn một ngọn lửa màu trắng. Rõ ràng là ngọn lửa nhưng lại lạnh lẽo vô cùng, đứng gần một chút thì dường như sẽ bị tổn thương do giá rét vậy.

Kỳ thật ba người ít nhiều có chút giật mình, cho tới bây giờ chỉ nghe nói bão không gian ở Bất Quy Hải biết ném ra bảo vật, nhưng chưa nghe nói có người có thể bình an thoát khoỉ Bão không gian, có lẽ người này lúc ấy vì rời khỏi Bão không gian nên mới bị thương nặng như thế.

"Lão Đại, ta nghĩ nó là ý nói, không cho chúng ta ở lại nơi này quấy rầy nó cùng chủ nhân của nó." Mộ Nhạc Nhiên lại săn sóc nói.

Mộ Tu Vân lại nhíu mày, để con đại yêu thú nguy hiểm như vậy ở trong này, trong lòng hắn cũng thực thấp thỏm, nhưng nhìn con yêu thú này giương giương mắt hổ, hắn quyết định vẫn để trống boong tàu, để lại cho bọn họ.

Ngay lúc đám người Mộ Tu Vân lui cách trăm mét thì con cự hổ kia rốt cuộc trầm tĩnh lại, thân thể ghé vào trên boong tàu, sau đó lưng khẽ động, người trên lưng liền trượt xuống, sau đó trượt đến móng vuốt mà cự hổ vươn ra.

Mộ Tu Vân vẫn chú ý tới cự hổ, nhìn thấy một màn này, khóe miệng có chút co giật. Con cự hổ này cho cảm giác linh trí không tính cao lắm, chiếu cố người bị thương cũng không phải chiếu cố như thế chứ? Kỳ thật nếu nó đưa ra yêu cầu, hắn cũng có thể cung cấp một cái sương phòng cho bọn nó, chẳng qua con hổ này hình như lòng cảnh giác rất mạnh.