Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 133: Hỗn độn châu




Đây là một vùng đất Hỗn Độn nhìn không tới cuối.

Đây là một vùng đất Hỗn Độn nguy cơ trùng trùng, cả trời đất chỉ có màu xám tro vô cùng vô tận.

Nơi này có một loại Vô Ảnh vô hình vô dạng, không chỗ nào không thù hợp với màu xám tro của nơi này. Không cẩn thận một chút sẽ bị chúng nó đoạt mất tâm trí, thôn phệ nguyên thần tu sĩ, thân thể trở thành con rối cho chúng nó.

Loại hư ảnh màu tro này tên là Phệ Ảnh, là hung vật do linh hồn tu sĩ bị tổn lạc tại vùng đất Hỗn Độn này biến thành. Chúng nó không có tình cảm, không có ý thức, chỉ biết giết chóc cùng thôn phệ, thức ăn của bọn họ chính là  linh hồn người sống, mà nguyên thần của tu sĩ cường đại chính là thứ hấp dẫn chúng nhất.

Tư Lăng sắc mặt ngưng trọng, cẩn thận nhìn chỗ hư không, sợ mình bỏ sót một chỗ sẽ bị những Phệ Ảnh nguy hiểm kia đánh lén.

Bỗng dưng, trong lòng bàn tay ngưng tụ ra một luồng linh hỏa, công kích một hư ảnh màu tro hướng bên trái. Hư ảnh kia bị linh hỏa công kích, hóa thành một thứ như đầu lâu gào thét chói tai, sau đó biến mất vô hình. Mà Trọng Thiên vẫn ngồi xổm trên vai Tư Lăng cũng phát hiện ra một Phệ Ảnh khác, nó lập tức phun ra một ngụm yêu hỏa giết chết.

Nói thật ra, Phệ Ảnh này chỉ là một hư ảnh màu xám tro, không có hình dạng, mờ ảo như khói như sương, thường hòa làm một thể cùng bối cảnh màu tro trong không gian này. Nếu không cẩn thận từng chút, tuyệt đối sẽ bị Phệ Ảnh màu xám mai phục ở đây thôn phệ tổn lạc; mà Phệ Ảnh này thì nhiều vô cùng vô tận, càng làm cho người ta ứng phó đến tâm lực đều bận rộn.

Tại cái địa phương nguy hiểm này, chuyện hai huynh đệ thường làm nhất chính là đem phần lưng giao cho đối phương, lưng đối lưng mà đối phó Phệ Ảnh, không dám có chút lơi lỏng. Tiếp tục kiên trì lâu dài như vậy, dù có là tu sĩ một năm rưỡi không cần nghỉ ngủ thì tinh thần cũng sẽ cảm giác mỏi mệt vô tận, hết sức khó chịu.

Lại một lần nữa tiêu diệt đám Phệ Ảnh ùn ùn kéo đến thì họ rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng linh lực trong đan điền đã sắp khô kiệt, nhưng hai người lại không trực tiếp ngồi xuống đả tọa khôi phục, mà là lựa chọn dùng linh thạch bổ sung linh lực, lại cẩn thận tiến về phía trước.

Đây là tầng thứ tám của Thông Thiên tháp, là một vùng Hỗn Độn nguy hiểm. Bọn họ đi tới nơi này đã một tháng, một tháng này chưa từng được nghỉ ngơi dù chỉ một lát, thậm chí không có được một khắc thả lỏng. Đặc biệt có đôi khi không cẩn thận xông vào địa bàn của một đám Phệ Ảnh, cái đám hư ảnh màu tro ùn ùn kéo đến kia quả thực là làm cho người da đầu run lên.

Trải qua ban đầu luống cuống tay chân, sau đó hai người phát hiện linh hỏa là khắc tinh của Phệ Ảnh, gặp lửa thì chết, vì thế không chút khách khí mà phóng hoả. May mắn Tư Lăng là thủy hỏa song linh căn, Trọng Thiên có yêu hỏa, mà Tư Hàn mặc dù là biến dị băng linh căn, nhưng sau khi nuốt Băng Diễm thì Băng Diễm cũng là một loại dị hỏa biến dị của trời đất, đối phó với Phệ Ảnh là hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí lực sát thương còn gấp mấy chục lần linh hỏa của Tư Lăng.

Trải qua mấy ngày tìm kiếm, bọn họ cũng biết vùng đất Hỗn Độn này không phải chỗ nào cũng đầy Phệ Ảnh, ngẫu nhiên cũng có vài chỗ có ít Phệ Ảnh, chỉ xuất hiện hai ba lần là biến mất. Nhưng phần lớn địa phương đều là Phệ Ảnh thành đàn, chỉ xem vận khí của ngươi có tốt hay không, có đi đúng nơi hay không.

Đi tiếp nửa ngày, tầm mắt chứng kiến khắp nơi vẫn là một vùng màu xám, hoàn toàn không có màu sắc khác.

Tư Lăng đột nhiên "Ồ" một tiếng, hai mắt sáng quắc nhìn nơi sâu trong khu vực màu xám này.

Tư Hàn nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, thấy trong mắt hắn lộ ra kinh ngạc, trong lòng khẽ nhúc nhích, hỏi: "Làm sao vậy?"

Tư Lăng cảm nhận, ngạc nhiên nói: "Đại ca, chúng ta rất nhanh sẽ có thể đi đến thông đạo nhập khẩu tầng thứ chín. Bất quá... Chỗ đó hình như có chút cổ quái, thần thức của đệ bị cái gì đó chặn lại."

Lại cảm nhận cẩn thận thêm một lúc, Tư Lăng chỉ có thể buông tha mà thu hồi thần thức. Bất quá đến khi hắn kịp phản ứng, liền nhìn thấy đại ca nhà hắn đang dùng loại ánh mắt lạnh như băng kia nhìn mình-- tuy rằng ánh mắt này không khác gì bình thường, cũng là không độ ấm, nhưng không biết thế nào, hắn đột nhiên có chút chột dạ.

Đại ca à, xin huynh đừng không chớp mắt nhìn chằm chằm người ta như vậy, áp lực lớn như núi nha!

"Ta không cảm giác được." Tư Hàn thản nhiên nói, ánh mắt vẫn không dời mặt hắn.

Nghe vậy, Tư Lăng hiểu được nghi vấn của huynh ấy, nghĩ nghĩ rồi nói: "Đại ca, thần thức của đệ mạnh người thường, có thể cảm giác trước."

Nghe giải thích của hắn, Tư Hàn dời ánh mắt, cũng không có nghiên cứu nguyên nhân trong đó nữa. Theo như bình thường, thần thức cùng tu vi là tương ứng, tu vi dạng gì thì sẽ xứng đôi với thần thức như thế. Cũng giống như một cái bình chứa nước, tu vi là bình, nước là thần thức. Bình lớn bao nhiêu thì có thể chứa bấy nhiêu nước, nước có nhiều hơn thì cũng không thể  nhét thêm vào trong bình được. Cho nên cực ít người có thể ở sự hạn chế của tu vi mà có thể tu luyện thần thức còn mạnh hơn tu vi, trừ phi có bí pháp đặc thù gì.

Tiểu Lăng Tử nhìn trông thì không có bí pháp đặc thù gì, hơn nữa tu vi chỉ là Kim Đan sơ kỳ, nhưng hắn lại có thể phát hiện tình huống sớm hơn so với Tư Hàn Kim Đan hậu kỳ, vậy chứng minh thần thức của hắn tuyệt đối mạnh hơn tu vi.

Thấy hắn không hỏi lại, trong lòng Tư Lăng thở phào một hơi. Tuy rằng hắn cũng không muốn giấu diếm đại ca, nhưng nếu muốn nói rõ ràng tình huống của mình, đây là không có khả năng. Dù muốn tiết lộ sơ sơ, thì thế nào cũng không thể nói rõ hoàn toàn, đến lúc đó không thể không nói dối vài lời để tu bổ, một lời nói dối lại cần rất nhiều lời nói dối khác để bổ sung, tuần hoàn qua lại, mãi không chấm dứt, như thế còn không bằng không nói.

Mỗi người đều có bí mật của mình, tuy rằng phát hiện, nhưng Tư Hàn cũng không truy đến cùng, như thế liền bỏ qua.

Trọng Thiên thấy hai huynh đệ trầm mặc gấp rút lên đường, nhìn một chút, sau đó vươn móng vuốt vỗ vỗ đầu Tư Lăng, giúp cho Tiểu Lăng Tử luôn dễ dàng bế tắc trước mặt đại ca xốc lại tinh thần. Dù sao hành vi thỉnh thoảng phát ngốc của hắn thì mọi người đều biết, Tư đại ca đã quen nên hoàn toàn không để ý.

Như thế lại qua vài ngày đường, bọn họ dần dần đến gần chỗ mà Tư Lăng cảm giác dị thường. Khoảng cách này đã rất gần, Tư Hàn cũng có thể cảm giác được sự khác thường trong đó, hơi hơi nhướn mày.

"Trọng Thiên, phun lửa!" Tư Lăng chỉ vào bóng xám dày đặc phía trước. Những thứ này đều là Phệ Ảnh, chỉ là Phệ Ảnh nhiều như vậy, đoàn đoàn vây quanh, yên lặng không động đậy, cho dù có người tìm tới cửa mà vẫn thờ ơ, tuyệt đối là bất thường.

Trọng Thiên dùng cặp mắt màu tím đen kia nhìn hắn một cái, một biểu tình "ngươi là tên ngốc hả?".

Tư Lăng cắn răng, nói: "Một con thú ăn mày." Đối phó với mấy đứa ham ăn, vậy thì dùng thức ăn mà nó yêu nhất để dụ dỗ.

Trọng Thiên vẫn tiếp tục khinh bỉ, lòng nói, một con thú ăn mày mà muốn sai phái đại gia nó, nó không có vô dụng như vậy.

"Hai con thú ăn mày."

Lần nữa khinh bỉ, Tiểu Lăng Tử, ngươi có thể keo kiệt thêm một chút không?

Tư Lăng cắn răng, "Ba con!"

Tuy rằng có vẻ xiêu lòng, nhưng Trọng Thiên vẫn uy vũ bất khuất như cũ.

Tư Lăng hơi mừng, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Bốn con, bằng không -- về sau trong thực đơn của ngươi, một con cũng không có!"

Trọng Thiên rốt cuộc hài lòng, nhảy đến trước mặt bọn họ, lồng ngực phồng lên, sau đó há miệng, yêu hỏa màu tím đỏ phun ra, hóa thành một hỏa long uy thế kinh người phóng thẳng về phía trước. Những hư ảnh màu xám tro kia gặp lửa thì lập tức bị tiêu diệt, trước khi chết biến thành đầu lâu gào thét, có vẻ hết sức thống khổ.

Ngay lúc hỏa long của Trọng Thiên mở ra một cái lối đi thì hai người trực tiếp vọt vào trong.

Thời gian giành giật từng giây, không cho phép một chút chần chờ.

Hai người vừa tiến về phía trước, vừa khống chế linh hỏa giết chết đám Phệ Ảnh bị kinh động mãnh liệt đánh tới ở xung quanh. Trọng Thiên phun lửa xong có chút uể oải ngồi trên vai Tư Lăng COS người trầm tư.

Linh lực trong đan điền lại bắt đầu khô kiệt, nhưng con đường này lại chưa hề nhìn thấy điểm cuối, làm Tư Lăng không khỏi có chút lo lắng. Cắn cắn răng, một bên vừa điên cuồng hấp thu linh lực trong linh thạch, một bên vừa phóng hỏa giết chết Phệ Ảnh chung quanh. Linh lực không ngừng xói mòn lại không ngừng hấp thu, nhưng tốc độ hấp thu rõ ràng là kém xa tốc độ xói mòn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, đan điền bắt đầu khô kiệt, cuối cùng sẽ cảm giác được đau đớn.

Tư Lăng sắc mặt không khỏi bắt đầu trắng bệch, thời khắc này khắc sâu nhận thức rằng, không phải bởi vì mình là người duy nhất ở thế giới này có hồn lực cho nên mình chính là kẻ vô địch, ít nhất ở loại tình huống này, hồn lực không tạo thành bất cứ uy hiếp gì với đám Phệ Ảnh, thật là vô dụng. Tâm tình bởi vì có hồn lực mà có chút tự đắc kiêu ngạo đã trở nên ngưng trọng, cũng bắt đầu buông xuống loại kiêu ngạo đắc ý khó hiểu kia, dùng ánh mắt  thẳng thắn bình thường nhìn vào cái thế giới chân thật mà nguy hiểm này.

Lúc linh lực Tư Lăng sắp khô kiệt, đột nhiên sau lưng có một luồng linh lực hóa thành cánh tay to đỡ lấy hắn, kéo hắn đi về phía trước. Qua mấy hơi thở thì rốt cuộc rời khỏi không gian của Phệ Ảnh, xuất hiện trước mắt hắn là một khu vực trống trải, toàn bộ sắc màu không gian đều rõ ràng, không còn là khu vực màu xám vô tận nữa, cả những hung vật nguy hiểm kia cũng bị cách ly.

"Đại ca..." Tư Lăng lắp bắp kêu một tiếng.

Tư Hàn thu hồi ánh mắt, nhìn về phía khuôn mặt tái nhợt của hắn, hơi hơi chau mày, nói: "Nơi này không có Phệ Ảnh, có thể nghỉ ngơi một lát." Dừng lại, lại nói tiếp: "Tu hành là không có giới hạn, hết thảy đều là vô căn cứ, chỉ có giữ vững bản tâm, tự mình mãnh mẽ mới có thể đặt chân ở vị thế, nhất thiết không thể kiêu ngạo tự mãn!"

"... Đệ biết."

Thời khắc này, Tư Lăng khiêm tốn tiếp thu. Bất kể là đời trước làm thiện quỷ hay là đời này trở thành tu tiên giả, hắn đều là một thân một mình tìm tòi đi tới. Trên con đường này, đi rất nhiều đường vòng, trắc trở hơn người thường rất nhiều, thậm chí chưa từng có ai dạy hắn nên làm như thế nào, không có ai dùng giọng điệu của thân phận tiền bối hoặc trưởng giả để nhắc nhở hắn nhất thiết không thể kiêu ngạo tự mãn, liều lĩnh bước lên, cái gì mới là quan trọng nhất.

Đầu như muốn nổ tung, linh khí trong đan điền khô kiệt, làm cho hắn suy yếu đến không chịu nổi một đòn, loại cảm giác này quả thực là đáng sợ. Nếu không phải người bên cạnh là Tư Hàn, Tư Lăng thậm chí cảm thấy bản thân sẽ rơi hiểm địa bất cứ lúc nào, mệnh không phải do mình làm chủ.

Đến khi Tư Lăng mở to mắt sau khi đả toạ xong, liền nhìn thấy nam nhân vẫn như cũ thẳng lưng đứng ở một bên bảo vệ, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, đứng dậy, đối diện với ánh mắt lạnh lùng băng giá nhưng mang theo ý hỏi han của huynh ấy, tuy rằng không hề có độ ấm, lại làm cho hắn cảm thấy hết sức ấm áp.

"Đại ca, đệ khoẻ rồi."

Tư Hàn gật đầu, nhìn về phía cách đó không xa.

Tư Lăng cũng nhìn theo, rất nhanh liền hiểu được vì sao những Phệ Ảnh kia quần tụ đông đúc ở bên ngoài mà không chịu rời đi. So với một vùng vô biên vô tận màu xám, nơi này bị một loại sức mạnh vô hình cách ly ra khỏi  không gian xám trắng, giữa không trung nơi trung tâm lơ lững một viên Hỗn Độn châu màu xám tro. Hỗn Độn châu là tinh hoa của khí Hỗn Độn được ngưng tụ mấy trăm triệu năm trong vùng đất Hỗn Độn này mới ngưng kết thành, năng lượng bên trong tuy rằng bạo loạn vô cùng, nhưng là vật đại bổ của tu sĩ cùng yêu thú, cũng là nguồn gốc sức mạnh để đám Phệ Ảnh có thể sống sót. Chúng nó là dựa vào viên Hỗn Độn châu này để tu luyện.

Sau một lúc, Tư Lăng dời tầm mắt, nhìn đến con yêu thú màu đen đứng trước Hỗn Độn châu không xa, bày ra biểu cảm thèm thuồng nhìn chằm chằm Hỗn Độn châu, khóe miệng hình như có dòng nước trong suốt chảy từ miệng ra, giống như đó là mỹ vị không gì sánh được. Hơn nữa nhìn cái kiểu của nó, chính là đã đem Hỗn Độn châu coi như là vật sở hữu của chính mình, căn bản không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận.

Tư Lăng như có chút suy tư, xem ra mục đích Trọng Thiên tâm tâm niệm niệm muốn tới nơi này, chính là vì viên Hỗn Độn châu này rồi. Nó là vật đại bổ của yêu thú, Trọng Thiên nếu có thể nuốt nó, hẳn là có thể lên cấp.

Tư Lăng nhếch miệng, không để ý tới Trọng Thiên cùng viên Hỗn Độn châu kia nữa, tầm mắt chuyển tới truyền tống trận phía dưới Hỗn Độn châu, lúc nhìn rõ ràng thì không khỏi sửng sốt một chút.

"Đại ca!" Tư Lăng kêu một tiếng.

Tư Hàn mặt không thay đổi nhìn qua.

"Đại ca, truyền tống trận này chỉ cho phép một người tiến vào." Tư Lăng bình tĩnh nói.

Đây cũng là một cái khảo nghiệm, khảo nghiệm đối với lòng người.

Thông Thiên tháp tầng thứ chín chỉ cho phép một người đi lên, chỉ cho phép một người đạt được tán thành của Thông Thiên tháp, chỉ cho phép một người lấy được tiên khí, chỉ cho phép một người được danh lợi song thu, nổi danh toàn bộ Thương Vũ giới.

Tiên khí quá mê người, mỗi khi có một kiện xuất thế, đều có thể tạo ra  chú ý của toàn bộ đại lục.