Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 68




Tuy rằng quá trình có hơi thô bạo một chút, nhưng Ninh Oản nghĩ nếu có thể cho A Khuyết một đêm động phòng hoa chúc vui vẻ, hạnh phúc thì trong lòng nàng cũng không cảm thấy tiếc nuối điều gì.

Cuộc sống quả thật viên mãn.

Thường ngày khi ở nhà, buổi tối trước khi đi ngủ nàng thích lôi diễm bản ra xem. Lần này tuy không xem diễm bản, nhưng mà…nàng có thể tự mình trải nghiệm một lần, cuối cùng thì cũng biết được cảm giác gì mà dục tiên dục tử trong đó viết, đúng là nói không ngoa nha.

Sau khi cảm thụ xong, Ninh Oản an tâm nằm ngủ trong vòng tay của phu quân nhà mình.

———Động phòng tuy thích thật, nhưng lại tiêu hao quá nhiều sức lực, nàng cần phải ngủ nhiều thì mới có thề bổ sung lại được.

Ngày mai còn chiến đấu tiếp nữa.

Trướng phù dung ấm áp, đêm xuân phơi phới. Lúc Ninh Oản tỉnh dậy thì phát hiện người bên cạnh đang ôm chặt lấy nàng, mắt vẫn nhắm nghiền, ngủ ngon lành.

Nàng chỉ thấy hơi hoảng hốt một chút, sau lại không nhịn được cong môi lên cười, đúng vậy, hôm qua, bọn họ đã chính thức thành thân.

Nghĩ tới một A Khuyết nhiệt tình, thô bạo của tối qua, mặt Ninh Oản bắt đầu nóng lên. Nàng ngước mắt lên nhìn y, đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt y. Thật là tuấn tú, có điều A Khuyết đẹp như vậy, sau này y sẽ chỉ là người của một mình nàng mà thôi. Nghĩ đến đây, Ninh Oản lại thầm vui, giống như một đứa trẻ được thưởng kẹo.

Cuộc sống tuyệt vời như vậy.

“Dậy rồi?” Thanh âm trầm thấp du dương từ trên đỉnh đầu phát ra, nghe vẫn còn cảm giác ngái ngủ.

Ninh Oản nhìn Bùi Khuyết tỉnh giấc liền nhiệt tình vòng tay qua cổ y, ngọt ngào nói: “Chào phu quân!”

Nghe được cách xưng hô này, Bùi Khuyết bỗng nhiên tươi cười thật rạng rỡ, cúi đầu ngậm lấy môi của nàng: “Chào…”

Đêm qua không biết có phải do uống rượu không mà lại lăn lộn lâu như vậy, nhưng mà cũng rất hạnh phúc. Y nhìn tiểu cô nương dưới thân tức giận yếu ớt, nức nở khóc nhưng lại không thể nào kiềm chế mình không bắt nạt nàng. Nàng thích thô bạo, vây thì y cũng thô bạo một lần, lát sau nàng lại vừa mệt vừa buồn ngủ liền ngủ luôn trong vòng tay y.

Tuy rằng Bùi Khuyết cũng thấm mệt nhưng vẫn không nỡ đi vào giấc ngủ, cảm giác cứ như một giấc mộng, chỉ cần mở mắt ra thì sẽ mất đi tất cả.

Rõ ràng đã có trong tay, nhưng vẫn cứ lo được mất.

Y vốn không phải người nặng dục, nhưng khi trải qua đêm hôm qua, lần đầu tiên được cùng với người mình yêu, cách nào cũng không dừng được. Tiểu cô nương của y thân thể non mềm, nơi đó càng thắt chặt khiến y thở hổn hển, căn bản không nghĩ tới việc rút lui.

Nhìn Bùi Khuyết mặt mày tươi rói, bộ dáng thỏa mãn, Ninh Oản hơi ngượng ngùng, đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội hỏi: “A Khuyết, không còn sớm nữa, chàng không vào triều sớm sao?”

Nàng đã tự hứa phải làm một hoàng hậu hiền lương thục đức mà.

Bùi Khuyết nhìn dáng vẻ kích động của nàng, nói: “Là đại hôn nên được nghỉ một tháng, ta sẽ ở cùng với nàng.”

Ninh Oản há miệng thật lớn kinh ngạc, một lúc sau phấn khích nâng khuôn mặt của Bùi Khuyết hôn tới tấp: “Thật tốt quá!”

Một tháng, cả một tháng!

Biết nàng hài lòng, tâm tình của y cũng hạnh phúc theo.

Bùi Khuyết giữ chặt cả người nàng lại, nhớ tới việc đêm qua, vội hỏi: “Có còn đau không?”

Có còn đau không?

Ninh Oản sửng sốt, ngay lập tức hiểu ngay y đang nói về vấn đề gì, mới vừa rồi tâm trạng bấn lọan nên chưa nghĩ tới, bây giờ thì… nàng động đậy thân mình liền lập tức nhíu mày, cọ cọ vào người Bùi Khuyết, cách một lớp vải mỏng, độ ấm rõ ràng: “…Đau.”

Làm sao có thể không đau? Tối hôm qua làm nhiều lần như vậy…lại còn dùng sức…

Bùi Khuyết vừa nghe liền tự trách mình, lập tức đứng lên. Đêm qua y tự mình thay nàng tắm rửa, trên người nàng đầy những vết tích xanh tím, còn có…còn có chỗ đó sưng đỏ lên, y thấy rất rõ. Thế nhưng lúc đấy y không thể ngăn nổi bản thân, chỉ có suy nghĩ “Oản Oản thích thô bạo”, nên cứ theo bản năng dốc hết sức.

Y biết rõ từ nhỏ Oản Oản yếu ớt, rất sợ đau, lần trước làm liều ở quán trọ bình dân, bắp đùi còn bị rách da, lần này, y làm lâu như vậy, tất nhiên nàng sẽ…

“Thức dậy đi, ta sẽ thoa thuốc lần trước cho nàng.” Hôm nay hai người bọn họ đã thành thân, đối với việc làm thân mật này, y không còn cảm thấy xấu hổ như trước nữa.

Ninh Oản tất nhiên là nghe theo Bùi Khuyết, ngoan ngoãn vùi trong lòng y, híp mắt lại như một con mèo lười biếng, đêm qua y nhiệt tình như vậy nên nàng đỏ mặt hỏi: “A Khuyết….chàng nghĩ ta có được không?”

Nàng đem trọn bản thân mình giao cho y, không biết y có thích không.

Có lẽ vào thời khắc này, bầu không khí quá mức ấm áp, Bùi Khuyết suy nghĩ một hồi rồi miễn cưỡng dựa người lên tháp, y ôm cô nương bé nhỏ trong lòng, thấy nàng dùng một đôi mắt to tròn mà nhìn mình, môi hồng nhạt hé mở, thận trọng hỏi y.

Nghĩ có được không? Ánh mắt Bùi Khuyết nhu hòa. Cô nương ngốc, loại vấn đề này, còn phải hỏi sao?

“Oản Oản của ta đương nhiên là tốt nhất.”Bùi Khuyết dịu dàng nói, giọng điệu ngọt ngào hiếm thấy, những lời này đều xuất phát từ trái tim. Y cúi đầu nhẹ nhàng hôn Ninh Oản, nụ hôn không hề chất chứa tình dục mà chỉ tràn ngập ấm áp không nên lời.

Ninh Oản vui vẻ, mặt mày tươi rói nhưng vẫn muốn được một bước lại tiến thêm một bước: “Tốt nhất? Không lẽ có người khác sao?”

Ở đâu có người khác? Bùi Khuyết biết nàng nói đùa, nhưng vẫn rất nghiêm túc trả lời: “Không có, chỉ có mình nàng thôi.”

Không nghĩ tới được A Khuyết dỗ ngọt lại dễ dàng đến vậy, Ninh Oản thầm vui, hưởng thụ cực kỳ. Thế nhưng trong lòng nàng vẫn còn chút khúc mắc, ngước mắt nói: “…Chàng…chàng đêm qua một chút cũng không trúc trắc?” Nếu là lần đầu tiên, sao có thể điêu luyện như vậy?

Bị nghi ngờ, Bùi Khuyết chỉ cười nhạt một cái, loại chuyện này vỗn dĩ là không cần tốn công học tập, chỉ cần đặt lòng mình lên người yêu thương, làm cho người ấy vui mừng, y chẳng qua là thuận theo bản năng thôi.

Thấy Bùi Khuyết không nói gì, Ninh Oản thầm nghĩ: A Khuyết tất nhiên là sẽ không đi thích các cô nương khác, nhưng đêm qua vận động thật thành thục, không phải là đã xem qua nhiều diễm bản rồi chứ?…Nhưng mà…A Khuyết thực sự đã xem diễm bản sao? Hay là y thông minh, có nhưng điều không cần học cũng biết.

Ninh Oản đinh ninh đáp án trong lòng là chính xác, A Khuyết của nàng trời sinh thông minh sẵn nên cũng không tiếp tục trêu ghẹo nữa mà thân thiết cầm lấy tay y, lấy lòng: “Thiếp tin, được chưa?”

“Ừ.” Bùi Khuyết lấy tay nhéo yêu mũi của nàng: “Không còn sớm nữa, chúng ta dậy đi.”. Y chưa bao giờ ngủ thẳng đến giờ này.

Thật vất vả mới có thể cùng y đồng sàng cộng chẩm, Ninh Oản không nỡ dậy. Nàng vòng tay qua người y, làm nũng nói: “A Khuyết tiên sinh thật là dũng mãnh, uy phong nha, ngủ thêm một chút có được không?”

Cách xưng hô này coi như A Khuyết cũng đã quen rồi, nhưng vừa nghe

được câu sau, y liền ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt tuấn tú phiếm hồng, nhẹ tay cốc lên đầu nàng: “Hồ đồ.”

Nàng biết A Khuyết cưng chiều nàng, ra tay không dùng mấy lực nên không đau chút nào. Nàng cũng biết lúc này y đang ngượng ngùng, thế nhưng…đây là tình thú khuê phòng, có gì mà ngượng chứ? Ninh Oản cười ngốc vài tiếng, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Đỏ mặt sao? Tối hôm qua…Tối hôm qua, A Khuyết thật sự rất dũng mãnh mà.”

Khen đúng cũng là một loại xúc tiến tình cảm vợ chồng đó.

Bùi Khuyết cũng đoán đại khái được nàng xem diễm bản nhiều lần rồi, những lời này, những cử chỉ đêm qua đều là học được từ trong đó. Ban đầu, y không nên để cho nàng xem điều này, nhưng hôm nay thành thân rồi, có nhìn cũng không sao, hơn nữa…y không muốn tước đoạt sở thích của nàng, vì vậy mới mắt nhắm mắt mở mà bỏ qua chuyện này.

Nhưng lúc này…

“Đêm qua…học được ở đâu?” Bùi Khuyết chuyển chủ đề nhanh như gió.

Hiển nhiên Ninh Oản không phải là đối thủ của Bùi Khuyết, vừa mới nhảy sang chuyện khác, đầu óc liền lập tức trở nên mơ mơ hồ hồ, “Hả?” Sửng sốt một lát, Ninh Oản mới phản ứng được, mặt cười ngớ ngẩn vài cái: “Không, không có học.”. Nếu bị phát hiện nàng lén xem diễm bản, dám chắc rằng nàng sẽ phải nộp hết cho y.

Ninh Oản miễn cưỡng.

“Có phải nàng lại không nghe lời ta,giấu xem….” Hai chữ diễm bản chưa thoát ra khỏi miệng, trái tim của tiểu cô nương đã đập mạnh, nàng bật dậy. Có điều, lúc nãy hai người đang thân thiết dựa sát vào nhau, tóc Ninh Oản quấn vào tay Bùi Khuyết, lần này ngồi dậy liền kêu đau một tiếng, hai mắt ngân ngấn nước như muốn trào ra ngoài.

Bùi Khuyết đau lòng, trách nhỏ: “Gấp cái gì hả?”

Ninh Oản uất ức bĩu môi, không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, úp mở nói: “Không phải cần rời giường sao?” Đôi mắt to trong sáng cáo buộc: “Sáng rồi, A Khuyết, sao chàng có thể ngủ nướng như vậy được?”

Bùi Khuyết: “…”



Tuy nói không cần thượng triều, nhưng dù sao Bùi Khuyết cũng là hoàng thượng. Các đại thần sẽ cầu kiến y vào ngày thứ hai sau hôn lễ.

Ninh Oản xưa nay được nuông chiều, rất là không muốn cho A Khuyết đi, nhưng hôm nay nàng tự xem mình là Hoàng hậu hiền lương thục đức, mặc dù không muốn thì vẫn phải để A Khuyết tới ngự thư phòng.

Bùi Khuyết vừa rời khỏi, Ninh Oản liền cảm thấy buồn chán. Trong cung này không có phi tần mỹ nữ gì hết, sau này nàng sẽ không có cơ hội đi thăm thú, nói chuyện rồi.

Nhưng mà… A Khuyết không có ở đây, nàng lại có thể lén xem diễm bản. Khuôn mặt Ninh Oản sáng lên, cười ha ha chạy đi tìm cái rương, trong rương này là của hồi môn mà Hòa Nguyệt chuẩn bị cho nàng — tám mươi bộ diễm bản mới nhất.

Nghĩ thôi mà đã thấy kích thích rồi.

Ninh Oản cố ý nói mình hơi mệt một chút, bảo các cung nữ kề cận lui hết xuống, sau đó nằm xấp xuống giường êm xem diễm bản, nàng đã dặn Yên Chi phải thông báo cho nàng khi nào A Khuyết trở về.

Quyển đầu tiên này nói về một công tử ngang ngược và tiểu nha hoàn, tình tiết cũ rích, tuy nàng đã xem qua mấy truyện tương tự, nhưng quyển này có phần không giống, Ninh Oản say mê đọc, thấy công tử và tiểu nha hoàn triền miên, vui thích mỗi ngày, trong đầu liền hiện lên một màn đêm qua, nàng cùng Bùi Khuyết một đêm tiêu hồn.

Hình tượng trong diễm bản miêu tả quá sinh động, rất trần trụi, Ninh Oản mặt đỏ, tim đập, nhiệt huyết sôi trào.

A Khuyết của nàng cũng không so được với công tử trong diễm bản. Nhưng đêm qua vận động rất kịch liệt, đến bây giờ, hông của nàng vẫn còn rất đau.

Ninh Oản cũng cảm thấy có chút tự hào ——- phu quân nhà mình mạnh mẽ, nàng cũng cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng mà…

Ninh Oản nhìn diễm bản, bỗng nhiên ý thức được một vấn đề nghiêm trọng.

Bên trong diễm bản nói, công tử nhà người ta từ nhỏ đã tập luyện võ công, thể lực kinh người, làm chuyện kia tất nhiên là thuận buồm xuôi gió, nhưng còn A Khuyết…. từ nhỏ, thân thể của y đã không tốt, nhìn qua cũng chỉ thấy yếu ớt, sao lại có thể lực tốt như vậy?

Ninh Oản càng nghĩ càng thấy kỳ quái, nhưng mà khí lực kia không giống như đang giả vờ, mỗi lần tiến vào nàng chỉ cảm thấy như muốn sụp đổ.

Lẽ nào… Mắt Ninh Oản sáng lên, tìm ra đáp án.

Không lẽ A Khuyết đã dùng loại thuốc bổ gì đó nên thể lực mới sung mãn đến vậy?

Cặn kẽ nhớ lại đêm qua, Ninh Oản liền chắc chắn khẳng định suy nghĩ này, nàng từ từ khép lại diễm bản trong tay, nhìn ra bên ngoài, trầm mặt.

Vợ chồng khi ở trên giường thì chuyện đó là quan trọng, nhưng loại thuốc kia không tốt cho cơ thể, nếu A Khuyết tiếp tục dùng nó…nàng sẽ đem nó xay nát?!

Ninh Oản cực kỳ đau lòng, khuôn mặt cũng trở nên vô cùng chăm chú, nàng nên nói với A Khuyết thế nào đây ——– nói là nàng không có để ý vấn đề tần suất sao.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tiểu Bùi Bùi: (╯‵□′)╯︵┻━┻ Năng lực của ta mà cũng dám nghi ngờ!!! Ta vô cùng tôn trọng sự tự nhiên, không óc dùng thêm thuốc thang gì hết!

( ̄▽ ̄)* Oản Oản sẽ nhanh chóng biết được điều nàng suy đoán là sai hoàn toàn, hãy xem Tiểu Bùi Bùi làm sao có thể chứng minh được uy vũ của mình