Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 75




Tuy Bùi Khuyết đánh nàng nhưng Ninh Oản biết – A Khuyết là vì lo lắng cho nàng.

Trước kia cho dù Bùi Khuyết buồn bực, nhưng cùng lắm là im lặng không nói gì, giờ lại nặng tay với nàng như vậy, chính là vì muốn ép nàng đi.

Nhưng lần này nàng thực sự muốn hầu hạ y, chăm sóc y.

Cho nên cũng sẽ không nổi giận với y như trước, hơn nữa…. mấy ngày nay chỉ có thể nhìn y từ xa cho đỡ nhớ, giờ được y ôm lên đùi, trong lòng Ninh Oản cũng vui vẻ lắm rồi.

Nàng gãi đầu, cười ngốc: mình bị điên thật.

…. Nhưng đối tượng là A Khuyết. Điên thì có sao.

Giờ thân phận nàng đã khác, cho nên cử chỉ cũng phải chú ý, Ninh Oản đứng ngoài ngự liễn, nghĩ một lúc lâu mới vén rèm lên, nhỏ giọng: “A Khuyết chàng tìm thiếp….”

“Vào đây”.

Bùi Khuyết thấy khuôn măt nàng đã rửa sạch, trắng nõn, chẳng qua… y vẫn nhận ra hơi gầy một chút. Mới vài ngày đã gầy như vậy, Bùi Khuyết đau lòng, nhưng không biểu hiện ra ngoài, giờ thấy cử chỉ của nàng thì càng giận.

Vào à?

Ninh Oản nghĩ nghĩ thấy vậy cũng không tốt, nên nói thật: “Mạnh đại ca còn đang chờ thiếp, thiếp… hơn nữa giờ thiếp không thích hợp”.

“Ta sẽ bảo Tiết Dịch đưa nàng về”. Không đợi nàng nói xong, Bùi Khuyết nói luôn.

“A… không, thiếp lên ngay, ngay đây”.

Giờ này nàng cũng không trông cậy có ai giúp đỡ nàng, hơn nữa nàng cũng sợ Bùi Khuyết bảo Tiết Dịch đưa nàng về lắm, trong lòng sốt ruột vội vàng lên ngự liễn. Động tác của nàng quá nhanh không cẩn thận đụng phải đùi, khẽ “a” một tiếng, nhưng rất nhanh đã phản ứng được, cắn răng chịu đau ngồi cạnh Bùi Khuyết.

Nhưng ngồi xuống cũng không được, càng đau, nàng cắn cắn môi, nước mắt đảo quanh, lại vội cúi đầu không cho Bùi Khuyết nhìn thấy.

Mà Bùi Khuyết đâu có ngốc, lúc nãy y ra tay mạnh như vậy, thân mình nàng lại mảnh mai, đau như thế nào y là người rõ nhất.

“Đồ ăn sáng dùng chưa?” Bùi Khuyết dùng giọng điệu không nói không lạnh nói chuyện với nàng, lại sợ mình quá dịu dàng thì nàng không sợ. Y biết Ninh Oản, cũng hiểu tính nàng, nếu chiều nàng một chút là lại yếu ớt, xíu là khóc nhẹ. Giờ phải tỏ thái độ lãnh đạm một chút, nàng sẽ cẩn thận, cũng sẽ ngoan hơn.

Nhưng bây giờ….

Đồ ăn sáng, Ninh Oản vừa nghe, sờ sờ bụng, lúc nãy chỉ ăn một chút, lại bị hoảng sợ nên lương khô rơi trên đất hết. Đúng là có hơi đói. Nàng nhìn bàn ăn đặt trước mặt, chớp mắt nghĩ thầm: không phải là dọn cho nàng chứ?

Nầng biết A Khuyết hiểu nàng nhất mà.

Trong lòng nàng càng ngọt ngào, khóe môi không tự chủ mà cong lên, cũng thấy đùi không đau nữa. Nàng từ từ ngẩng đầu lên nhìn y, thành thực gật đầu: “Còn chưa… thiếp ăn được sao?” Thấy Bùi Khuyết gật đầu Ninh Oản mới bắt đầu ăn.

Dù sao cũng là bên trong quân doanh, thức ăn cho Hoàng thượng cũng kém trong cung, mấy ngày nay nàng chỉ ăn lương khô, nên được thế cũng hạnh phúc suýt khóc rồi.

Quả nhiên, có A Khuyết ở bên nàng không cần lo gì hết.

Thực ra một chút cũng không khổ sở, nhưng Ninih Oản lại thấy lông mi mình ướt, đôi mắt mông lung, nàng nghĩ: Ninh Oản à Ninh Oản, khóc gì mà khóc, A Khuyết sẽ đuổi mày đi đó, không được khóc.

Nghĩ như vậy quả nhiên không khóc nữa, Ninh Oản hấp hấp mũi, mím môi ăn tiếp.

Bùi Khuyết im lặng ngồi bên, bàn tay dưới áo siết chặt đến đau, nhìn nước mắt của nàng, y biết mấy ngày qua nàng chịu nhiều uất ức, khổ sở. Y kìm nén không được ôm nàng vào lòng, nhíu mày thở nhẹ một hơi.

May mà, y phát hiện sớm.

Nếu chậm hơn nữa, nàng càng chịu khổ.

Nàng từ nhỏ đã sống trong cẩm y ngọc thực, được gia đình yêu thương, mọi chuyện như ý, những ngày khổ như vậy e là lần đầu. Thấy nàng ăn kha khá, Bùi Khuyết mới định rót cho nàng chén nước.

Ninh Oản thấy y cầm nước, vội vã đặt đồ xuống sau đó vươn tay tới trước, nhanh chóng rót một ly nước rồi ân cần đưa đến cho y.

Bùi Khuyết sững lại, nâng mắt nhìn nàng.

Ninh Oản cười khẽ: “Thiếp nói rồi, phải hầu hạ chàng, chăm sóc chàng, việc này để thiếp làm đi”. Nàng đưa tới gần hơn: “Uống đi”.

Bùi Khuyết nhận ly nước trong tay nàng, cúi đầu uống một ngụm, trong lòng thở dài một hơi: thôi rồi.

Thấy y uống hết, Ninh Oản không kìm được cong môi, đôi mắt trong suốt, cười vui vẻ, có thể chăm sóc người mình thích, đúng là không tồi.

Trong lòng Bùi Khuyết giờ suy nghĩ đầy hỗn loạn, Ninh Oản thấy y khép hờ mắt, tưởng y mệt. Nàng nhìn một lát rồi mới thấy khát, cầm lấy cái chén mà Bùi Khuyết vừa dùng, tự rót ình ly nước. Nàng một hơi uống sạch, vui vẻ khoan khái, giờ thân phận tuy là chủ tớ, nàng không thể hôn y, nhưng mà làm vậy cũng đỡ nghiền.

Bùi Khuyết nhắm mắt không nói gì, không khí trầm mặc, nàng nhìn một lát cũng chán nên tìm một vị trí thoải mái, nằm úp sấp ngủ. Mấy ngày nay tuy mệt nhưng tối chỉ cần có tiếng vang là nàng lại tỉnh, giờ… có A Khuyết bên cạnh, nàng rốt cục cũng yên tâm mà nghỉ ngơi một lát.

Ninh Oản ngủ rất sâu, lúc đôi mắt y mở to thấy nàng ngoan ngoãn nằm một góc, bộ dạng như con mèo nhỏ. Bùi Khuyết thoáng giãn mày, đặt tay lên mặt nàng, cảm xúc ấm áp mềm mại khiến y như giật mình tỉnh giấc. Khuôn mặt nhỏ nhắn, mày liễu, lông mi dài cong mịn, còn cái mũi khéo léo tinh xảo, cánh hoa mềm…

Là Oản Oản của y.

Bùi Khuyết nhịn không được cúi đầu hôn lên môi nàng, sau đó nhớ đến vết thương trên người nàng, lấy thuốc đã chuẩn bị sẵn trong tay áo ra.

May mà ngủ, không thì y không biết thay thuốc cho nàng thế nào. Nếu nàng tỉnh tất nhiên sẽ thấy y đau lòng.

Hai người họ đã thanh thân, cũng nhìn cơ thể nhau nhiều lần, cho nên y không còn ngượng ngùng như trước, quen thuộc cời dây lưng quần nàng ra, rồi đến tiết khố.

Như không cẩn thận đụng phải, Ninh Oản nhíu mày rồi lại chép miệng ngủ say.

Đau như vậy?

Động tác của Bùi Khuyết càng nhẹ hơn, chậm rãi cởi tiết khố, nhìn trên bờ mông trắng nõn của nàng xuât hiện như vết hồng tím sậm thì sững người.

Y biết mình ra tay nặng, nhưng không ngờ lại nặng đến thế. Y nhớ lần trước đánh lên tay nàng, chỉ nhẹ thôi mà tay nàng đã sưng lâu vậy, giờ y dùng toàn lực, lại đánh nhiều….

Đúng là bướng bỉnh.

Bùi Khuyết tuy đau lòng như trong lòng cũng có chút trấn an, quả nhiên đã lớn rồi, không khóc nữa.

Nhìn vệt hồng trước mặt, y không nhịn được nhẹ nhàng chạm lên.

“Đau…” Ninh Oản đang ngủ khẽ thở một câu.

Bùi Khuyết không dám sờ nữa, đau đến thế rồi, vội vàng mở chai thuốc mỡ bôi cho nàng.

“Ừm… thoải mái quá”. Thuốc mỡ lành lạnh, động tác của Bùi khuyết lại dịu dàng, Ninh Oản liền không đau nữa. Nàng ngủ sâu, trong giấc mơ là Bùi Khuyết dỗ dành nàng, trong lòng ngọt ngào như hũ mật, mày cũng giãn ra. “A Khuyết”.

Nghe nàng nói thoải mái, lại gọi tên mình, tâm tình đang treo của y mới buông xuống. Bùi Khuyết sợ nàng tỉnh, lại không dám bôi quá nhanh sợ làm đau nàng, bôi đủ mới thay nàng mặc lại đồ. Rồi cẩn thận buộc tiết khố, dây lưng.

Y nhẹ nhàng thở một hơi, ngốc nghếch nhìn nàng, rõ ràng chỉ mới xa nhau mấy ngày mà y lại tưởng lâu như thế, y đưa tay xoa khuôn mặt nàng, lại sợ nàng lạnh, vội thay nàng đắp thảm.

“… Sớm trở về đi, được không?” Bùi Khuyết dịu dàng nói.

*

Lúc Ninh Oản tỉnh dậy mới phát hiện ngự liễn đã dừng. Nàng giật giật mình, trên người là một cái thảm rất dày.

Bàn tay nhỏ bé túm lấy góc áo, sửng sốt một lúc lâu, trong lòng ngọt ngào lắm: nhất định là A Khuyết sợ nàng cảm lạnh nên mới thay nàng đắp.

Đúng là đau lòng nàng mà.

Hơn nữa… Ninh Oản nhẹ nhàng sờ mông, không thấy đau như trước, khuôn mặt nhỏ nhắn cười rạng rỡ. Thấy Bùi Khuyết không ở đây, nàng vội vàng xuống xe ngựa.

Hóa ra trời đã tối rồi.

Ninh Oản nhìn quanh bốn phía, thấy thân hình cao ngất cách đó không xa, mắt sáng lên vội vàng chạy tới kéo y lại, nhưng rồi nhớ ra thân phận mình lúc này, vội thu tay: “Tiết tướng quân, Hoàng thượng đâu?”

Tiết Dịch nghiêng đầu nhìn thái giám vóc dáng nhỏ nhắn bên cạnh, lạnh lùng: “Không phải cậu chăm sóc bên cạnh người sao, hỏi ta làm gì?”

Ninh Oản nghẹn lời, gãi đầu cười không biết trả lời làm sao.

Tiết Dịch vốn chẳng có nhận xét gì về Ninh Oản, giờ lại thấy bộ dạng mơ mơ màng màng này của nàng, lại nghĩ: người này sao có thể chăm sóc Hoàng thượng được? Hay là Hoàng thượng coi trọng vẻ bề ngoài của hắn…. Y thật đoán không ra.

“Tiết tướng quân biết mà, Hoàng thượng luôn thích tự làm, cho nên… cho nên một số việc không cho ta làm, cũng không cho ta đi theo”

Lời này cũng đúng, Tiết Dịch nghĩ thấy có đạo lí. Hoàng thượng bây giờ không khác gì trước kia, tuy nhìn có vẻ yếu ớt nhưng ở chung rất tốt, không hề tỏ vẻ quân vương, chỉ là có lúc khiến y có cảm giác uy hiếp.

“Chăm sóc Hoàng thượng cho tốt, giờ Hoàng thượng đang dùng bữa, cậu tới doanh trướng hầu hạ đi”.

Ninh Oản nghe xong liền gật đầu, cười với Tiết Dịch: “Cám ơn Tiết tướng quân, ta đi trước”.

“Ừ”. Tiết Dịch gật đầu, nhìn thân hình nhỏ xinh kia thì hơi bất mãn: Hoàng thường tính tình tốt, cho nên thái giám này cứ xưng ta ta vậy, đúng là không hiểu quy củ gì.

Đuôi lông mày y nhếch lên, sờ cằm, tiểu thái giám không hiểu chuyện thì quản giáo phải quản chứ.

*

Ninh Oản vào doanh trướng của Bùi Khuyết, thấy y đang dùng bữa thì vội đến gắp thức ăn.

“Không cần”.

Sao? Ninh Oản ảo não cúi đầu: “Thiếp… không cẩn thận ngủ quên, không có lần sau đâu, thiếp cam đoan”.

Nàng thật coi mình là nô tài à?

Bùi Khuyết nghiêng đầu liếc nàng một cái, không nói gì. Vừa rồi y định tự mình đến gọi nàng, nhưng rồi vừa mới ra lại thấy

nàng tán gẫu vui vẻ với Tiết Dịch…. hình ảnh kia làm y không thoải mái, nên đi về, một mình dùng bữa.

Không vui sao? Ninh Oản có chút không hiểu rồi lại nhìn thấy trên bàn có một cái bát, trong lòng sáng tỏ. Hóa ra là cho nàng cùng ăn.

Nàng cong môi, vui vẻ bưng bát lên, thấy Bùi Khuyết không lên tiếng thì nịnh nọt gắp thức ăn cho y.

- nàng mới không sợ y lạnh nhạt đâu. Nếu A Khuyết muốn làm thế để bức nàng thì chỉ sợ là quá coi thường nàng rồi.

Ăn được một miếng, NInh Oản lại ân cần thay y gắp thức ăn, rồi lại ăn, rồi lại vội vàng múc nước cho y rửa mặt, hầu hạ đi ngủ. Bùi Khuyết thấy nàng ra ra vào vào thì cũng không rõ cảm giác gì, nàng hầu hạ y như vậy, y rất không quen…. y vẫn quen tự mình hầu hạ nàng hơn.

Bận xong việc, Ninh Oản mới phát hiện, trong doanh trướng chỉ có một cái giường.

Ninh Oản buồn rầu. Nếu là trước kia, mặc kệ thành thân hay chưa nàng đều không lo lắng vấn đề này. Chui lên giường là vui vẻ cùng y ngủ, có thể ôm y, chiếm tiện nghi của y. Nhưng hiện tại… Ninh Oản nhìn Bùi Khuyết đang xem binh thư, nuốt nước miếng một cái rồi cúi đầu ra khỏi doanh trướng.

Aiz, có thể nhìn, mà không thể sờ.

Bùi Khuyết làm sao mà xem vào nổi, một tờ cũng chưa lật qua, y thấy Ninh Oản ra ngoài lại không nhịn được ngẩng đầu. Một lát sau lại thấy nàng ôm chăn chiếu bước vào.

“Nàng làm gì thế?” Bùi Khuyết rốt cục không chịu nổi hỏi.

Ninh Oản trải chiếu lên đất, cũng không ngẩng đầu lên, vừa làm vừa nói: “Thiếp đi nghỉ”.

Y đương nhiên biết nàng trải ra đất để nghỉ, nhưng mà…. đây không phải trọng điểm. Bùi Khuyết xoa xoa mi tâm, thở dài: “Vào trong chuẩn bị nước tắm, nàng tắm trước đi.

Ninh Oản dừng động tác, đôi mắt sáng lên.

… Tắm.

Nàng vèo một phát đứng dậy đi vào trong, quả nhiên bên trong là thùng nước lớn, nước nóng tỏa ra.

Rốt cục cũng được tắm rồi, Ninh Oản cảm động sắp khóc.

Cởi hai ba lượt áo, sau đó nàng như nghĩ ra điều gì, vội chạy ra hôn Bùi Khuyết một cái, “Cám ơn chàng A Khuyết”. Nàng sợ y giận, nên lại vội chạy vào.

Trên mặt còn cảm giác mềm mại kia, Bùi Khuyết còn chưa kịp hưởng thụ người đã chạy mất. Trong doanh trướng im ắng, nghe tiếng nước, Bừi Khuyết xoa mặt mình, nơi nàng vừa hôn qua… Y khẽ con môi, nghĩ đến nàng giờ ở bên cạnh mình tắm rửa, tâm ý viên mãn.

Giữa mùa đông mà ai kia lại thấy nóng lạ thường.

Bùi Khuyết cầm binh thư một lát, trong đầu lại đầy hình ảnh nàng tắm rửa, hai người họ thành thân rồi, tuy chưa cùng nhau tắm nhưng mỗi tấc trên người nàng y đều xem qua, hôn qua… Giờ chỉ cách một tấm mành, trong lòng đầy tâm tư kiều diễm.

Nếu hôn nàng, thì lãnh đạm mà y dựng ra nãy giờ không phải kiếm ba năm thiêu một giờ sao?

Nếu y chạm vào nàng, thì nàng lại càng không chịu đi.

Bùi Khuyết càng nghĩ càng phiền não, qua hồi lâu, tiếng nước cũng hết, chắc là tắm xong rồi…. rốt cục cũng không tra tấn y nữa. Y nhìn trên mặt đấy, nhíu mày, tuy y dồng y cho nàng ở lại làm người hầu, nhưng nếu để nàng ngủ trên đất, y vẫn luyến tiếc.

Lạnh như vậy, nếu cảm…

Thôi.

Bùi Khuyết đặt binh thư xuống, quay người ôm lấy chăn chiếu dưới đấy, đặt qua một bên.

Hồi lâu sau Ninh Oản còn chưa đi ra, Bùi Khuyết hơi nghi ngờ thì nghe tiếng nàng truyền ra: “A Khuyết, thiếp… thiếp không có quần áo”.

Thanh âm của nàng nũng nịu như vậy, như làm nũng, Bùi Khuyết vừa nghe liền thấy giật mình, trong đầu văng vẳng: không có quần áo, không mặc… quần áo.

Ninh Oản quả lực không phải cố ý, vừa rồi được tắm nàng phấn khởi quá, nhưng sau mới phát hiện mình không đem quần áo vào. Nàng do dự rất lâu mới dám mở miệng, nếu không phải quá lạnh, nàng cũng không dám cầu cứu y.

Sau một hồi tiếng bước chân, ngay sau đó là bàn tay y đưa vào, cầm quần áo cho nàng.

Ninh Oản vội nhận lấy thay xong thì đi ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng giải thích: “A Khuyết, thiếp không phải cố ý”.

Nàng thề: hoàn toàn không có nửa phần muốn câu dẫn y.

Bùi Khuyết không nói gì, chỉ gật đầu một cái rồi khép binh thư lại, nâng mắt nhìn nàng, thản nhiên như không hề bị ảnh hưởng: “Không còn sớm, ngủ đi”.

“A…” Ninh Oản cúi đầu, tóc hai bên sườn rơi xuống, tuy A Khuyết không nói gì, nhưng mà…. y chẳng lẽ không bị mình ảnh hưởng chút nào?

Rất nhanh nàng lại phát hiện ra một vấn đề khác, vừa rồi chăn đệm nàng bày ra giờ không có, Ninh Oản ngẩn ra, sau đó nhìn thấy Bùi Khuyết sắc mặt như thường, khẽ hỏi: “A Khuyết, đêm nay thiếp…. ngủ chỗ nào?”

Tuy đáp án đã rõ ràng như nàng vẫn muốn nghe ý nói.

Bùi Khuyết không nhìn nàng một cái, lập tức đi đến bên giường: “Lại đây”.

Nghe được câu trả lời mình muốn, đôi mắt nàng sáng rực, vui vẻ chạy qua. Cùng nhau ngủ, thật tốt.

Nến tắt đi, trong doanh trướng tối đen như mực, ánh trăng xuyên thấu qua khe hở chui vào, trùng hợp chiếu lên giường. Như thường, hai người họ trong chăn, Ninh Oản ngủ trong, Bùi Khuyết bên ngoài.

Tuy gần trong gang tấc nhưng Ninh Oản chỉ có thể nhìn, không sờ, không hôn, đừng nói là làm cái khác.

Nàng không dám lộn xộn, sợ đánh thức Bùi Khuyết, nàng lặng lẽ lật mình, nhìn sườn mặt tuấn tú của y, trong lòng rất ngứa ngáy, hồi lâu rốt cục cũng không nhịn được, cúi người hôn một cái.

Hôn xong, Ninh Oản vội lui vẻ, trốn trong chăn cười trộm.

Nàng đưa tay sờ ngực mình một cái, mấy ngày nay giả nam, nên toàn phải bó ngực, để an toàn… nàng còn bó vài vòng. Da nàng rất mềm, chỗ kia thì khỏi hỏi, giờ bị đau, hơn nữa lúc nãy tắm, nàng cởi vải ra, từng mảnh hồng trên da nhìn đến sợ, nàng còn cảm thấy, hình như nhỏ bớt rồi.

Ninh Oản khóc không ra nước mặt, ăn đu đủ nhiều năm như vậy, mới được vóc người hài lòng, giờ vì buộc ngực lại về như vũ.

Nhỏ đi cho nên A Khuyết thấy nàng không mặc quần áo vẫn không phản ứng gì.

Mới đầu chê nàng đen, giờ trắng rồi lại chê nàng ngực nhỏ.

Không phản ứng… ghét bỏ nàng…. Ninh Oản mất ngủ rồi.

Nàng nhìn thoáng qua người bên cạnh, trong lòng phiền muộn, nàng suy nghĩ hồi lâu rồi im lặng ngồi dậy, sau đó cởi áo ra. Như quyết định đầy khó khăn, nàng hít một hơi đưa tay xoa ngực mình.

Nghe Hòa Nguyệt nói, xoa cũng to lên.

Chờ lớn rồi, A Khuyết sẽ không chê nữa. Ninh Oản vừa nghĩ vừa xoa.

Bùi Khuyết đúng là muốn điên rồi.

Cách nhau mấy ngày, y hằng đêm đều nhớ nàng, giờ nàng ngủ bên cạnh, không gian là hương thơm của nàng, trong lòng càng xốn xang, cũng cố gắng nhịn xuống, vậy mà nàng còn cố ý hôn y, làm y khô nóng không cách nào ngủ được.

Giờ lại phải trơ măt… nhìn nàng làm trò kia trước mặt mình…

Bùi Khuyết hít một hơi, không nhịn nổi đành mở miệng: “Nàng làm gì vậy?”

Ban đêm yên tĩnh, doanh trướng tối đen, tiếng Bùi Khuyết càng rõ ràng dễ nghe.