"Chủ nhân, Tư công tử, phía dưới đáy biển có một gốc Thủy Liên ~~"
Lúc thanh âm vui sướng của Tiểu Yêu Liên truyền đến thì Tư Lăng, Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi hai mắt đều tóe ra ngàn vạn tia lửa. Bị ánh mắt kích tình nhiệt liệt kia nhìn chằm chằm khiến Tiểu Yêu Liên có chút sợ hãi, thân nhỏ xê dịch vào trong tay áo Tư Lăng. Mà ánh mắt một người, hai yêu đồng bộ như thế chọc cho Tư Hàn nhịn không được đưa mắt nhìn mấy lần.
"Tiểu Hồng muội muội, thật sao?" Tư Lăng vội vàng kéo Tiểu Yêu Liên từ trong tay áo ra, nâng trong lòng bàn tay.
Tiểu Yêu Liên bị bọn Tư Lăng dùng loại ánh mắt nhiệt tình như muốn nuốt trọn mình nhìn chằm chằm khiến trong lòng thấp thỏm, không ngừng gật đầu, "Đúng vậy, Tiểu Hồng có thể cảm giác được khí tức của Thủy Liên, tại một chỗ nào đó dưới đáy biển, bất quá chỗ đó hình như có cấm chế dày đặc, khí tức như ẩn như hiện, đúng là không dễ phát hiện."
Đối với lời nói của Tiểu Yêu Liên, Tư Lăng tuyệt đối tin tưởng. Cũng chỉ có loại yêu thực được trời đất sinh ra như Tiểu Yêu Liên mới có thể cảm giác được nơi linh thực cao cấp sinh trưởng trong trời đất, cũng từ đó sinh ra cộng hưởng. Nhân loại và yêu thú dù có thần thông lớn cỡ nào cũng thường xuyên vì nguyên nhân như thế mà bị lừa gạt đi qua. Lựa chọn hoàn cảnh sinh trưởng, đây cũng là một trong những thủ đoạn bảo vệ của linh thực cao cấp. Có thể nói, ở phương diện này thì Tiểu Yêu Liên chính là một thiết bị gian lận.
Mang theo bên mình một Linh thực di động GPS đúng là rất tiện lợi, hơn nữa cũng có thể thừa dịp người khác chưa phát hiện mà vụng trộm lặng lẽ đi kiếm lợi.
Nghe được đáp án khẳng định của Tiểu Yêu Liên, một người, hai yêu đều mừng như điên.
Bản thân Tư Lăng là song linh căn thủy hỏa, Thủy Liên cùng Hỏa liên đều hợp với thuộc tính linh căn của hắn, tất nhiên là vô cùng hữu ích, chớ trách hắn lại mừng rỡ như thế. So với lý do chính đáng của Tư Lăng, lý do Trọng Thiên cùng Tiểu Khôi mừng rõ thì có chút gì gì đó, hoàn toàn là thèm ăn thôi. Sau khi nếm qua mỹ vị khi dùng Băng Liên nướng thịt, một chim một thú giống như đã hoàn toàn mở ra cánh cổng đến với thế giới mới. Càng thêm cuồng nhiệt với ăn uống, lòng dạ cũng dâng cao lên, luôn như hổ rình mồi với loại linh thực cao cấp như Ngũ Thánh Liên. Thủy Liên cũng là một trong ngũ Thánh Liên, tin chắc dùng nó làm đồ ăn thì hiệu quả hiển nhiên cũng không lầm. Hai con yêu xoa tay, hận không thể đi lấy Thủy Liên về ngay bây giờ, lập tức làm bữa ăn ngon.
Cao hứng qua đi, một người, ba yêu đồng thời quay đầu nhìn nam nhân bạch y bay bay đứng ở khoảng không bên cạnh, vẻ mặt chờ đợi.
"Khụ, đại ca, dưới đáy biển có dị động, chúng ta đi xem thử được không?" Phát hiện mình thiếu chút nữa cao hứng đến mất hình tượng, Tư Lăng không thể không rụt rè một chút để cứu vớt hình tượng của mình.
Tư Hàn gật đầu, tuy không biết dị động là cái gì, nhưng uy áp lúc đó quả thực làm cho người ta sợ hãi, chỉ sợ có dị bảo thiên địa gì đó xuất thế. Tuy không biết con đường phía trước nguy cơ thế nào, nhưng người tu tiên nghịch thiên mà đi, gặp được vật quý mà không dò xét thì dù sao cũng sẽ tiếc nuối. Vì thế việc này Tư Hàn cũng không phản đối, hơn nữa trong đó còn có Thủy Liên - một trong ngũ Thánh Liên, vật ấy nếu đã có lợi cho Tư Lăng vậy hắn lại càng không phản đối.
Tư Lăng thu hồi Tiểu Khôi vào túi linh thú, cùng Tư Hàn mỗi người ngậm một viên Tị thủy châu, rồi cùng nhau chìm vào đáy biển.
Sau khi bọn Tư Lăng tiến vào đáy biển ba ngày, rốt cuộc có tu sĩ nghe được tin đồn mà đến, tụ tập đầy trên không của đảo nhỏ, nhìn hải đảo hoang vu tầm thường phía dưới, tìm kiếm hồi lâu mới định mục tiêu ở phía dưới hải đảo. Sau khi thăm dò lẫn nhau một phen thì ào ào xuống biển.
Đáy biển Thiên Tẫn tối tăm mà nguy hiểm, yêu thú ẩn núp trong bóng đêm nhiều đếm không hết, không cẩn thận một chút liền sẽ bị kẻ săn mồi mai phục từ một nơi bí mật gần đó cắn nuốt.
Trải qua ba năm vất vả rèn luyện, đối với bọn Tư Lăng mà nói, thế giới đáy biển này tuy rằng nguy hiểm nhưng đã thành thói quen. Ba năm này, tuy rằng khổ sở muốn chết, nhưng cũng không phải không thu được gì, có đôi khi bị ma thú đuổi giết chạy loạn dưới đáy biển, xông phải địa bàn của động vật biển, quậy phá khiến hải vực chỗ đó không được an bình, cũng hiểu được rất nhiều thủ đoạn tránh họa. Đánh không lại chạy còn không được sao? Cho nên kỹ xảo chạy trốn của bọn họ ngày càng cao siêu.
Đoàn người bình tĩnh tránh được những ma thú nguy hiểm kia, không ngừng trầm xuống đáy biển.
Bọn họ từ hòn đảo kia chìm xuống đáy biển, như thế trầm xuống mất ba ngày mới đến tận cùng của hải đảo. Chỗ đó tiếp nối với một khe vực khác ở đáy biển, cả thế giới đều an tĩnh đến quỷ dị, cả dòng biển cũng hình như yên lặng không động.
Tị thủy châu tuy rằng có thể giúp bọn họ hô hấp ở đáy nước, nhưng dù sao cùng không thể chống được thủy áp, khiến cho tốc độ của bọn họ càng ngày càng chậm. Bất đắc dĩ, Tư Lăng đành phải tạo ra cái Hồn lực tráo, mọi người cùng nhau tiến vào Hồn lực tráo, mới giảm bớt loại áp lực kia.
Hai người đứng phía trên vực đáy biển, nhìn xuống eo biển tối tăm, thần thức cẩn thận tìm kiếm ở chung quanh, thẳng đến khi phát hiện một cái sơn động ở một vách núi bên eo biển.
Chân mày Tư Lăng nhíu lại.
Bên cạnh sơn động có con động vật biển cấp cao cực lớn canh giữ, hơn nữa thân thể của nó chặn ngay cửa sơn động, nếu muốn đi vào, tất yếu phải giải quyết con động vật biển này. Trong tư tâm, Tư Lăng tất nhiên không muốn chống lại con động vật biển này, cũng không muốn xử lý nó để tiện cho bọn người phía sau.
Lần này đáy biển dị động, đợi khi uy áp khó hiểu kia khiến cho toàn bộ Biển Vô Tận đều sôi trào thì tin chắc người ở phụ cận Biển Vô Tận mới có thể cảm giác được loại dị động này, sẽ lấy tốc độ cực nhanh đuổi tới. Bọn hắn lúc ấy ở ngay phía trên nên chiếm được ưu thế, mới có thể đi tới nơi này trước tiên, nhưng sau đó sẽ có rất nhiều người đến đây tầm bảo. Hơn nữa, Tư Lăng cũng không quên bọn Nguyệt Thiên Dạ cũng tiến vào Biển Vô Tận, kỳ quái cảm thấy rằng bọn họ nhất định còn ở Biển Vô Tận, nói không chừng rất nhanh sẽ lại gặp mặt. Đến lúc đó lại là một trận phiền phức, cho nên tuyệt đối không thể dọn sạch chướng ngại cho bọn họ được.
Đột nhiên, mắt Tư Lăng sáng lên, nói với yêu thú ngồi trên vai: "Trọng Thiên, độc của ngươi không phải cả Hồng Long cũng có thể hạ độc sao? Đối phó với con động vật biển này cũng không có vấn đề chứ?" Trong thanh âm có sự nịnh nọt không tự giác, vừa nghe vào trong tai thì Trọng Thiên liền biết Tiểu Lăng Tử lại muốn lừa nó.
Tuy rằng biết Tư Lăng lại muốn lừa nó làm việc, bất quá cái đứa ham ăn Trọng Thiên này sau khi bị mùi vị tuyệt vời của Băng Liên khuất phục, đã cực kỳ muốn có Thủy Liên, cũng không thèm để ý tới tiểu tâm tư của Tư Lăng. Nó đánh giá con động vật biển đang nằm yên canh giữ trước sơn động trong chốc lát, sau đó gật gật đầu, mặt mày kiêu ngạo mà bày tỏ: tuy rằng muốn hoàn toàn giết chết nó là không thể, nhưng nếu độc nó nửa chết nửa sống là không thành vấn đề.
Tu vi càng cao, lực miễn dịch đối với các thứ độc khí càng mạnh. Đồng dạng, càng là ma thú cao cấp, hơn nữa lại có da thịt cứng rắn như vậy thì càng khó độc chết chúng nó. Bất quá nếu có thể đẩy độc vào trong cơ thể chúng, vậy thì thật ra có thể khiến chúng bị thương nặng.
"Không cần độc chết nó, chỉ cần có thể làm nó tê liệt mấy giây, có thời gian cho chúng ta đi vào là được, đây chính là vì Thủy Liên đó."
Trọng Thiên khinh bỉ liếc mắt nhìn hắn. Không cần hắn nhắc nhở nó cũng biết phải làm sao. Hơn nữa chút tư tâm kia của Tư Lăng, đối với đại gia Trọng Thiên đã học xong âm hiểm giả dối của nhân loại mà nói là căn bản không đáng nhắc tới. Dù Tư Lăng không nói, nó cũng sẽ không xử lý ma thú này, làm lợi cho người sau đến.
Đương nhiên, nó còn có thể cho những người phía thêm chút phiền toái.
Trọng Thiên có mục tiêu, lập tức hùng tâm tráng chí, hết sức tích cực phối hợp Tư Lăng.
Một người một thú thông qua Tiểu Yêu Liên phiên dịch mà nghị định kế hoạch, hơn nữa kế hoạch hết sức nham hiểm. Đến khi bọn hắn nghị định xong, ngẩng đầu liền thấy nam tu vẫn trầm mặc ít nói nhưng cảm giác tồn tại lại vô cùng nặng kia dùng một đôi mắt lạnh như băng lạnh lẽo nhìn bọn họ, băng lãnh lại thâm thúy.
Một người, hai yêu đồng thời cứng ngắc: QAQ vì sao lại là loại ánh mắt này? Chẳng lẽ lại muốn độc ác đem bọn họ đá ra đút ma thú?
Sự thật chứng minh, ba đứa này đã suy nghĩ nhiều. Tư gia đại ca vẫn là nam nhân rất có trách nhiệm, hắn nói thẳng: "Ta đi hấp dẫn sự chú ý của ma thú, các ngươi cẩn thận làm việc."
Con ma thú đáy biển này tuy rằng chỉ là cấp 10 hậu kỳ, cũng không biết thời điểm nào mới có thể tăng đến cấp 11 để biến hóa; nhưng mà đã có thể ở nơi này lẳng lặng mai phục, chứng minh nó có thực lực còn mạnh hơn ma thú cấp 10 bình thường. Để một người chính diện chặn đánh ma thú này thì nguy hiểm hoàn toàn có thể biết rõ. Hơn nữa lại không thể hạ sát thủ làm nó bị thương hoặc bị thương nặng, tránh gây chú ý với các động vật biển khác ở đáy biển, đến lúc đó chúng đều đến giáp công bọn họ thì phiền toái.
Tư Lăng thật sự rất muốn nói đi cùng Tư Hàn, nhưng mà cái tên Trọng Thiên này mà rời khỏi hắn thì nửa bước khó đi, chỉ phải mang theo nó cùng nhau làm việc.
"Đại ca, huynh cẩn thận." Tư Lăng dặn dò.
Tư Hàn gật đầu, tự mình ngưng tụ một cái Linh lực tráo, bay hướng về con ma thú kia. Trực tiếp mạnh mẽ đánh một đòn, kéo tất cả thù hận của nó về phía mình.
Thấy Tư Hàn hành động, Tư Lăng dán ở trên người tấm Ẩn thân phù và Liễm tức phù, thừa dịp ma thú kia giận dữ, lặng lẽ tiếp cận. Đợi khi đến gần, Tư Lăng mới phát hiện quả thực khó thể hạ thủ. Con ma thú đáy biển này nhìn tựa như con quái ngư, dưới bụng có bốn chân ngắn tráng kiện, vảy trên thân thể cứng như đá, tuy rằng sừng không đủ sắc bén, nhưng lại rất cứng rắn. Trọng Thiên dùng móng vuốt thử một phát, phát hiện vuốt sắc mà cả thân thể tu sĩ Nguyên Anh cũng có thể cào rách thế nhưng cào không ra. Hơn nữa Biển Vô Tận không thể sử dụng pháp bảo, càng không thể dùng vũ khí để phá rách da của nó.
Như thế, Tư Lăng chỉ có thể tìm biện pháp khác. Hắn cùng Trọng Thiên đến phía trước cách chỗ con ma thú không xa, nhìn nó dùng thân hình vụng về chiến đấu cùng Tư Hàn, nhưng thân thể lại vẫn không hề có ý rời khỏi huyệt động kia.
Vậy chỉ còn ở miệng.
Trong lòng Tư Lăng quyết tâm, hai mắt chăm chú dõi theo ma thú kia. Đến khi nó lại bị Tư Hàn ngưng tụ Băng Long đánh trúng ánh mắt, đau đớn há mồm gầm rú thì lập tức bay qua, vọt vào trong cái miệng đang há to kia. Cũng mặc kệ chuyện nó phát hiện dị vật thì ngậm miệng để nuốt hắn vào trong bụng, Hồn lực hóa thành kiếm, đâm về một chỗ mềm mại nhất trong khoang miệng của nó để ổn định thân thể của mình, tránh khỏi dòng nước biển bị hít vào miệng ma thú.
Trong nháy mắt, máu tươi chảy ròng ròng, độc của Trọng Thiên cũng từ miệng vết thương theo vào trong da thịt.
Độc tính không nhiều bởi vì chỉ muốn khống chế nó trong chốc lát mà không phải lấy tính mạng nó. Mà Độc tính muốn phát tác cũng cần chút thời gian, Tư Lăng nắm chặt lấy Hồn lực kiếm, không để ma thú đang lăn lộn đẩy mình vào trong dạ dày nó. Sau một lát, phát hiện ma thú lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết, Tư Lăng nhân cơ hội từ cái miệng mở to của nó lăn ra ngoài.
Mới vừa đi ra ngoài thì liền được một Băng Long quấn lấy thân thể, nguy hiểm tránh được cái quét chân của ma thú. Nếu bị cái chân to kia đánh trúng, thân thể sẽ bị cắt thành hai đoạn.
Tư Lăng bị kéo về phía sau, liền nhìn thấy trong nước biển, nam nhân bạch vẫn sạch sẽ như tuyết, lại chuyển Băng Long đón đỡ một đòn công kích của ma thú. Triền đấu như thế một lúc, độc tính rốt cuộc phát tác, động tác ma thú càng lúc càng chậm, đến khi thân thể nó ầm ầm ngã xuống đất, lộ ra cái sơn động.
Hai người thấy thế, chịu đựng áp lực nước biển, hướng vào sơn động.