“Không tốt”. Ninh Oản nhíu mi, khóc tức tưởi, người không biết còn tưởng rằng Bùi Khuyết bắt nạt nàng nữa.
Bùi Khuyết cười cười, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ dịu dàng, thân thiết xoa lên khuôn mặt nhỏ bé của nàng, gọi nhỏ: “Oản Oản?”
“Nếu không phải Hòa Nguyệt nói cho thiếp biết, A Khuyết…” Ninh Oản nhìn sang Bùi Khuyết bên cạnh, nước mắt lưng tròng: “Chàng định khi nào mới cho thiếp nghe”. Y cái gì cũng gạt nàng, chuyện nghiêm trọng như vậy, cũng không cho nàng biết. Giờ mới nhớ đến, người không biết chuyện này, chắc cũng chỉ có mình nàng thôi…. tất cả mọi người đều biết, nhưng lại cố tính giấu nàng. Trong lòng Ninh Oản buồn bực, cứ nghĩ Bùi Khuyết sẽ đi chiến trường là lại đau lòng. …. Nàng không cách nào bỏ được?
Trước kia lúc ca ca trở về, tuy trong hào quang chiến thắng nhưng nàng vẫn nhớ trên người y có vô số vết thương. Ca ca nàng tập võ từ nhỏ, da dày thịt béo, trên người có vài vết thương cũng không đáng gì, nhưng chỉ cần nghĩ đến y sẽ đổ máu là nàng lại khó chịu. Nhưng ca ca là tướng quân, mà A Khuyết đâu phải, thân thể từ nhỏ đã kém, nếu không cẩn thận bị thương, đâu thể khôi phục nhanh như ca ca nàng được. Y không thể vì nàng được sao? Nàng càng lo, càng đau, y không biết sao?
Bùi Khuyết nghe nàng nói rốt cục cũng hiểu trong lòng nàng đang lo chuyện gì, y cũng bất đắc dĩ, không biết phải dỗ nàng ra sao. Y ôm nàng rất chặt, mở miệng nói: “Thực ra vốn định hôm nay nói cho nàng, nhưng Oản Oản, ta muốn nàng ủng hộ ta, đừng khóc, được không?” Nàng vừa khóc y liền mềm lòng rồi.
Ninh Oản lau nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến đỏ bừng: “Kẻ lừa đảo! Bùi Khuyết, chàng là tên đại lừa đảo!”
Bị mắng, Bùi khuyết cũng không giận chút nào, chỉ cúi đầu hôn nàng một cái, giọng nói dịu dàng như nước, hứa hẹn: “Là ta sai, nhưng nhiều nhất là hai tháng, ta sẽ bình an trở về, được không?”
Chiến sự lần này không giống bình thường, lại có thêm Ninh Ngọc Hành anh dũng giết địch, y đương nhiên sẽ không có chuyện gì. Ngự giá thân chinh chẳng qua là để ủng hộ sĩ khí, y có thể làm, cũng đương nhiên phải làm. Hơn nữa, y không phải không lo lắng cho an nguy của mình, giờ có Oản Oản, đương nhiên y phải bảo vệ mình thật tốt… cùng nàng bạc đầu giai lão.
Ninh Oản lắc đầu, không đồng ý. Đừng nói hai tháng, hai canh giờ nàng cũng không đồng ý. “Nếu chàng đi, ta sẽ về nhà mẹ đẻ, ta sẽ…” Ninh Oản không biết lấy gì ra uy hiếp y, nghĩ một hồi mới hung hăng liếc y một cái: “Ta sẽ không sinh con cho chàng”.
- nào có ai uy hiếp vậy?
Bùi Khuyết bật cười, ôm nàng rất dịu dàng: “Nói ngốc gì thế. Nếu nàng không sinh cho ta, vậy ta không có đời sau sao?”
Ninh Oản cười khẽ, nín khóc mỉm cười, rồi cắn y một cái: “Chàng là Hoàng thượng, còn sợ không tìm được người sinh con cho chàng chắc”.
Bùi Khuyết biết nàng giận, nên chỉ có thể ôn tồn dỗ dành thôi, y xoa đầu nàng nói: “Không được nói bậy, Oản Oản ngoan chờ ta về, được không?”
Con của y, đương nhiên chỉ có nàng sinh ra mà thôi.
Nàng nghĩ nghĩ, cúi đầu hỏi nhỏ: “A Khuyết, trước kia chuyện gì chàng cũng nghe thiếp, lần này chàng gạt thiếp, thiếp không so đo với chàng, chỉ cần chàng không đi, thiếp không giận, được không?”
A Khuyết luôn chiều nàng, giờ nàng cầu xin như vậy, y đương nhiên sẽ mềm lòng.
Nàng dừng một chút, cuối cùng buồn bực chui ra khỏi ngực y. Được lắm, giờ lời của nàng y cũng không nghe rồi?Gạt nàng còn chưa tính, giờ nàng ăn nói khép nép vậy, y cũng không nghe. “Oản Oản?” Bùi Khuyết gọi, nhưng tiểu cô nương của y cũng không quay đầu đi vào tẩm điện, không buồn nhìn y lấy một cái.
Bùi Khuyết một mình nằm trên giường trầm tư, sau đó cũng đứng dậy đi vào tẩm điện. QUả nhiên, không ngoài dự liệu, tiểu cô nương của y cuộn cả người trong tấm chăn dày, ngay cả đầu cũng không lộ ra. Nhìn bộ dạng này của nàng y liền bật cười, cởi ngoại bào rồi lên theo. Kéo kéo chăn một hồi mới thấy gáy của nàng, Bùi Khuyết mím môi nghĩ thầm: tính tình đúng là càng lúc càng khó.
“Không còn được năm ngày, Oản Oản nàng không muốn nhìn ta một chút sao?”Bùi Khuyết ôm nàng từ phía sau, ôm cả chăn nềm vào lòng.
Vừa rồi hai tay nàng lạnh như băng vậy, y cực kì đau lòng.
Ninh Oản biết, mình cho tới giờ chưa từng là đối thủ của y, nhìn xem, biết là nàng giận, còn cố tình nói thế. Đánh rắn đánh giập đầu, y chính là ép nàng, y rõ ràng biết…. nàng luyến tiếc.
Đừng nói là năm này, dù là năm năm nàng cũng không nhìn đủ,
Bàn tay ôm nàng buông lỏng, Ninh Oản cố ý dỗi quấn chăn chặt hơn không cho y gỡ. Giây lát nàng thấy trên đỉnh đầu có tiếng cười khẽ, sau đó là giọng nói dịu dàng quen thuộc: “Oản Oản áo quần ta đều cởi ra rồi, nàng không cho ta vào ta bị cảm lạnh thì sao giờ?”
Bên ngoài lạnh như thế, y không mặc áo, thân mình lại không tốt, đúng là rất dễ cảm lạnh.
Ninh Oản biết y diễn khổ nhục kế,
trong lòng khinh bỉ mà vẫn không nhịn được buông lỏng tay – nàng lo y bệnh.
Thấy nàng buông lỏng, Bùi Khuyết nhân cơ hội chui vào, sau đó ôm lấy cơ thể nhỏ bé của nàng, dịu dạng nói: “Oản Oản, ta là phu quân của nàng, là đế vương Đại Chiêu, có một số việc chỉ có thể khiến nàng uất ức. Nhưng Oản Oản, ta sẽ trở về bình an, nàng phải tin ta, được không?”
Nàng là hoàng hậu của y, là thê tử của y, nên ủng hộ cho y.
Nghe lời này, trong lòng nàng mềm nhũn, nàng biết mình quá sức tùy hứng, lâu sau mới nhịn không được quay người lại, ôm lấy thân thể ấm áp kia, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ cọ vào lòng y: “Thiếp biết….”
Nàng biết, nàng tức giận không phải vì y gạt nàng, cũng không phải vì y trộm nàng quyết định, nàng là vì… nghe nói A Khuyết ngự giá thân chinh, nghĩ đến sự chém giết nơi chiến trường, trong lòng sợ hãi.
- nàng lo cho y.
Đời trước nàng mất y rồi, khi đó nàng với y chỉ có chút tình nghĩa nhỏ, tới cuối cùng, nhìn y nằm trong lòng mình, mỉm cười nhắm mắt, trong lòng nàng lại đau.
Một nam tử yêu nàng như vậy, Ninh Oản không phải người có ý chí sắt đá, động lòng cũng là chuyện rất bình thường.
Tiểu cô nương trong lòng, thân mình hơi run rẩy, làm Bùi Khuyết càng phải dịu dàng hơn, vỗ vỗ lưng nàng: “Không khó chịu được không? Khuya rồi, đi ngủ sớm nào?”
Buổi chiều sau khi đi cùng Hòa Nguyệt, Ninh Oản vẫn luôn hoảng hốt, giờ ngửi được mùi thuốc phảng phất bên người y, trong lòng mới bình tĩnh hơn. Có y ở đây, nàng sẽ không lo lắng nữa.
Ninh Oản ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt nói: “A Khuyết, ôm chặt thiếp”.
Bùi Khuyết ôm nàng thật mạnh: “Ngủ đi”.
Thật lâu sau, Bùi Khuyết thấy Ninh Oản thở đều đặn rồi trong lòng mới yên ổn. Y cúi đầu nhìn dung nhan điềm tĩnh lúc ngủ say của nàng, khẽ hôn lên mắt nàng một cái, trên đó còn có giọt nước chưa khô, lóng lánh.
Bùi Khuyết mím môi, cong mắt.
Làm sao y bỏ được? Để nàng một mình trong cung, y cũng cực kì lo lắng, May còn có Hòa Nguyệt ở cùng nàng, còn cả Dung Cẩm, thường xuyên tiến cung cùng nàng trò chuyện.
Y ôm nàng, bàn tay đặt khẽ lên bụng bằng phẳng của cô gái nhỏ. Mấy ngày nay y cũng nghĩ tới, nếu Oản Oản có thể có con rồi, y sẽ bớt lo lắng hơn.
Nhưng y lại nghĩ, nàng mang thai, y không ở bên, lại càng khiến y lo lắng hơn.
Giờ không có đứa bé, y cũng nên thở dài nhẹ nhõm.
Chờ y về vậy.
*
Bốn ngày trôi qua rất nhanh, ngày Bùi Khuyết phải đi, Ninh Oản mới giật mình phát hiện.
Tối trước hôm đó, y cố ý ép nàng cả đêm, đến hừng đông mới buông tha nàng. Sau khi tỉnh lại, Ninh Oản theo bản năng sờ phần giường bên cạnh, lạnh băng làm nàng giật mình, bật dậy.
Nàng vội vàng mặc quần áo, trang điểm cũng không kịp, tóc tai bù xù giống như người điên chạy ra ngoài. Vừa chạy vừa khóc, lại âm thầm mắng y.
Sao lại thế?
Sao lại bỏ nàng như thế, không để nàng nhìn y một cái.
Đứng trên thành lầu cao, ánh nắng chan hòa dưới cái rét lạnh đầu đông, gió như thấu xương khiến cả người Ninh Oản run rẩy.
Yên Chi thở hồng hộc theo sát, phía sau là một đội cung nhân hầu hạ, giờ Hoàng thượng không ở đây, Hoàng hậu nương nương trở thành Bồ Tát sống rồi, không thể xảy ra chút sai lầm được.
“Nương nương, Hoàng thượng đã đi một canh giờ rồi”. Yên Chi phủ cho nàng thêm áo khoác, thờ phì phò nói.
Ninh Oản môi trắng bệch, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy yếu đuối, nhưng rất nhanh lại khôi phục tinh thần, nàng nhìn Yên Chi một cái, nhẹ giọng: “Chuẩn bị cho ta một bộ nam trang”.
Thấy Ninh Oản xưng “ta” lại nói nam trang, Yên Chi sửng sốt, đôi mắt mở to vội hỏi: “Nương nương, người….”
Ninh Oản quay đầu nhìn xuống dưới, mỉm cười đầy sinh khí, nàng híp đôi mắt lại: “Chàng bảo thiếp chờ, thiếp cứ không chờ đấy”.
- A Khuyết à A Khuyết, chàng nhẫn tâm vậy, cho chàng xem thiếp ương ngạnh tới mức nào.