"Có người tới!" Đang bận lột vỏ trứng ăn hăng say, Liễu Thành Phong đột nhiên kêu lên.
Tư Lăng cùng Tư Hàn đã sớm phát hiện nhưng cũng không lên tiếng, mà với tu vi của Liễu Thành Phong bây giờ lại có thể nhanh chóng phát hiện như vậy, xem ra trực giác dã thú của hắn cũng đáng được khen ngợi.
Chẳng mấy chốc, những người kia liền tới chỗ này, nhưng lại bị cấm chế bên ngoài cản trở phía trước. Tư Hàn phất tay triệt hồi cấm chế hắn bày ra, những người kia lập tức đi tới.
"Tiểu sư đệ!"
Thanh âm mừng rỡ kèm theo một bóng người nhanh nhẹn nhào tới, bất quá miệng gọi là tiểu sư đệ, nhưng người bị nhào vào lại là Tư Lăng -- phải nói là lúc nhìn thấy gương mặt lạnh như băng, không có chút nhân khí kia thì trực tiếp rẽ hướng, nhào tới chổ Tư Lăng.
Thấy rõ người nhào tới, Tư Lăng chỉ có thể đơ mặt ngoan ngoãn ngồi ở chỗ kia cho người ta nhào tới, sau đó lại bị nữ lưu manh phi lễ.
"A a a, Tư đệ đệ, thật mừng khi nhìn thấy đệ, đệ không biết khi đệ mất tích thì chúng ta lo lắng cỡ nào đâu! Quan trọng nhất là, sau khi để mất đệ, chúng ta mỗi ngày đều phải chịu đựng mặt lạnh của ca ca nhà đệ cũng là tiểu sư đệ nhà chúng ta, mỗi ngày đều dùng sương tuyết hầu hạ. Dù thân thể cường tráng cỡ nào thì tỷ tỷ cũng chịu không nổi đâu... Mấy chục năm không gặp, Tư đệ đệ giống như lại trở nên đẹp hơn. Bộ dạng xinh đẹp như hoa như vậy, chả trách đại ca đệ phải lo lắng đến tìm đệ, chúng ta cũng thực lo lắng. Không có ai mơ ước mĩ mạo của Tư đệ đệ chứ?! Tới, tới, tới, nói cho tỷ tỷ, 20 năm này có ai khi dễ đệ không, chúng ta cùng đi báo thù..."
Tư Lăng thẩn thờ nói: "Không có ai khi dễ ta..." Chỉ cần cô đừng kéo tay ta đong đưa, thì thật sự không có ai khi dễ ta hết.
Nhìn thấy Trương Như Hiệp giở trò với người ta, người ở chỗ này cũng có chút không nỡ nhìn, bất quá cũng biết nàng ta đã nhịn 20 năm, quả thực là kìm nén ghê gớm, vì thế đành phải nhẫn tâm quay đầu đi, làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của Tư Lăng, nhao nhao chào hỏi bọn Liễu Thành Phong, Tô Hồng Phi.
"Mấy vị sư huynh sư tỷ, các người rốt cuộc đã tới ~~" Liễu Thành Phong rất mừng rỡ nói, "Đến, cùng nhau ăn trứng nướng nè~~ "
Người tới chính là mấy đệ tử môn hạ của Thanh Ngọc chân quân, Trương Như Hiệp, Tề Tùng Khê, Vu Tuyết, Mạc Thanh Phong. Bọn họ cũng bị dị động lúc thánh thú Bạch Hổ xuất thế hấp dẫn đến Biển Vô Tận, sau này nghe nói là thánh thú Bạch Hổ xuất thế, tuy rằng thực tham muốn Bạch Hổ nhưng cũng tự hiểu lấy mình, không tiến đến giúp vui. Hiện tại Biển Vô Tận rất náo nhiệt, những tu sĩ cấp cao kia đang tìm kiếm thánh thú khắp nơi, bọn họ không muốn xông vào trận náo nhiệt này, bèn đi theo những người khác vụng trộm cách xa vùng đất thị phi. Đúng lúc này, tiểu sư đệ sau khi đi tới Ma Giới không lâu liền tách khỏi bọn họ thế nhưng truyền âm, hẹn bọn họ đến nơi này gặp mặt.
Lúc mấy người nhận được Truyền Âm phù của Tư Hàn thì quả thực muốn rơi lệ. Đây là đầu tiên sau khi tiểu sư đệ mất trí nhớ chủ động liên lạc bọn họ. Nghe được tiếng gọi "Sư huynh" "Sư tỷ" kia, quá cảm động có hay không! Đặc biệt là Trương Như Hiệp cùng Vu Tuyết, họ đều đem chuyện Tư Lăng mất tích treo trên người mình. Mà Tư Hàn biết được chuyện đó xong thì giống như một người băng vậy, lạnh lùng dọa chết người, càng thêm tăng cảm giác áy náy trong lòng các nàng.
May mắn, rốt cuộc tìm được người!
Mấy người trong lòng thả lỏng, chào hỏi Tư Hàn, tuy rằng chỉ nhận được một ánh mắt lạnh băng, nhưng cũng vô cùng thỏa mãn. Đến gần Liễu Thành Phong, vừa ăn trứng nướng vừa tìm hiểu tình hình lẫn nhau.
"Trương sư tỷ, ta thật sự rất tốt, xin tỷ bỏ ra tay ra trước được không?" Tư Lăng nhẫn nại nói.
"Tư đệ đệ, tỷ tỷ thật sự rất lo lắng cho đệ, cho tỷ tỷ một vò linh tửu an ủi đi."
Tư Lăng không chút do dự lấy ra một vò linh tửu cho nàng, rồi không để ý kháng nghị của Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi, đem hơn mười quả trứng nướng lá cây đưa cho nàng, rốt cuộc được giải thoát. Nếu không phải biết Trương Như Hiệp thật sự áy náy vì mình lúc ấy mất tích, hắn thật sự đã muốn quất bay cái người trở thành nữ sắc lang này.
Mấy người tới làm không khí vô cùng náo nhiệt, Tư Lăng dứt khoát cầm ra mấy chục bình linh tửu, lại bảo cho Lâm Dương lấy hết trứng trong túi trữ vật đi bọc lá chôn trong đất để quay.
Trương Như Hiệp rất hào sảng đổ một vò rượu, rồi bắt đầu hỏi Tư Lăng lúc ấy bị dẫn đi nơi nào. Biết được Tư Lăng thế nhưng chạy tới Quỷ Giới, sau đó lại bị người ta gián tiếp hãm hại đến Hư Không Vô Tận, thật không phải dùng một tiếng "Bi đát" để hình dung đủ. Nàng đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn, rồi vỗ bộ ngực cao vút của mình tỏ vẻ, về sau sẽ bảo vệ tốt Tư đệ đệ.
Tư Lăng ra sức làm mình mỉm cười, dù sao những người này chính là các sư huynh sư tỷ của đại ca nhà mình. Bất quá thật sự rất khó, đành phải đơ mặt, bày ra một bộ dạng lãnh diễm cao quý làm lễ với Trương Tùng Khê cùng Mạc Thanh Phong, đồng thời rất hào phóng đưa bọn họ mấy chục bình linh tửu làm lễ gặp mặt.
Tề Tùng Khê cùng Mạc Thanh Phong tuy là lần đầu tiên nhìn thấy Tư Lăng, nhưng đối với hắn cũng không xa lạ chút nào. Bọn họ 20 năm qua cùng hai vị sư tỷ muội đâm đầu vào khắp nơi, đó cũng là vì tìm kiếm tung tích của hắn. Đồng thời cũng từ hai vị sư tỷ muội nghe nói về con người của hắn. Tuy rằng lúc này bày ra cái bộ cao quý lãnh diễm đáng đánh đòn kia, bất quá có thể được Vu Tuyết khen ngợi, vậy thì làm người tất nhiên cũng là tốt. Hơn nữa hắn còn là huynh đệ của tiểu sư đệ, tầng quan hệ này cũng đủ để cho bọn họ biểu đạt thiện ý của mình.
Thanh Ngọc chân quân thu đồ đệ, ngoại trừ nhìn tư chất, còn phải xem nhân phẩm tâm tính, nếu nhân phẩm không tốt thì dù tư chất ngươi cao cỡ nào ông ấy cũng sẽ không thu. Dễ dàng có được thiện ý của đám Tề Tùng Khê, Tư Lăng không khỏi cảm khái Thanh Ngọc chân quân thật biết thu đồ đệ, đây cũng là nguyên nhân hắn hào phóng đưa tặng linh tửu. Linh tửu mà đưa đi làm quan hệ thì chuẩn không sai.
"Dương Huy?" Mạc Thanh Phong đột nhiên có chút nghi hoặc, "Tên này giống như từng nghe qua."
Bàn tay mềm của Trương Như Hiệp chụp tới, lập tức kéo ngũ sư đệ nhà mình lại gần, xoa xoa tay như một tên lưu manh, nói: "Thật sao? Nhanh nói xem hắn là ai, chúng ta cùng đi đánh hội đồng báo thù cho Tư đệ đệ."
Tư Lăng dở khóc dở cười, báo thù hay không hắn hiện tại đã không dám khẳng định, bởi vì Dương Huy lúc ấy cũng mất tích trong truyền tống trận vặn vẹo, còn không biết hắn đã bị đưa đến nơi nào, có lẽ về sau sẽ rất khó gặp được. Đương nhiên, nếu như gặp phải, nhất định cùng bọn Trọng Thiên đánh đến cha hắn cũng không nhận ra.
Mạc Thanh Phong có chút chần chờ nói: "Đệ ở Đông Châu nghe qua tên của hắn, hắn chính là con trai của chưởng môn Vạn Kiếm tông ở Đông Châu. Bối cảnh lớn, muốn đánh hắn cũng không dễ dàng."
"Không có việc gì, quân tử báo thù, trăm năm không muộn!"
"..."
Nói một lát, đột nhiên Trương Như Hiệp nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn về phía Tư Hàn, nói: "Đúng rồi, tiểu sư đệ, nói cho đệ biết một tin tức tốt."
Tư Hàn ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Loại ánh mắt kia lạnh như băng khiến Trương Như Hiệp có chút ăn không tiêu, nhanh chóng nói: "Một năm trước, sư phụ đã từ Nguyên Anh tấn chức thành tu sĩ Hóa Thần. Lần này chúng ta trở về, cần phải chúc mừng sư phụ một phen."
Liễu Thành Phong là người đầu tiên hưng phấn kêu, "Thật sao? Thật tốt quá!"
Chớ trách hắn lại cao hứng như thế. Thiên Tông phái tuy là đại phái đứng đầu Tây Cảnh, nhưng lại không giống đại môn phái ở khu vực khác có tu sĩ Hóa Thần tọa trấn, ngay cả cái môn phái nhỏ ở đại lục Trung Ương cũng dám khinh bỉ Thiên Tông phái. Nay cách mấy trăm năm, Thiên Tông phái rốt cuộc có tu sĩ Hóa Thần tọa trấn, địa vị Thiên Tông phái sẽ tăng thêm một tầng, cũng sẽ không có a miêu a cẩu gì đó tùy tiện dám tới cửa gây sự. Hơn nữa hiện tại Ma tộc đang cướp bóc khắp đại lục Thương Vũ, Thiên Tông phái có thêm một vị tu sĩ Hóa Thần tọa trấn, cũng có thể khiến những Ma tộc kia không dám tùy tiện xâm phạm Thiên Tông phái.
Làm đệ tử Thiên Tông phái, coi Thiên Tông phái trở thành nhà mình nên Tô Hồng Phi cùng Liễu Thành Phong là chân thành cảm thấy cao hứng, trong lòng hai người đều yên lặng tính toán.
Nói xong chuyện tốt, ăn uống cũng sắp xong, bèn bắt đầu thương lượng chuyện kế tiếp.
Kỳ hạn bọn họ đến Ma Giới 10 năm đã đến, thông đạo giữa Ma Giới và Nhân giới sẽ mở ra, đến lúc đó nhân tu đi Ma Giới có thể trở về. Tư Hàn sở dĩ gọi mấy vị sư huynh sư tỷ đến, cũng là vì thương lượng cùng nhau về Thương Vũ giới. Đương nhiên, nếu vẫn còn muốn lưu tại Ma Giới tiếp tục lăn lộn thì cũng có thể đợi 10 năm tiếp nữa rồi trở về.
"Nếu đã tìm được Tư đệ đệ, với tu vi của chúng ta thì ở Ma Giới đích thực không an toàn, cho nên chúng ta quyết định trở về." Trương Như Hiệp đem kết quả thảo luận của bọn họ nói ra, hỏi: "Tiểu sư đệ, Tô sư muội, Liễu sư đệ, các cậu thì sao?"
Tô Hồng Phi cùng Liễu Thành Phong nhìn thoáng qua, nói: "Tất nhiên cùng nhau trở về."
Tư Hàn gật đầu, tỏ vẻ trở về.
Toàn phiếu thông qua, nên không cần phải nhiều lời nữa, mọi người bắt đầu lên đường rời đi.
Trước khi rời đi, Tề Tùng Khê nói: "Những tu sĩ Ma tộc kia vẫn không chịu buông tha thánh thú, vẫn luôn tìm kiếm trong biển, chúng ta hay đi đường vòng đi, tuy rằng xa một chút, nhưng cũng đỡ hơn bị cuốn vào trong đó, tăng thêm phiền toái."
Trương Như Hiệp cũng bĩu môi, khinh thường nói: "Thánh thú là dễ bắt như vậy sao? Mà cho dù bắt được, nói không chừng thánh thú tình nguyện tự bạo cũng không nguyện ý làm yêu sủng cho con người. Bằng không Thanh Long cùng con đại yêu thú kia lúc ấy đã không xuất thủ hỗ trợ. Tỷ thật không tin giữa yêu thú còn có tốt giao tình như vậy."
Nghe vậy, đám Liễu Thành Phong cùng Lâm Dương không khỏi đưa mắt nhìn tiểu yêu thú như con mèo con được Tư Lăng ôm. Bọn họ luôn cảm thấy, Thánh thú kỳ thật bị con yêu thú này giấu đi, cũng không biết nó dùng cách gì mà có thể giấu diếm được tai mắt của nhiều tu sĩ Hóa Thần như vậy. Nghĩ tới bên người bọn họ thế nhưng có con thánh thú Thượng Cổ, họ lại bắt đầu kích động.
Bởi vì Trọng Thiên bị thương, Lâm Dương lại chỉ là tu sĩ Trúc Cơ không thể duy trì phi hành thời gian dài, Tư Lăng lúc này không thu hồi Tiểu Khôi vào túi linh thú, mà bảo nó chở Lâm Dương và Trọng Thiên.
"Chiếp chiếp chiếp!!!" Tiểu Khôi vô cùng tức giận kêu lên.
Mọi người nhìn về phía con chim xám to mọng kia, chỉ cần thấy được cặp mắt hung hãn, còn có thân hình tròn vo, trên đuôi lại có mấy sợ lông diễm lệ như được cắm lên, thì nhịn không được cười rộ lên. Thật là vừa 囧 lại khôi hài.
"Tư công tử, Tiểu Khôi nói nó chỉ chở huynh cùng đại ca, không chở nam nhân khác!" Tiểu Yêu Liên làm hết phận sự truyền âm cho Tư Lăng.
Tư Lăng là chủ nhân, đại ca thì quá hung tàn không dám cự tuyệt. Nhưng mà Trọng Thiên là kẻ bại hoại thì thường xuyên cướp thức ăn với nó, không thể chở. Lâm Dương thì chỉ là tên Quỷ Tu nho nhỏ, thần điểu có được bốn loại huyết thống lãnh diễm cao quý như nó sao có thể làm tọa kỵ cho một tên Quỷ Tu cấp thấp chứ? Quá mất mặt!
Tư Lăng ngây ra, giả vờ nghe không hiểu lời Tiểu Khôi nói, sờ sờ đầu nó, nói: "Ngoan đi, đợi trở về nhân giới chúng ta sẽ làm đồ ăn ngon. Tiểu Hồng muội muội nói còn có một năm nữa thì Thủy Liên sẽ kết hạt..." Hai câu cuối cùng, Tư Lăng là trực tiếp truyền âm cho chim xám.
Mắt dữ lập tức trợn tròn, vì thế Tiểu Khôi cam tâm tình nguyện làm tọa kỵ.
Bất quá, thời điểm rời khỏi đảo thì bọn họ bị một đám hải điểu hung thần ác sát chặn cướp.
Hải điều ùn ùn hướng về bọn họ mà tấn công, đặc biệt, đối tượng tập trung công kích nhất là Tiểu Khôi. Vì thế mọi người rất nhanh liền hiểu được, đám hải điểu kia đã nhận ra tên trộm trứng này. Mà dù không nhận ra, chỉ cần nhìn thấy mấy sợi lông đuôi diễm lệ trên mông là được, bởi vì lần nào tên trộm trứng chạy cũng rất nhanh, nhưng mà cái mông vễnh cao kia, cộng thêm mấy sợi lông kia tựa như đang chê cười chúng nó ngu ngốc bắt không được nó vậy.
Trộm trứng của chúng, tương đương với muốn tuyệt đời sau của chúng. Mối thù đoạn tử tuyệt tôn là không đội trời chung.
Cho nên, thật sự không trách người ta đánh hội đồng nó, mà là nó kéo cừu hận quá lớn.
Lâm Dương lông tơ dựng thẳng, đám hải điểu đông nghịt kia làm cho hắn thấy rằng mệnh mình sắp xong. Thẳng đến khi bên hông bị siết chặt, liền bị người ta trói eo trực tiếp kéo khỏi lưng chim xám, toàn thân treo lơ lững giữa không trung.
Lâm Dương yên lặng rơi nước mắt. Thật là xấu, lần nào cũng biến hắn thành diều...
Đám Trương Như Hiệp xa xa nhìn đàn chim kéo đánh Tiểu Khôi. Kẻ thù của Hải điểu là Tiểu Khôi, giờ bọn họ phân ra, cho nên không có hải điểu nào đến công kích bọn họ, đều tập trung đến chỗ Tiểu Khôi. Nhìn thấy chim xám bị vây đánh, không khỏi hỏi Tư Lăng, "Có nên thu hồi nó vào trong túi linh thú không?"
Tư Lăng mắt nhìn đại ca nhà mình, thâm trầm nói: "Đây cũng là một loại lịch lãm." Trong lòng lại nói, Tiểu Khôi à, đại ca rõ ràng muốn khoanh tay đứng nhìn, cho nên ngươi phải chịu đựng thôi!