Trùng Sinh Nghịch Chuyển Tiên Đồ

Chương 105: Hung hăng




Rất nhanh liền có nhân viên của Chợ Đen đem đồ vật Tư Lăng đấu giá ra, sau khi kiểm chứng thật giả xong thì Tư Lăng cũng ngoan ngoãn lấy linh thạch trả tiền. Nhân viên Chợ Đen mặt tươi cười mà lui ra.

Đối với chuyện Tư Lăng tiêu một số lớn linh thạch để đấu giá hai hạt linh chủng không biết là giống gì, mấy người Hắc Kỳ cũng cảm thấy Tư Lăng có chút phá sản, bất quá nhìn thấy vẻ mặt không để tâm lúc hắn lấy linh thạch thì liền biết người ta xuất thân giàu có, lại nhìn Tư Hàn từ lúc đây đến chưa từng lộ vẻ gì, phải rồi, vị này thực sự là “Lã Vọng buông cần”, căn bản chẳng nhếch lông mày, nhất thời cảm thấy tỉnh ngộ. Làm đệ tử thiên tài phái Thiên Tông, lại có một vị sư phụ mạnh mẽ như vậy, sao có thể thiếu linh thạch dùng sao chứ? Nhà người ta giàu mà.

Như vậy, đối với hành vi phá sản của Tư Lăng, ba người Hắc Kỳ liền bình tĩnh lại, cho nên kế tiếp Tư Lăng có tiếp tục phá sản thì cũng không có phản gì lớn.

Trọng Thiên nhảy lại đây, dùng móng vuốt đẩy đẩy hai hạt Hỏa Diễm Thụ, nhìn bộ dạng hết sức đáng yêu kia thì biết nó cũng vô cùng thích Hỏa Diễm Thụ. Tư Lăng cũng có thể hiểu được, tu sĩ Hỏa Linh Căn cùng yêu thú thuộc tính Hỏa thật sự không cách nào chống cự nỗi với loại linh quả thuộc tính Hỏa tinh khiết này.

Sợ nó không nhịn được lại đi gặm hai hạt linh chủng cực kỳ quý giá này, Tư Lăng vội vàng thu hồi hai hạt linh chủng, sau đó thừa dịp người ta không chú ý mà giao linh chủng cho Tiểu Yêu Liên thu vào không gian Hồng Liên của nó. Tiểu Yêu Liên vui vẻ lăn lộn ở trong tay áo hắn, làm lòng Tư Lăng ngứa ngáy không nhịn được mà chọc nó mấy phát.

Mà lúc này, vật phẩm thứ mười đã được người ta mua xuống, trên sân khấu nữ tu đã nâng lên vật phẩm thứ mười một.

Sau đó lại có mấy thứ thứ tốt được đưa lên đấu giá. Một cái tên là Tử Kim Đỉnh, đứng hàng thứ chín mươi tám trong Dị bảo, được người của Đan Phù Tông mua lấy. Kế tiếp là một bình Trú Nhan Đan, suýt chút nữa đã trở thành một trận tranh cướp, một hạt Trú Nhan Đan nho nhỏ thế nhưng đấu giá được một triệu linh thạch, có thể thấy được nữ tu có bao nhiêu điên cuồng đối với thứ này. Còn lại là một ít linh thảo cùng tài liệu luyện khí cao cấp, khiến người ta mở mang tầm mắt.

Trong lúc đó, Tư Lăng lại một lần nữa ra tay đấu giá một cây phù bút Thượng Cổ, tên là Mặc Vân. Tư Lăng thường vẽ Linh Phù và Hồn Phù, tiêu hao không ít phù bút, trong lòng vẫn luôn mong muốn mua được một cây phù bút thuận tay một chút, nhưng nhìn đa số đều cảm thấy không hợp ý. Mà cây phù bút Chợ đen đấu giá lần này, Tư Lăng vừa nhìn liền hai mắt tỏa sáng, đợi khi người bán đấu giá bắt đầu tuyên bố giá quy định thì Tư Lăng rụt rè một chút, cùng mọi người đồng thời tranh giá.

Tư Lăng lại một lần nữa đưa ra cái giá mang tính áp đảo để mua được phù bút, rốt cục gây được chú ý với người của buổi đấu giá. Bọn họ khó nén kinh ngạc, Liên Minh Tán Tu khi nào thì giàu nứt đố đổ vách như vậy? Bất quá cũng có một vài người quen biết với Liên Minh Tán Tu phát hiện Tư Lăng không phải người của Tán Tu, xem ra là mượn thế của Liên Minh Tán Tu để đi vào. Mặc dù là dựa thế người, nhưng Tư Lăng ra tay rộng rãi hào phóng, nên vẫn lưu lại ấn tượng ở trong lòng mọi người.

Đương nhiên, ấn tượng sâu nhất chính là người của Đan Phù Tông.

Lần này người dẫn dắt môn hạ đệ tử Đan Phù Tông tới tham gia buổi đấu giá Chợ đen mỗi năm một lần là tu sĩ Nguyên Anh - Nguyên Phong- sư đệ của Chưởng môn Đan Phù Tông. Mà Hứa Phiên Nhiên là thiên kim của Chưởng môn Đan Phù Tông, cũng cực kỳ được Nguyên Phong sủng ái. Lúc này ông nhìn thấy Hứa Phiên Nhiên hai lần đối đầu với nam tu tướng mạo hết sức mỹ lệ kia thì liền nhường nhịn chịu thua, sao có thể không hiểu tâm ý của cô bé, trên mặt tuy rằng không hiện ra, nhưng trong lòng đã quan sát tỉ mỉ đối phương mấy lần, chỉ lo Hứa Phiên Nhiên đã nhìn lầm người.

Kỷ Trưởng Ca mang theo nụ cười ôn nhã, mỉm cười nhìn mọi người tranh giá, trong mắt xẹt qua một chút chế nhạo. Nhìn thấy Đại tiểu thư xưa nay tùy hứng kiêu căng lại hai lần nhượng nhịn, trong lòng liên tục cười lạnh, trên mặt lại cực kỳ hòa nhã nói: “Sư muội, ta nhớ tới muội không phải luôn muốn mua một cây phù bút thuận tay sao? Ta thấy cây phù bút Mặc Vân này rất tốt.”

Hứa Phiên Nhiên không nói, vẫn là si mê nhìn chằm chằm vào vẻ mặt không hề cảm xúc mà cùng người ta tranh giá của Tư Lăng, mắt cũng không chớp một cái.

Kỷ Trường Ca cười khanh khách mà nhìn bộ dáng say đắm của nàng ta, trong lòng cười than thở, quả nhiên là nữ nhân mà...

Tư Lăng không biết ý nghĩ của mọi người trên sàn bán đấu giá, hiện giờ hắn đang bận đánh giá cây phù bút Mặc Vân này. Trong đầu tràn ngập vui sướng, không hổ là Luyện Khí Sư Thượng Cổ luyện chế, không ngờ lại là một Bảo khí thượng phẩm, xác thực cao cấp hơn nhiều so với những cây phù bút mà hắn từng thấy trước kia.

Lúc này, âm thanh người bán đấu giá vang lên: “Các vị, trong bình ngọc này là một hạt Kết Anh đan, tin rằng không cần tại hạ nói các vị hẳn cũng biết tác dụng của nó chứ?”

Lời này vừa nói ra, toàn hội trường vắng lặng, hàng trăm ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn vào bình ngọc nho nhỏ trên sân khấu, hận không thể trực tiếp giành lấy nó. Ở đây cũng có rất nhiều tu sĩ Nguyên Anh, tuy rằng bọn họ không dùng tới, nhưng có thể bán lại cho môn phái hay vãn bối trong gia tộc sử dụng mà.

Song, ánh mắt đang hừng hực của Tư Lăng lại thoáng chốc liền không lưu tâm, bởi vì hắn đã có loại linh thảo ở cấp độ truyền thuyết như Thiên Diệp Tử La Thảo, so với Kết Anh đan thì dùng còn tốt hơn nhiều, tác dụng thăng cấp còn lớn hơn đan dược, căn bản không cần phải lo lắng. Bất quá Tư Lăng vẫn quay đầu nhìn về phía Tư Hàn, hỏi dò huynh ấy có cần hay không, Tư Hàn hiện đã là Kim Đan hậu kỳ, chẳng mấy chốc sẽ Kết Anh.

“Không cần, dựa vào ngoại vật để tiến cấp thì cuối cùng sẽ rơi xuống hạng tầm thường.” Tư Hàn lạnh nhạt nói.

Lời nói này ra thực sự là hào khí ngất trời, fan cuồng như Tư Lăng đã hưng phấn phất cờ hò reo ủng hộ ở trong lòng. Trong tim cũng sinh ra một luồng hăng hái. Đấu với trời, đấu với người, mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời.

Nhưng ba người Hắc Kỳ thì lại có chút muốn phun lệ chạy trốn. Khốn kiếp, đây là muốn đả kích những người phàm tục như bọn hắn à?! Không phải người nào cũng đều là thiên tài, biết bao nhiêu người đã kẹt lại ở Kim Đan hậu kỳ, khó có thể vượt qua thành luỹ kia, số tu sĩ tiêu hao hết tuổi thọ rồi qua đời nhiều chẳng thể đếm nổi. Nếu như có Kết Anh đan, thời điểm xung kích Nguyên Anh sẽ tăng thêm mấy tầng chắc chắn, không phải người nào cũng đều có thể ngạo nghễ mà nói ra những lời như Tư Hàn vậy.

Ba người Hắc Kỳ cũng muốn viên Kết Anh đan này, rốt cục không nhịn được mà gia nhập vào hàng ngũ đấu giá. Nhưng mà khi giá cả lên tới năm triệu linh thạch, Hắc Kỳ không thể không rút khỏi trận tranh giá, trên mặt mang theo tiếc nuối sâu sắc.

Cuối cùng, Kết Anh đan bị người của Xích Dương Tông, một trong tứ đại môn phái của đại lục Trung Ương lấy một nghìn vạn (mười triệu) linh thạch mua xuống. Với thế lực của Xích Dương Tông, tuy rằng không cam lòng, nhưng cũng không có ai dám tỏ ra bất mãn. Hơn nữa Xích Dương Tông vừa ra tay chính là một ngàn vạn (mười triệu) linh thạch, cũng gây chấn động thật sâu với người ở chỗ này. Không hổ là siêu cấp đại môn phái của đại lục Thương Vũ, nhiều tiền đến khiến người ta ganh tị.

Trong lòng Tư Lăng cũng cực kỳ chấn động, bất quá rất nhanh liền thoải mái. Đại lục Trung Ương linh khí sung túc, linh mạch rất nhiều, nơi đó đối lập với nơi linh khí mỏng manh như Tây Cảnh, vật giá cao hơn không chỉ vài lần, vốn không thể so sánh ngang hàng với nhau. Từ sau khi đi tới đại lục Trung Ương, Tư Lăng mới hiểu tại sao Tây Cảnh ở trong mắt tu sĩ đại lục Trung Ương thật chẳng khác gì nơi mọi rợ thâm sơn cùng cốc. Nếu hắn nói với người khác mình đến từ Tây Cảnh, ánh mắt những người kia nhìn hắn sẽ lập tức như nhìn tên nhà quê.

Buổi đấu giá rốt cục tiến vào giai đoạn cao trào, Băng Phách Thạch được xếp ở vị trí đầu tiên. Trên sân khấu, nữ tu nâng một cái khay phủ tơ lụa màu đỏ, bên trên là một tinh thể băng to bằng nắm tay toả ra hàn khí dày đặc. Nhìn hai tay run rẩy của nữ tu cũng biết nàng ta bị hàn khí toả ra từ tinh thể băng ảnh hưởng nặng nề, đợi đến khi đặt khay được lên trên đài, nữ tu lập tức lùi về sau vài bước.

“Các vị, tin rằng mọi người đều biết đây là Băng Phách Thạch sinh ra từ dưới sông băng ở vùng Cực Thiên. Băng Phách Thạch là tinh hoa Băng Phách[1] vạn năm do hàn băng thai nghén, cực kỳ hiếm có...” Người bán đấu giá liền nói một đống cực kỳ tình cảm về Băng Phách Thạch, thành công tạo ra sự chú ý của mọi người ở sàn bán đấu giá. Cái này cũng là một loại thủ đoạn của buổi đấu giá, tài ăn nói vô cùng tốt của người bán đấu giá có thể nói một cái Bảo khí trung phẩm thành Thượng phẩm, đồng thời khiến người ta cam tâm tình nguyện mà móc linh thạch ra đấu giá. Tài ăn nói của người bán đấu giá Chợ đen lần này cũng vô cùng tốt, không chờ ông ta dứt lời, người ở chỗ này đã bị lời nói của ông làm rục rà rục rịch.

[1]Tinh hoa của hồn phách băng.

Tư Lăng cũng không khỏi bị thuyết phục. Băng Phách Thạch là hắn nhất định phải có, vốn cho là người cần không nhiều, nhưng nay lại bị người bán đấu giá kích động như thế, xem ra sẽ phải trải qua một hồi tranh giá cực kỳ ác liệt đây. Cũng may là lúc trước đào được linh mạch, hiện tại không lo thiếu linh thạch, nếu không thì bọn hắn chỉ có thể ngồi héo ở chỗ này mà trừng mắt thôi.

“Đây là Băng Phách Thạc đầu tiên mà mấy năm qua Chợ đen chúng tôi mới bán đấu giá, giá quy định làm năm mươi vạn (500.000) linh thạch, mỗi lần tăng giá không dưới 10 ngàn linh thạch.”

“Sáu mươi vạn (600.000) linh thạch.”

Người bán đấu giá vừa mới nói xong, lập tức có tu sĩ không thể chờ đợi nữa mà gọi giá.

Tư Lăng cùng Tư Hàn ngồi cùng một chỗ, theo dõi tình huống. Những người gọi giá kia đều là một ít thế lực nhỏ, cho nên giá tiền kéo lên cực kỳ cẩn thận, họ cũng hiểu được còn có rất nhiều người đang quan sát, chờ đến cuối cùng mới ra tay.

Hắc Kỳ cũng rõ ràng đạo lý trong đó, nhìn giá cả liên tục tăng lên, trong lòng cũng có chút sốt ruột với hai người Tư Lăng. Nhưng khi hắn xoay đầu nhìn lên, hai huynh đệ nhà người ta vẫn cực kỳ bình tĩnh, trong lúc đó Tư Lăng còn rảnh rỗi cầm linh quả trêu con yêu thú nữa. Chỉ là con yêu thú kia cũng không cảm kích, trực tiếp cào cho một vuốt.

“Sáu triệu linh thạch.”

Nghe được giọng nam lười biếng quen thuộc này, Tư Lăng nhìn tới, lại là nam nhân mặc cẩm bào xanh ngọc kia, nhìn phong thái trang phục, xem ra thân phận không tầm thường. Tư Lăng vừa mới tới đại lục Trung Ương, hiện tại là hoàn toàn không biết gì về tình huống xung quanh, làm sao biết ai với ai, cho nên liền hỏi thăm Hắc Kỳ: “Hắc đạo hữu, cậu biết người đó là ai không?”

Hắc Kỳ nhìn sang, mặt lộ vẻ hiểu rõ, giải thích: “Hắn là thiếu chủ Thu gia, tên là Thu Mộ Quy, là nhân vật xuất sắc nhất thế hệ này của Thu gia. Thu gia này cùng Hoắc gia, Tịch gia, Kỳ gia, Tề gia cũng là năm gia tộc lớn của đại lục Trung Ương; cùng với tứ đại môn phái cùng nhau chủ quản toàn bộ đại lục Trung Ương. Không nghĩ tới buổi đấu giá Chợ đen năm nay lại đến nhiều đại nhân vật như vậy, xem ra chúng tôi chỉ có thể tham gia chút cho vui thôi.” Nói xong, mặt lộ vẻ tiếc nuối.

Tư Lăng suy tư, hỏi: “Hắn là băng linh căn?”

“Không phải, nghe đâu hắn là Lôi Linh căn biến dị, sức chiến đấu không tầm thường, tham dự đấu giá lần này hẳn là vì bạn tốt của hắn, Kỳ Trầm Mi. Kỳ Trầm Mi là người Kỳ gia, là băng linh căn biến dị hiếm thấy, giống như Tư tiền bối vậy.” Chỉ là không biết nếu hai người này đối đầu, ai lợi hại hơn ai?

Tìm hiểu tình hình xong thì Tư Lăng không hỏi nữa. Hắn là nghé con mới sinh không sợ cọp, đối với đại lục Trung Ương thì chẳng biết gì, căn bản không biết thế lực của Thu gia khủng bố đến mức nào, cho nên thấy Thu Mộ Quy tham gia tranh giá, Tư Lăng cũng bắt đầu gọi giá. Mà bởi Thu Mộ Quy ra tay, mọi người vốn còn đã gọi giá sôi nổi bỗng đều dứt tiếng, cuối cùng chỉ còn sót lại mấy người nỗ lực gắng gượng chống đỡ. Mà lúc này, Băng Phách Thạch tranh giá đã tăng đến tám triệu linh thạch.

“Mười triệu linh thạch.” Tư Lăng hô lên, đối diện với một đám người quan sát đánh giá, khuôn mặt vẫn hờ hững, không sợ chút nào.

Thoáng cái đã bỏ thêm hai triệu linh thạch, khiến người ta không khỏi há hốc miệng, sôi nổi nhìn về phía người ra giá, chờ khi phát hiện ra Tư Lăng, lại không khỏi sững sờ. Tư Lăng vẻ ngoài quá mức yêu nghiệt, người bình thường nhìn thấy hắn, đầu tiên là chú ý tới bề ngoài của hắn, sau đó mới quan tâm tới cái khác.

Thu Mộ Quy hiển nhiên cũng sửng sốt một chút, ánh mắt chằm chằm vào khuôn mặt Tư Lăng, sau đó lại quét về phía ngực hắn, hiển nhiên là đang đánh giá xem người có dung mạo cỡ này là nam hay nữ. Ánh mắt kia quá rõ ràng, trong lòng Tư Lăng rất tức giận, trên mặt càng ngày càng không biểu cảm, nhưng cũng cắn chặt giá cả, không lùi một phân.

Thu Mộ Quy hơi nhíu mày, hiển nhiên hành động này của Tư Lăng làm hắn không hài lòng. Lúc trước nhìn thấy khuôn mặt đẹp đến khó phân biệt nam nữ này của hắn thì đúng là không coi trọng lắm, hiện tại bị người ta theo sát như vậy, lấy thân phận của hắn thì đã bao giờ gặp phải? Trong lòng sát ý hơi hiện rõ, nhưng cũng chưa nghĩ nhiều, bỗng phát hiện một tầm mắt nguy hiểm quét tới, trong lòng Thu Mộ Quy hơi run sợ, rất nhanh liền tìm ra chủ nhân của tầm mắt, đối đầu một đôi mắt lạnh lẽo như băng.

Chủ nhân của ánh mắt lạnh lẽo chỉ là liếc nhìn hắn một cái rồi lại thu hồi tầm mắt. Trong lòng Thu Mộ Quy hơi hinh sợ, đôi mắt như vậy hắn hết sức quen thuộc, thật giống như bạn tốt Kỳ Trầm Mi của hắn; là băng linh căn biến dị, một thân hàn khí lạnh lẽo dày đặc, thất tình lục dục đạm bạc, lại hết sức nguy hiểm. Lại xem nam nhân này, so với Kỳ Trầm Mi, hắn tuổi còn trẻ mà đã là Kim Đan hậu kỳ, thâm trầm mênh mông, cảm giác cùng là Kim Đan hậu kỳ nhưng Kỳ Trầm Mi còn hơi kém mấy phần.

“20 triệu linh thạch.” Người bán đấu giá kích động kêu lên: “Còn có người ra giá không?”

Không trách ông ta lại kích động như thế, cái giá này đã vượt xa giá trị thực sự của Băng Phách Thạch. Nếu không phải hôm nay có tên tu sĩ không biết đánh từ đâu tới này tham gia, Băng Phách Thạch này không tránh khỏi bị thiếu chủ Thu gia lấy giá rẻ mua đi. Những người khác tuy rằng muốn, nhưng đa phần sẽ nể mặt Thu gia một chút, sẽ không tranh với hắn; đến lúc đó giá bán cũng không được bao nhiêu. Nào ngờ tên tu sĩ chưa từng gặp này lại mạnh tay như vậy, dám báo giá tới 20 triệu linh thạch.

“Thiếu chủ?” Một người trong đôi tỳ nữ song sinh dịu dàng nhắc nhở một tiếng, âm thanh cực kỳ nhu mị.

Thu Mộ Quy nhìn chằm chằm ghế lô chếch đối diện, ánh mắt đánh giá trên người hai huynh đệ này, sau đó nhắm hai mắt, biểu thị đã từ bỏ.

“20 triệu linh thạch ba lần, Băng Phách Thạch do ghế lô số hai mươi bảy thắng.” Người bán đấu giá tuyên bố.

Những người còn lại thấy thế, giật mình không thôi, cũng âm thầm bội phục dũng khí của Tư Lăng. Dám đoạt đồ ăn trước miệng hổ cùng Thu gia, hắn chẳng lẽ không sợ Thu gia diệt trừ hắn sao?

Đám người Hắc Kỳ đã ngổn ngang trong gió, ánh mắt nhìn về phía huynh đệ Tư gia không khỏi mang theo tìm tòi suy nghĩ sâu xa. Dù là đệ tử đại môn phái ở đại lục Trung Ương, cũng không thể dễ dàng lấy ra 20 triệu linh thạch đâu.

Sau khi thanh toán linh thạch, nhân viên giao Băng Phách Thạch cho Tư Hàn, thấy Tư Hàn nhận lấy, Tư Lăng lúc này mới quay đầu nhìn về phía ba người Hắc Kỳ.

Ba người bị hắn nhìn như thế, tim hơi đập mạnh, nhưng rất nhanh liền trấn định lại.

Tư Lăng khẽ mỉm cười, nói rằng: “Hắc đạo hữu, Mạnh đạo hữu, Trương đạo hữu, ngày hôm nay đa tạ các vị.” Sau đó ở góc chết trong tầm mắt mọi người, Tư Lăng lần lượt đưa đồ vật cho ba người, “Đây là một chút tâm ý, đa tạ các vị hỗ trợ, sau khi buổi đấu giá kết thúc, chúng tôi sẽ không đi cùng các vị.”

Tuy rằng không biết Tư Lăng đưa cái gì, nhưng có lẽ không phải vật phàm, trong lòng ba người cũng biết ý của hắn. Hành vi đấu giá rầm rộ vừa nãy của hắn sẽ không khỏi khiến cho người khác thèm muốn, cộng thêm lần này lại cướp Băng Phách Thạch thì coi như đã đắc tội với Thu gia, cho nên đợi sau khi buổi đấu giá kết thúc, họ sẽ trực tiếp ly khai nơi đây. Mà đưa đồ vật cho ba người, cũng muốn nhờ bọn hắn hỗ trợ chu toàn.

“Tư đạo hữu khách khí.” Mạnh Phi Yến mỉm cười ngọt ngào. Chuyến này bọn họ luôn lấy Hắc Kỳ làm chủ, cực kỳ ít nói, lúc này đúng là hiếm thấy mở miệng, cười tươi như hoa, nói rằng: “Chỉ cần sau khi về đến Tây Cảnh, Tư đạo hữu có rảnh thì đến Liên Minh Tán Tu cùng tỷ tỷ tụ họp là được. Tỷ tỷ thật sự mong được giao lưu một ít tâm đắc trong tu luyện cùng Tư đạo hữu đó.” Dung nhan mỹ lệ, nữ nhân nào không thích xem? Mạnh Phi Yến có ấn tượng vô cùng tốt với Tư Lăng, lúc này thật ra hiếm khi trêu ghẹo một chút.

Dường như bị trêu ghẹo, Tư Lăng có chút lúng túng, bất quá có thể nghe được hảo ý của Mạnh Phi Yến, có chút ngượng ngùng mà đáp lại.

Ngược lại, Tư Hàn nhìn về phía Mạnh Phi Yến, nhìn đến nàng ta không khỏi thẳng tắp sống lưng, bất an thấp thỏm trong lòng, thì mới thu hồi ánh mắt. Mạnh Phi Yến trong lòng thở phào nhẹ nhõm, có chút buồn bực vì ánh nhìn đánh giá xem xét của vị thiên tài số một Tây Cảnh này hình như khá có thâm ý.