Nghe được lời Tiêu
Trạc nói, thần sắc của Liễu Thành Phong cùng Tô Hồng Phi cũng trở nên
nghiêm nghị, chỉ có Nguyệt Thiên Dạ giờ vẫn còn là đệ tử ngoại môn là
vẫn giữ bình tĩnh, dường như là chuyện không liên quan tới mình, khiến
Tư Lăng nhịn không được đưa mắt nhìn mấy lần.
Tiêu Trạc lật
lật tấm bản đồ bằng da yêu thú kia, lại sờ sờ bên mép của nó, sau đó từ
giữa các lớp xé ra một tấm màng mỏng, lộ ra một hàng văn tự được viết
bằng loại linh dịch đặc biệt, nhất thời biểu cảm trở nên khó coi.
Tư Lăng ngồi xa xa, thấy không rõ bên trên viết cái gì, cũng không dám
dùng thần thức coi trộm, nhưng đám người Tô Hồng Phi nhìn qua đều bày ra vẻ mặt ngưng trọng, khiến cho không khí của hiện trường cũng có chút
nghiêm trọng. Đương nhiên, duy nhất không chịu ảnh hưởng ở chỗ này chính là con yêu thú ăn uống no đủ kia. Sau khi dùng nước sạch rửa mặt xong,
yêu thú liền nhảy đến trên hai chân Tư Lăng, cuộn thành vòng tròn, thoải mái mà đi ngủ, diễn rất sống động một con tiểu yêu thú không buồn không lo.
Tư Lăng phỏng đoán, ma tu kia hẳn là có quan hệ rất lớn với Thiên Tông phái, cho dù không phải, thì cũng có liên quan với ông
nội của Tiêu Trạc - Thanh Dương chân quân, không chừng là một câu chuyện cẩu huyết ngược luyến tình thâm, cảm động thiên địa...
Tuy
rằng Tư Lăng suy tưởng đến vui vẻ, nhưng Tiêu Trạc hiển nhiên không nhất thiết phải bại lộ việc xấu trong nhà ở trước mặt người ngoài, cho nên
mãi đến tận đêm khuya, Tư Lăng vẫn không biết được ma tu kia cùng phái
Thiên Tông có quan hệ gì. Tiêu Trạc rõ ràng cho thấy dự định lén giải
quyết chuyện này, sau khi về tông môn mới giao cho trưởng bối trong môn
phái định đoạt.
Nửa đêm, mặt trăng bị mây đen che khuất, Tư
Lăng đột nhiên mở to mắt, phát hiện con yêu thú vốn vẫn nhu thuận cuộn
tròn ngủ giữa hai chân hắn không thấy. Tư Lăng trong lòng khẽ lo lắng.
Kể từ sau khi thức tỉnh, đây là lần đầu tiên nó chủ động rời khỏi hắn,
chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì?
Rất nhanh, Tư Lăng liền nhìn
thấy trước cửa động bóng dáng một con yêu thú hoà vào bóng đêm, nếu
không phải linh hồn của hắn có năng lực nhận biết bất đồng với tu tiên
thế giới này, hơn nữa độ nhạy cảm lớn mạnh vô cùng, thì gần như không
cách gì phát hiện ra nó.
Yêu thú kia an tĩnh đứng tại cửa
động, đầu ngẩng nhìn ánh trăng tàn trên trời, dường như đang suy tư điều gì. Tất cả động tác lặng yên không một tiếng động, nếu không phải Tư
Lăng vẫn ôm lòng phòng bị với nó, cũng sẽ không lập tức phát giác ngay
khi nó hơi có chút động tĩnh.
Yêu thú khác thường làm Tư Lăng phỏng đoán có khả năng đã xảy ra chuyện gì đó, không khỏi âm thầm chuẩn bị tinh thần.
Quả nhiên, rất nhanh, mặt đất truyền đến một chấn động hết sức nhỏ, rất nhỏ đến gần như có thể xem nhẹ. Tư Lăng biến sắc, phóng thần thức ra. Ở hơn một vạn km bên ngoài, có mấy chục vạn yêu thú với cấp bậc khác nhau
đang chạy hướng tới nơi này.
Là thú triều?
Ý
tưởng này rất nhanh liền bị Tư Lăng bác bỏ, cũng không phải đơn giản là
thú triều như vậy. Những yêu thú kia tuy rằng không có lý trí, nhưng lại rõ ràng có mục đích, dường như bị cái gì đã khống chế thần trí vậy.
Yêu thú kia đứng yên trong chốc lát, rất nhanh liền quay trở lại, nhảy đến
trên vai Tư Lăng. Tư Lăng hiểu được, nó đây là có ý chờ hắn hành động.
Bất quá tình huống rất không rõ ràng, dù là biết rõ tình huống, Tư Lăng
cũng không muốn bại lộ bản thân quá sớm, nên quyết định không hành động.
Tư Lăng an tĩnh đợi, ở trong lòng yên lặng tính toán trên người mình có
bao nhiêu thứ có thể bảo mệnh được. Lúc bầy thú cách nơi này còn khoảng
một nghìn km thì Nguyệt Thiên Dạ cùng Tô Hồng Phi đồng thời mở mắt, sắc
mặt khẽ biến. Sau một lát, Tiêu Trạc cũng cảm ứng được dị thường, cuối
cùng là Liễu Thành Phong.
Tư Lăng quan sát biểu hiện của
từng người, không khỏi nheo mắt, hai người này thế nhưng còn phát hiện
dị động sớm hơn cả người có tu vi cao nhất là Tiêu Trạc, có thể thấy
được thần thức bất phàm. Nguyệt Thiên Dạ vốn là không thể so sánh với
người bình thường, cũng không nghĩ tới Tô Hồng Phi thì ra cũng là tên
biến thái. Xem ra cô Tô Hồng Phi này cũng không đơn giản như bề ngoài,
có lẽ sát ý chợt lóe rồi biến mất lúc trước của nàng ta, cũng không phải là ảo giác của hắn.
”Yêu thú bạo động!” Nguyệt Thiên Dạ trầm giọng nói. “Còn trên dưới hai trăm km nữa sẽ tới nơi này.”
Vài tiếng hút không khí vang lên. Yêu thú bạo động không đáng sợ, đáng sợ
là những nơi mà yêu thú đi qua, sinh linh đồ thán, thương vong vô số. Tu tiên giả dù có lợi hại cũng sẽ bị bầy yêu thú liên tục không ngừng,
không muốn mạng mà xông lên này làm hao hết linh lực. Tu sĩ không có
linh lực chống đỡ, kết cục có thể nghĩ.
Sơn động trầm mặc
vài giây, Tiêu Trạc là người có tu vi cao nhất nơi này quyết định thật
nhanh nói: “Chúng ta nhất định phải rời khỏi nơi này!”
Không ai có dị ý, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Ra khỏi sơn động, mọi người lấy ra các loại pháp bảo phi hành, bắt đầu
chạy như điên, nhưng bởi vì phải chiếu cố mấy đệ tử luyện khí kỳ phái
Thiên Tông, cho nên tốc độ khó tránh khỏi bị kéo dài rất nhiều.
”Còn mấy chục km nữa sẽ bị đuổi kịp!” Nguyệt Thiên Dạ tỉnh táo nói. Dưới ánh trăng u ám, khuôn mặt uể oải của nàng ta có vẻ có chút hờ hững, một
loại hờ hững đối với sinh mệnh.
Tô Hồng Phi lặng lẽ nhìn
nàng ta một cái, ánh mắt lóe lên, cùng mọi người trầm mặc không nói.
Tiêu Trạc nhìn về phía mấy đệ tử luyện khí kỳ, mấy người họ cầu xin
nhìn hắn, sợ bọn họ sẽ bị bỏ lại.
Tiêu Trạc cắn răng, kiên định nói: “Chúng ta thay đổi tuyến đường, tiến vào trung tâm dãy núi Thập Vạn!”
”Tiêu sư huynh!” Liễu Thành Phong cùng Tô Hồng Phi kêu một tiếng.
Tiêu Trạc thần sắc kiên nghị, quyết đoán nói: “Đi!”
Mọi người đổi phương hướng, hướng phía trung tâm trong dãy núi Thập Vạn mà chạy đi.
Cứ như thế chạy suốt một ngày một đêm, yêu thú phía sau vẫn không ngừng
theo sát. Mọi người đều lộ vẻ mệt mỏi, nhưng nhìn kỹ lại, ngoại
trừ Tiêu Trạc cùng Liễu Thành Phong vẫn luôn che chở mấy tên đệ tử
Luyện khí kỳ, Tô Hồng Phi và Nguyệt Thiên Dạ chỉ là có vẻ mệt mỏi mà
thôi. Đương nhiên, Tư Lăng cái kẻ vỗ trên người mình tấm Thần hành phù
cảm thấy, các nàng đúng là có khả năng diễn trò cho người ta xem nhiều
hơn.(??)
Ngoài ra, bọn họ cũng phát hiện khắp nơi ở dãy núi
Thập Vạn đều xuất hiện yêu thú bạo động, giống như bị loại sức mạnh gì
đó dẫn dắt chạy hướng về một nơi. Bọn họ chạy điên cuồng một ngày một
đêm, cũng đã gặp phải mấy tốp tu sĩ vì bị yêu thú bạo loạn bức cho chạy
điên cuồn không thôi, có mấy tu sĩ tu vi thấp thậm chí còn chết thảm
phía dưới bầy yêu thú lớp lớp không ngừng kia, thân thể bị xé thành mảnh nhỏ, nơi nơi đầy máu tanh.
Toàn bộ dãy núi Thập Vạn đều bạo động, cả linh khí trong không khí cũng tràn đầy khí tức bạo loạn.
Bởi vì đợt yêu thú bạo động đột nhiên xuất hiện này, các khu vực lân cận
dãy núi đều bị phá huỷ với nhiều mức độ. Các thế lực ở khu vực Tây Kính
cũng rất nhanh phát hiện thế cục không thể khống chế ở dãy núi Thập Vạn, rối rít phái các tu sĩ trong phái đến đây tra xét, rất nhiều tu sĩ Kim
Đan kỳ cùng tu sĩ Trúc Cơ đều chạy tới dãy núi Thập Vạn.
Dãy núi Thập Vạn rất lớn, địa hình phức tạp, dù tu tiên giả thần thông
quảng đại, nhưng có tiêu tốn mấy chục năm cũng không nhất định có thể
thăm dò hết được, hơn nữa khu vực trung tâm còn tồn tại các loại nguy
hiểm rất lớn. Trừ bỏ một ít Đại Năng giả (người hùng mạnh), gần như
không có ai có thể tự do qua lại trong dãy núi này, vậy nên có thể thấy
được độ hung hiểm của khu vực bên trong dãy núi. Nếu không phải lần này
yêu thú bạo loạn chặt đứt đường về của bọn họ, cũng sẽ không có tu sĩ
nào biết rõ khu vực trung tâm nguy hiểm như vậy mà còn muốn chạy về
hướng đó.
Chạy như điên vài ngày, bọn họ rốt cuộc đã tới chỗ nối tiếp giữa vùng ven và vùng trung tâm của dãy núi. Mọi người đều mỏi mệt không chịu nổi, mấy ngày liên tục chạy điên cuồng cùng chiến đấu
với yêu thú làm cho bọn họ chưa từng được nghỉ ngơi, cho dù tu sĩ có thể mười ngày nửa tháng không ngủ cũng không thành vấn đề, nhưng bắt tinh
thần liên tục chịu trạng thái căng thẳng, vẫn là làm cho tinh thần bọn
họ cảm giác được một loại mỏi mệt.
”Tiêu sư huynh, có thể
tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát hay không?” Tô Hồng Phi một bên đánh con
yêu thú cấp 5 đầu nở hoa, một bên hướng Tiêu Trạc hô lên: “Mấy sư đệ có
thể sẽ không chịu nổi.” Trên khuôn mặt dịu dàng lộ ra biểu cảm lo lắng,
thực dễ dàng đạt được thiện cảm của mấy tu sĩ cấp thấp.
Tiêu Trạc liếc mắt nhìn mấy đệ tử Thiên Tông phái phía sau hắn, bọn họ thần
sắc uể oải, linh lực sắp khô kiệt. Đan dược tuy có thể bổ sung linh lực, nhưng tốc độ khôi phục lại chậm hơn nhiều so với tốc độ tiêu hao, quả
thật chống chọi không được bao lâu. Lại nhìn về phía Nguyệt Thiên Dạ
cách đó không xa đang cùng chiến đấu với yêu thú, thấy nàng thành thạo,
cảm thấy khá an lòng. Ánh mắt lại chuyển hướng tới Liễu Thành Phong, kẻ
đang giơ một thanh trọng kiếm dài hai mét chém yêu thú tượng như chém
dưa hấu, cuối cùng dừng lại ở trên người Tư Lăng cũng đồng dạng đang
chiến đấu cùng yêu thú.
Trải qua gần mấy tháng lịch lãm tại
dãy núi Thập Vạn, kỹ xảo chiến đấu của Tư Lăng được nâng lên rất nhanh,
bất quá đáng tiếc là, hắn vẫn bị vây trong nghèo khó, không có năng lực
mua pháp bảo có tính công kích tốt, toàn dựa vào thanh linh kiếm hạ phẩm lấy từ chỗ tên ma tu kia, sức chiến đấu so với đám người Nguyệt Thiên
Dạ, tất nhiên yếu đến mức khiến người ta không chịu nổi.
Bất quá, Tiêu Trạc rất nhanh phát hiện điểm khác thường, chính là con yêu
thú màu đen trước sau vẫn ngồi xổm trên vai Tư Lăng kia. Rõ ràng có vẻ
chỉ là yêu thú con cấp thấp, nhưng mỗi khi Tư Lăng bị vùi lấp trong đàn
yêu thú bạo loạn, mắt thấy sẽ bị yêu thú mất lý trí làm bị thương, thì
con yêu thú kia sẽ trực tiếp cào một vuốt tới, thân thể những yêu thú
kia dễ dàng bị xé thành hai nửa, lập tức chết ngay tại chỗ. Tuy rằng đẫm máu lại bạo lực, nhưng không thể phủ nhận nó bảo hộ Tư Lăng rất tốt.
Con yêu thú này có vấn đề!
Bởi tình huống khẩn cấp, Tiêu Trạc dù cho có nghi hoặc cũng chỉ có thể bỏ
qua, bắt đầu nghiêm túc đối phó với tình huống trước mắt. Hắn quan sát
một trận, phát hiện không xa đằng trước có cái sơn cốc nhỏ. Cửa sơn cốc
chỉ rộng ba bốn mét, chỉ cần phòng thủ tốt, tuyệt đối có thể ngăn cản
bầy yêu thú, tranh thủ không gian cho bọn họ nghỉ ngơi khôi phục.
Tiêu Trạc lập tức mệnh lệnh mọi người đi về hướng sơn cốc.