Nơi bọn họ đi ra rõ ràng là trung gian giữa đại lục và Đông Châu. 10 năm bị nhốt trong xó, nay được trở về nhân thế quả thật là có một chút cảm khái.
Vạn Lương còn đang cảm khái, liền thấy huynh đệ Tư gia đã đang thương lượng muốn đi Quỷ Vực, hơn nữa còn có ý bỏ rơi hắn.
Đột nhiên tâm tình có chút luyến tiếc này là cái gì? Rõ ràng mười năm này mỗi ngày đều bị hai con yêu thú ép làm thịt nướng cho chúng nó, lại còn bị ghét bỏ, thật không phải là người, đặc biệt rất khổ sở, theo lý thuyết, hiện tại được ra ngoài, hắn hẳn là nhanh chạy đi, nhưng vì sao đột nhiên cảm thấy rất tiếc nuối chứ?
Vạn Lương có chút rối rắm, nhưng khi ánh mắt chuyển tới gương mặt đang đón nắng của Tư Lăng thì bừng tỉnh. Hắn là luyến tiếc gương mặt này thôi, về sau có lẽ chỉ có thể nhìn mĩ nhân qua tranh.
Tư Lăng cùng Tư Hàn nói vài câu, nhìn về phía Vạn Lương, hỏi: "Vạn đạo hữu, không biết kế tiếp huynh có tính toán gì?" Tuy rằng Vạn Lương ban đầu là bị gương mặt này của hắn hấp dẫn đến, hơn nữa nhìn có vẻ là một tên ngốc, nhưng phẩm hạnh không sai, hơn nữa lúc sống chết trước mắt còn có thể xuất thủ tương trợ, ngược lại là người đáng giá kết giao. Nay nếu đã phải chia biệt, Tư Lăng cũng khách khí hỏi thăm một tiếng.
Vạn Lương gãi gãi mặt, cười nói: "Cũng không biết chuyện ở núi Sưu Hồn thế nào rồi, trước phải về Đông Châu điều tra tin tức, sau đó điều quân trở về sư môn thôi."
Tư Lăng gật đầu, chắp tay nói: "Một khi đã như vậy, núi xanh còn đó nước biếc vẫn chảy đều, chúng ta hôm nay liền tạm biệt ở đây."
Vạn Lương luyến tiếc nói: "Tư đạo hữu, ngày khác nếu huynh lại đến Đông Châu, có thể tới Thiên Cơ Tông tìm ta, ta sẽ đem rượu ngon khoản đãi các huynh." Sau đó lật tay đưa ra một tấm Truyền Âm phù ném qua, thấy Tư Lăng đưa tay đón lấy, biết hắn không có cự tuyệt, trên mặt tươi cười rạng rỡ.
Vạn Lương tuy rằng thuần lương ngốc ngếch một chút, nhưng lại có mắt nhìn người. Chỉ là trước này hắn tu hành đều chỉ ở trong sư môn, được sư môn bảo hộ, luôn không muốn dùng ác ý để phỏng đoán lòng người, mới có thể dễ dàng mắc mưu bị lừa. May mắn tu vi đủ cao, lại biết thay đổi pháp bảo, mới không bị người tùy tiện sát hại cướp của. Hơn nữa nếu kẻ nào như Dương Huy lừa hắn được một lần, hắn cũng sẽ ghi tạc trong lòng, ghi nhớ giáo huấn, liền không để ý tới người nọ nữa. Từ lúc hắn gặp được huynh đệ Tư gia, tuy rằng Tư Hàn lạnh như băng không có chút nhân khí, Tư Lăng thường xuyên bày ra một bộ mặt than, lãnh diễm cao quý, nhưng hắn nhìn ra được hai huynh đệ này lại là người cực có nguyên tắc đạo đức. Ở cùng bọn họ, chỉ cần không nổi ác ý, vậy thì cũng có thể ở chung vui vẻ, đây mới là nguyên nhân làm cho hắn nguyện ý ra tay trợ giúp Tư Lăng khi đối mặt với Tà tu.
Con đường tu tiên dằng dặc, có được mấy bằng hữu có thể tương giao cũng không tồi.
"Yên tâm, nếu có đi Đông Châu đương nhiên sẽ đi tìm huynh, bất quá linh tửu của huynh có tốt cũng không ngon bằng của ta, đến lúc đó để ta mời huynh uống đi." Tư Lăng cười nói.
"Vậy huynh bây giờ nên đưa ta thêm vài hũ đi, coi như lễ vật ly biệt."
Nghe xong, Tư Lăng vô cùng hào phóng tặng cho hắn một trăm vò linh tửu. Tư Lăng bị phong ấn ở hồ băng 10 năm, Tiểu Yêu Liên không dám ra ngoài, chỉ có thể ngốc trong không gian Hồng Liên tu luyện, trồng cây. Nhàn rỗi nên cũng ủ được rất nhiều linh tửu, cho nên Tư Lăng hiện tại dùng rượu tặng người thì rất hào phóng.
Vạn Lương hết sức kích động, hắn bất quá là tùy tiện nói một chút, không nghĩ tới mĩ nhân thật sự tặng cho hắn. Quyết định, trăm vò linh tửu này hắn phải làm bảo vật gia truyền, từng đời truyền xuống.
Tư Lăng nghe được lời Vạn Lương không cẩn thận nói ra, chỉ có thể = 口 =! Quả nhiên là tên ngốc!
Chia tay Vạn Lương, Tư Lăng đem Phi Thiên thuyền tung ra, bảo Tiểu Yêu Liên khống chế Phi Thiên thuyền hướng về Quỷ Nhai tìm Lâm Dương. Mặc dù bây giờ không biết Lâm Dương tu vi thế nào, bất quá Tư Lăng từng đã nói sẽ dẫn hắn đi Yêu Giới lang bạt, tuy không biết đến lúc đó hắn có đi hay không, nhưng vẫn thông báo cho hắn một tiếng, cũng làm như thuận tiện đi thăm lão bằng hữu.
Lên Phi Thiên thuyền, Tư Lăng bị Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi bắt đi làm thức ăn ngon cho chúng nó. Tư Hàn ngồi ở bên cạnh cầm Truyền Âm phù liên lạc cùng sư môn. Lúc Tư Lăng đang ướp muối để lát nữa nướng thịt thì đột nhiên nghe được một tiếng gầm lên giận dữ từ Truyền Âm phù truyền đến:
"Cái gì? Tiểu tử thúi ngươi đã tự mình phá phong ấn tấn cấp Hóa Thần? Con, con, con, con, con... con muốn chết sao?!!"
Tư Hàn thần sắc không biến, rét căm căm nói: "Con không muốn chết!"
"..."
Tư Lăng cúi đầu nghẹn cười, không cần đoán cũng biết người bên kia bị nghẹn muốn chết.
Kế tiếp, Thanh Ngọc thần quân bên kia Truyền Âm phù không biết phiền không chán mà hỏi chi tiết quá trình Tư Hàn tấn cấp Hóa Thần, Tư Hàn cũng hết sức kiên nhẫn trả lời. Thanh Ngọc thần quân biết phong ấn trong cơ thể Tư Hàn là để áp chế tu vi do mấy vị tu sĩ Nguyên Anh Thiên Tông phái cùng nhau liên thủ bày ra. Sau này ông tấn cấp Hóa Thần, lại thêm trên trụ cột này một luồng cấm chế, theo lý thuyết trừ phi có tu sĩ Hóa Thần giúp Tư Hàn trừ phong ấn, bằng không thì phong ấn này có thể áp chế tu vi của hắn một trăm năm. Nhưng nay ngắn ngủi 30 năm đã bị phá, khiến Thanh Ngọc thần quân trong lòng có chút lo lắng, không khỏi hỏi cẩn thận chút.
Tư Lăng vừa làm vừa kéo dài lỗ tai lắng nghe, ánh mắt không khỏi chuyển tới trên người Tư Hàn. Rõ ràng là nam tử không có nhân khí, không có cảm xúc như thế, nhưng không ngờ lại tinh tế thể hiện ra chỗ săn sóc quan tâm của hắn.
Đúng vậy, săn sóc.
Theo lý thuyết, người mất đi thất tình lục dục hẳn là chỉ nghĩ tới bản thân mà tùy hứng, bởi vì không có cảm xúc khống chế và trói buộc, thậm chí ngay cả quy tắc đạo đức cũng không thể trói buộc hắn. Trong thiên hạ ngoại trừ chính hắn, chỉ sợ không ai có thể làm cho hắn cảm thấy nên phải làm gì. Nhưng mà biểu hiện của Tư Hàn luôn làm cho người ta chấn động. Hắn vẫn có chuẩn mực hành sự của chính mình, hơn nữa chấp hành đến cùng, không chút sai sót. Hắn cũng biết Thanh Ngọc thần quân quan tâm hắn, cho nên mỗi lần bị lải nhải thì hắn vẫn cực kỳ có kiên nhẫn nghe ông càm ràm. Thanh Ngọc thần quân phân tích quan hệ lợi hại thì hắn cũng có thể nghe lọt, hơn nữa đưa ra quyết định, ngoại trừ nhìn lạnh như băng không giống người ra, căn bản không có cái gì khác biệt.
Tư Lăng nhớ tới khi đó Tư Hàn cho hắn nhìn mảnh vỡ ký ức, chỉ sợ cũng biết sau khi hắn biết được hai người không có quan hệ huyết thống thì sẽ không biết đối mặt như thế nào, mới có thể ra hạ sách này. Cả ký ức đều nguyện ý cùng chia sẽ, còn có cái gì khác biệt chứ?
Vẫn là huynh đệ thôi!
Đợi Thanh Ngọc thần quân hiểu rõ quá trình tấn cấp của Tư Hàn xong, người bên kia trầm mặc hồi lâu, có lẽ đang suy tính thiệt hơn. Tư Hàn không để ông yên lặng quá lâu, tiếp tục báo cáo nhiệm vụ 10 năm trước của hắn. Nhiệm vụ xem như là thất bại, 30 đệ tử kia toàn bộ đã chết tại Bách Vọng trấn.
"Chuyện đó vi sư đã biết, động phủ tà tu kia đã bị vài vị tu sĩ Hóa Thần Đông Châu liên thủ tạm thời phong ấn, chờ thời cơ chín muồi có lẽ Đông Châu sẽ triệu tập tu sĩ Hóa Thần Thương Vũ giới cùng đi đối phó Tà Ma Tử, đến lúc đó... Ta sẽ báo cho con." Tư Hàn đã tấn cấp Hóa Thần, không thể không gánh vác trách nhiệm.
"Con biết."
Tư Lăng nhíu mày, xem ra tên tà tu tự xưng Tà Ma Tử kia rất phiền toái, bằng không cũng sẽ không khiến tu sĩ Hóa Thần Thương Vũ giới phải cùng nhau liên thủ tiêu diệt. Mỗi khi sự tình liên quan đến tồn vong Thương Vũ giới thì những lão quái Hóa Thần kia mới phải xuất hiện, thời điểm khác thì loại tu sĩ cấp cao này căn bản khó gặp.
Như thế qua một tháng, Tư Lăng dùng Truyền Âm phù liên hệ Vạn Lương - người đã trở lại Thiên Cơ tông, rồi từ Vạn Lương biết được lai lịch của Tà Ma Tử. Nghe nói Tà Ma Tử là tà tu đã tồn tại từ vạn năm trước, lúc ấy cũng là nhân vật đại danh đỉnh đỉnh. Vạn năm trước Tà Ma Tử vốn là đệ tử danh môn đại phái của đại lục Trung Ương, sau này bởi một số việc mới rơi vào Tà đạo. Hắn vì đề cao tu vi, tàn nhẫn săn bắt trăm vạn tu sĩ để làm huyết tế, khiến cho các môn phái ở Thương Vũ giới chú ý. Sau này các môn phái Thương Vũ giới ào ào ra tay muốn giết chết hắn, ai ngờ Tà Ma Tử hết sức giảo hoạt, ở một khắc sắp chết kia thì vứt bỏ thân xác, nguyên thần chạy ra ngoài, hơn nữa không biết hắn ẩn thân nơi nào, không còn ai có thể tìm tới hắn.
Hiện tại vạn năm đi qua, không nghĩ tới Tà Ma Tử lại tái xuất hiện ở Thương Vũ giới, hơn nữa cũng không ai biết hắn trốn tại núi Sưu Hồn, Đông Châu. Từ ngọc giản trong các môn phái lưu giữ lại nên mới biết năm đó Tà Ma Tử tàn nhẫn ác độc, tất nhiên sẽ không cho phép hắn trùng tố thể xác lần nữa rồi huyết tẩy Thương Vũ giới. Chỉ là Tà Ma Tử trốn trong động phủ núi Sưu Hồn, hơn nữa chỗ động phủ đó thật cổ quái. Sau khi tra xét mới biết thì ra là động phủ mà một vị đại năng thời kỳ viễn cổ lưu lại, ngoại trừ bản nhân Tà Ma Tử, những người khác không có cách nào mở ra. Chỉ cần Tà Ma Tử trốn trong động phủ thì đến cả tu sĩ Hóa Thần cũng không thể tấn công vào, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ở trong động phủ tích tụ sức mạnh.
Sau này trưởng lão Hóa Thần Vạn Kiếm tông ở Đông Châu tự mình đi thỉnh đại sư trận pháp ở Đảo Ẩn Thế Nam Hải - Ẩn Tiếu đến xem xét. Ẩn Tiếu thôi diễn trước động phủ một năm mới phát hiện cái động phủ này bố trí trận pháp cửu phẩm siêu lợi hại. Ông hiện tại chỉ là trận pháp đại sư cửu phẩm, với thực lực của ông thì vẫn không thể phá giải, chỉ có thể cho ông thời gian thôi diễn, nhìn xem có thể phá trận này hay không.
Cho nên, khi Ẩn Tiếu phá được cái trận pháp siêu cửu phẩm thì liền là lúc hành động.
Hiểu rõ mọi chuyện, Tư Lăng liếc nhìn Tư Hàn, bất giác có chút bận tâm.
Tuy rằng lo lắng, bất quá điều này cũng phải đợi sau khi Ẩn Tiếu phá cái trận pháp ở động phủ kia, cho nên Tư Lăng trước bỏ qua việc này. Đợi khi sắp đến Ô Tiên Trấn thì lấy ra Truyền Âm phù liên hệ cùng Lâm Dương.
"Lâm Dương, ngươi đang ở đâu?"
Bên kia trầm mặc một hồi, mới dùng một loại thanh âm nhẫn nại nói: "Ô Tiên Trấn."
Tư Lăng dùng giọng điệu thực kinh ngạc nói: "Trùng hợp vậy? Chúng ta cũng sắp đến Ô Tiên Trấn nè."
"... Bởi vì ta vừa từ Thiên Tông phái trở lại Ô Tiên Trấn." Bên kia thanh âm lại càng nhẫn nại.
Tư Lăng chả hiểu ra làm sao, "Đang yên đang lành, ngươi đi Thiên Tông phái làm cái gì?"
"..."
Lâm Dương nắm Truyền Âm phù, khuôn mặt tuấn tú có chút vặn vẹo, thở dốc rất lâu mới nhịn xuống cảm giác nghẹn khuất kia, nhưng trong lòng vẫn rất muốn mắng CMN thì làm sao bây giờ?
Quả nhiên bất luận đã qua bao lâu, người nào đó vẫn ngu ngốc đến đáng bị đánh như thế!
Tư Lăng hạ Phi Thiên thuyền không xa Ô Tiên Trấn, sau khi thu hồi Phi Thiên thuyền thì liền tiến vào Ô Tiên Trấn.
Ô Tiên Trấn vẫn phồn hoa như 30 năm trước bọn họ đến. 30 năm thời gian đối với Tu Tiên giới mà nói quả thực là quá ngắn ngủi, ngắn đến nổi không đủ để một cái trấn nhỏ phồn hoa phát sinh được biến hóa gì.
Vừa đến trấn nhỏ, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi đều kích động, hai đứa kêu ngao ngao chiếp chiếp với Tư Lăng, qua Tiểu Yêu Liên phiên dịch, là bảo Tư Lăng đưa linh thạch cho chúng nó, chúng nó hôm nay muốn đi ăn no nê một trận,
Tư Lăng: "..." Chúng nó lại muốn đi phát ngốc rồi, biết làm sao bây giờ?
Tư Lăng giống như lần trước, đem một đống linh thạch thả vào tiểu hà bao, sau đó đem tiểu hà bao treo lên trên cổ Tiểu Khôi, liền thấy Trọng Thiên nhảy đến trên lưng nó, hai con yêu ngốc vui sướng chạy hướng về con phố ăn vặt.
Ba mươi năm sau, mọi người lại một lần nữa nhìn thấy con chim mập vừa xấu lại 囧 đứng trước sạp nướng gà, ngậm từng viên từng viên linh thạch trả tiền, cảm giác... Thật vi diệu nha.
Tư Lăng xoay người lần nữa làm như không quen biết chúng nó, rất nhanh liền nhìn thấy tên Quỷ Tu xui xẻo ở trong đám người, tiếp đón hắn lại đây.
Đợi khi Lâm Dương đến gần, Tư Lăng nhìn lướt qua, khen: "Không nghĩ tới ngươi thật sự Kết Đan, nhưng lại vọt tới Kim Đan trung kỳ, không tệ, không tệ, có tiền đồ."
Lần nữa nhìn thấy gương mặt xinh đẹp đến mức hoàn mỹ này, Lâm Dương trong lòng cũng có chút kích động hoài niệm, trên mặt lại hết sức rụt rè nói: "Đây ít nhiều là nhờ tiền bối ngày đó cổ vũ." Nếu không có người nào đó nói gây cho hắn áp lực, Lâm Dương cảm thấy bản thân có thể sẽ không bi phẫn như vậy, sau đó hóa bi phẫn thành cố gắng, một lần phá tan thành luỹ Trúc Cơ hậu kỳ, trực tiếp Kết Đan.
"Không cần khách khí, chúng ta đã thân như vậy rồi mà." Tư Lăng cười híp mắt nói.
Lâm Dương: =__=! Quả nhiên nói chuyện cùng kẻ ngốc thì thật mệt mỏi mà.
Không để ý tới Tư Lăng, Lâm Dương cung kính bái kiến Tư Hàn, phát hiện trên người hắn như ẩn như hiện khí tức tu sĩ Hóa Thần, Lâm Dương bị mặt than của Tư Lăng làm cho kinh hỉ. Mình quả nhiên đã ôm được "đùi" to, đây mới là nguyên nhân lúc trước hắn quyết định đi theo huynh đệ Tư gia. Còn có cái gì so được với một tu sĩ Hóa Thần chứ?
Tu sĩ Hóa Thần tuy rằng mặc kệ xung đột giữa các tu sĩ cấp thấp, nhưng nếu tu sĩ cấp thấp tìm kiếm che chở thì tu sĩ Hóa Thần vẫn sẽ ra tay giúp đỡ, đây cũng là một loại nhân quả. Lâm Dương đã đi theo hai huynh đệ này từ khi Tư Hàn vẫn chưa tấn cấp Hóa Thần, hắn cũng coi như là tu sĩ cấp thấp phụ thuộc Tư Hàn. Có ngọn núi lớn như Tư Hàn trấn, đây là một loại kinh sợ, đi lại trên Thương Vũ đại lục sẽ ít đi rất nhiều phiền toái, cũng an toàn rất nhiều.
Nghĩ thế, Lâm Dương cho Tiểu Lăng Tử một nụ cười nhẹ, nếu không có Tư Lăng, hắn cũng không thể ôm được "đùi" to như vậy, cho nên dù hắn ngốc chút, vẫn đáng được tôn kính.
"Đúng rồi, ngươi đi Thiên Tông phái làm cái gì?" Trong lúc Tư Lăng đang chờ đợi hai con yêu ăn uống no đủ trở về, nhàm chán hàn huyên cùng Lâm Dương.
Tâm tình tốt đẹp của Lâm Dương lại bởi vì lời này mà biến mất, học Tư Lăng mặt than, nói: "Ta Kết Đan xong, cảm thấy tiếp tục tu luyện cũng không tiến thêm được nữa, liền quyết định ra ngoài lịch lãm một chút. Hơn nữa đã lâu không liên hệ với tiền bối, sau này phát hiện Truyền Âm phù không thể truyền tấn, liền đi Thiên Tông phái nhìn xem. Hỏi Thiên Tông phái mới biết các ngươi đã mất tích 10 năm trước ở núi Sưu Hồn. Ta vốn tính mấy ngày nữa cũng đi núi Sưu Hồn nhìn xem, không nghĩ tới vừa đến Ô Tiên Trấn thì nhận được tin tức của tiền bối."
Tư Lăng vỗ vỗ hắn bả vai, cười nói: "Ngươi có tâm, yên tâm đi, sẽ không bỏ rơi ngươi. Lần trước không phải đã nói đợi ngươi Kết Đan thì chúng ta cùng đi Yêu Giới sao? Ai, ta cũng không miễn cưỡng ngươi, nếu ngươi muốn đi thì cùng đi thôi."
Lâm Dương đối với thần kinh không nhạy bén sớm của hắn đã không ôm hy vọng, gật đầu nói: "Tất nhiên là đi, hơn nữa Yêu Giới có rất nhiều yêu thực hữu dụng, ta cũng muốn đi thu phục một ít."