Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 57




Ninh Oản gần đây có vẻ được chiều mà hoảng.

Trước đó vài ngày A Khuyết còn vội vàng xử lí chính vụ, để nàng cho Thường An chăm sóc, bản thân lại chẳng quan tâm. Nàng chỉ tới nhìn trộm y một cái, sau lại không nhịn được mà gần gũi chút,… cũng thấy đủ rồi.

Cho dù y sẽ đem nàng quay về Đông cung, nàng cũng không oán giận, làm một con mèo ngoan ngoãn.

Dù sao giờ y là đế vương, mà mình lại là một con mèo nhỏ, “Ninh Oản” mất tích, y không có tâm tình chăm sóc nàng cũng hợp tình hợp lý.

Nhưng mà… nửa tháng rồi, Ninh Oản thấy càng lúc càng không thích hợp.

Nói thế nào nhỉ? A Khuyết đối với nàng càng lúc càng thân mật, quả thực là… thân mật.

Ngày xưa nàng ngủ trong rổ cũng được, giờ Bùi Khuyết lại cho nàng ngủ trên giường. Mới đầu nàng cũng nhớ y, ước gì lúc nào cũng dán lấy, cùng y ngủ trên giường, đương nhiên là không thể tốt hơn.

Nhưng giờ lại thấy kì kì.

Lúc nàng là A Cửu trước kia, Bùi Khuyết tuy chiều nàng nhưng cũng không chủ động ôm nàng lên giường, mỗi lúc đều là do nàng nhân lúc y không chú ý mà tới. Y giống như một cái lò nhiệt lớn, làm cho nàng cứ muốn tiến gần thêm. Với tính tình của Bùi Khuyết, đương nhiên sẽ không từ chối nàng, để cho nàng ngủ yên bên cạnh, ai lại nhẫn tâm đẩy nàng xuống.

Nhưng giờ lại khác, mỗi lần ngủ, A Khuyết sẽ ôm nàng vào lòng, rồi nhìn…. nhìn như thể nhìn thấy nàng vậy.

Vẻ mặt dịu dàng, triền miên lưu luyến…. giống như…. một ngọn lửa, liếc mắt thôi cũng làm nàng tan chảy. Trong mắt y, giờ nàng không giống một con mèo, mà là Ninh Oản chân chính.

Rất kì lạ.

Ninh Oản tuy hưởng thụ nhưng nhìn tới móng vuốt của mình, bình tĩnh là điều không thể.

- có khi A Khuyết nhớ nàng đến điên rồi, cho nên giờ là…. điên?

Ninh Oản càng nghĩ càng sợ, phiền não gãi đầu. Nàng biết A Khuyết rất nặng tình với mình, nàng đã biến mất hai tháng, y ngày ngày phải cần cù xử lý chính vụ, còn chút thời gian là để chăm sóc nàng, thay nàng tắm rửa, vừa lau… vừa cười với nàng.

Có đôi khi… còn đỏ mặt.

- việc này, rất không bình thường!

Mấy ngày nay nàng cứ như hình với bóng với A Khuyết, cũng không nhìn thấy quốc sư Sở Vân Thâm kia, nếu không nàng cũng muốn hỏi thử: A Khuyết rốt cục là bị làm sao?

Làm nàng lo gần chết.

“Tiểu A Cửu à, đây là phù dung cao gần đây em thích ăn nhất đấy”. Giọng nói thanh thúy dễ nghe như chuông bạc, hay quá.

Từ ngự thư phòng bưng tới một đĩa phù dung cao, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy ý cười. Nàng cũng thích con mèo nhỏ này, tâm tình Hoàng Thượng nhờ thế cũng tốt hơn. Mấy ngày nay Hoàng Thượng tìm Ninh đại tiểu thư đến gầy yếu, họ là nô tài cũng sầu gần chết.

Giờ… mệt thì có mèo con đáng yêu, làm cho Hoàn Thượng quên hết chuyện buồn, thích ở chung với nó, trên mặt ý cười cũng nhiều hơn.

Ninh Oản nhìn tiểu cung nữ xinh đẹp trước mặt, tự nhiên lại thấy giật mình. Nàng hóa thành mèo, có thể ở bên cạnh A Khuyết cũng khá là thư thả, nhưng mà…. nếu không thể quay về, nàng sẽ phải dùng thân phận này cả đời.

Mà Sở Vân Thâm kia, giống như mặc kệ.

- nàng không đoán được quốc sư đại nhân này đang nghĩ gì nữa

“Meo” Ninh Oản cô đơn cúi đầu, ê ẩm.

Lục Hòa nhìn con mèo nhỏ bộ dạng buồn bực, liền xoa đầu nó, lông mèo con rất mềm, sờ vô cùng thoải mái, trách không được hoàng thượng thích như vậy. Lục Hòa mím môi mỉm cười, mỗi lần nhìn thấy Hoàng Thượng thân thiết với nó, nàng ở bên cạnh vô cùng hâm mộ.

A Cửu hạnh phúc ghê.

Cũng là nữ tử, Ninh Oản đương nhiên biết ánh mắt cung nữ này mỗi khi nhìn A Khuyết, có ái mộ, nhưng không phải như Phó Dư Thù. Một cung nữ thiện lương đơn thuần, tuy ước mơ của nàng là A Khuyết nhưng nàng cũng không chán ghét.

“Meo…” Ninh Oản mệt mỏi kêu, cầm lấy một khối phù dung rồi bắt đầu ăn vậy.

Ngoan ngoãn ăn xong, Ninh Oản tới rổ làm một giấc ngủ trưa, đợi khi Lục Hòa ra ngoài rồi, nàng mới đứng dậy lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Nàng muốn đến xem A Khuyết quá…. đúng là không bình thường.

*

Ngự thư phòng.

Bùi Khuyết đặt bút xuống, nhìn nữ tử xinh đẹp trước mặt, ánh mắt không chút nhu tình. Phụ hoàng băng hà, Tĩnh quí phu chưa sinh được con, nhưng là người khi phụ hoàng còn sống rất sủng ái, nên được đưa đến Tĩnh Thủy am.

Về phần Phó Dư Thù trước mặt…

Đã nhiều ngày không ít tấu chương muốn y sớm tuyển phi, mà nữ tử Phó gia này đương nhiên là thích hợp nhất, hơn nữa… là biểu muội ruột thịt của y.

Lúc đầu y chỉ lấy tình cảm như biểu ca bình thường đối xử với nàng, nhưng khi hiểu lòng nàng rồi, y luôn giữ vững khoảng cách. Đây là biểu muội của y, nên y không muốn cho nàng hi vọng.

Dù y là đế vương, tương lai tam cung lục viện là điều dĩ nhiên, nhưng y sẽ không thế…. y không làm được.

Phó Dư Thù nhìn nam tử tuấn tú trên ngự án, nàng ái mộ nhiều năm, giờ rốt cục cũng có cơ hội, nhưng mà… nàng lắc đầu, chịu đứng kìm nước mắt, “Dư Thù không muốn”. Y ban nàng cho nam nhân khác làm vợ, nàng không cần.

Cả đời này nàng từ lúc đầu đã yêu Bùi Khuyết, quyết tâm làm nữ nhân của y. Nàng học tập các lễ nghi, cam tâm làm quân cờ của bác, chỉ vì gả cho y. Giờ tiên đế băng hà, bác thất thế, nhưng nàng biết Bùi Khuyết vẫn nhớ tình huynh muội của họ.

Cả đời dài như vậy, nàng sẽ khiến y nhìn thấy chân tình của nàng, để y thích nàng.

Giờ đăng cơ, Ninh Oản mất tích, nàng thông cảm y tâm tình không tốt, trong cung im lặng chờ đợi y, nhưng mà… nàng chờ, cũng không

phải chờ thánh chỉ ban hôn này.

Nàng không nhịn được tiến đến tìm y.

Bùi Khuyết lạnh lùng nhịn lại, đôi mắt tối đen như mực không chút thay đổi, “Tuy trẫm nói rõ rồi, nhưng vẫn không muốn muội chậm trễ. Dư Thù, muội là biểu muội của trẫm, đương nhiên trẫm sẽ chọn người thật tốt”.

Đứa con cả của Tĩnh An Hầu, văn võ song toàn, tuấn tú lịch sự, xứng với nàng, cũng rất thích hợp.

Phó Dư Thù mím môi, mặt tái nhợt.

Mỗi lần gặp y, nàng luôn cố ý ăn mặt đẹp để xuất hiện với tư thái tốt nhất, tỉ mỉ trong ăn mặc là thế, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy sự ngỡ ngàng trong mắt y. Thậm chí… nàng còn cố ý bắt chước cách ăn mặc của Ninh Oản, để y nhìn nhiều hơn một chút, nhưng mà….

“Biểu ca, huynh biết muội đối với huynh….”

“Dư Thù”. Bùi Khuyết lạnh lùng nói, “Không cần nói nữa, giờ không còn sớm, mai trẫm sẽ phái người đưa đồ đến phủ muội, muội an tâm chờ đi”.

Vừa nghe đến tiếng của Phó Dư Thù, Ninh Oản vừa tới liền chấn động – hóa ra Phó Dư Thù còn chưa đi.

Ninh Oản hơi kinh ngạc, giờ Tĩnh quý phi đã đến Tĩnh Thủy am, Phó Dư Thù không có lí do gì để ở lại, nếu phải ở chỉ có một nguyên nhân…. là nữ nhân của Hoàng Thượng.

Nhưng nàng biết A Khuyết sẽ không thế.

“Biểu ca, muội không muốn, để uội ở cạnh huynh, được không?” Giọng Phó Dư Thù run rẩy, khóc nấc lên. Tiểu mỹ nhân rơi lệ vốn sẽ khiến cho người ta thương tiếc, huống hồ kiều diễm như vậy, dù Ninh Oản là nữ tử cũng thấy lòng khẽ run, nam tử mà nhìn chắc chắn lòng cũng không cứng nổi.

Ninh Oản không nhịn được liếc nàng một cái, sau đó ngửa đầu nhìn Bùi khuyết.

Y … sẽ mềm lòng sao?

Ninh Oản đang nghĩ thầm, nhưng nhìn thấy Bùi Khuyết lại như đi vào cõi thần tiên vậy, đợi khi nàng hoàn hồn đã thấy y đến bên nàng.

Ôi?Bị phát hiện. Ninh Oản gãi đầu, có chút chột dạ mà lùi bước.

Phó Dư Thù biết giờ chỉ có thể dựa vào tình huynh muội để Bùi Khuyết đừng tuyệt tình với nàng như vậy. Nàng không cần danh phận, chỉ cần có thể ở bên y, là đủ rồi, còn lại từng bước rồi tính tiếp.

Nàng cứ rơi lệ quan sát thần sắc của y, nhưng y vẫn im lặng như vậy, trong lòng càng lúc càng lạnh hơn.

Nàng cắn cắn môi, đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt lạnh như băng của Bùi Khuyết nhìn về phía nàng, đôi môi như có nét cười.

- y cười với nàng.

Phó Dư Thù tâm tình hoảng hốt, thấy y đứng dậy đi về phía mình lại càng kích động không thôi.

Y vẫn có cảm tình với mình, y luyến tiếc nàng khóc, luyến tiếc nàng gả cho nam tử khác.

Nhưng a….

Bùi Khuyết đi ngang qua nàng, đến bên góc của ngự thư phòng sau đó ngồi xuống ôm con mèo nhỏ trên đất lên.

Lại là con mèo kia.

Sắc mặt Phó Dư Thù cứng đờ, mới đầu còn khóc lê hoa đái vũ, lúc lại cười yếu ớt, giờ cứng đờ cả mặt, biểu cảm tức cười vô cùng. Nàng lẳng lặng đứng đó, không dám tin nhìn Bùi Khuyết ôm lấy con mèo trong lòng, như trân bảo.

Đối xử với một con mèo dịu dàng như vậy, làm cho nàng càng thêm hận, bàn tay dưới áo nắm chặt đến mức móng tay cắm vào lòng.

Ninh Oản cọ cọ trong lòng y, nhìn Phó Dư Thù tức giận đầy mặt, nếu là trước kia nàng vẫn có chút đồng tình với nàng, dù sao cũng thích A Khuyết lâu như vậy. Nhưng chuyện đời trước, mỗi lần nhớ đến Phó Dư Thù khi đó, nàng lại không còn chút hảo cảm nào.

Sớm hết hi vọng đi, lập gia đình đi.

“Biểu ca, chẳng lẽ trong lòng huynh, muội không bằng con súc sinh này sao? Phó Dư Thù không còn giọng nói mềm mại như trước mà gằn từng tiếng một.

Lời của nàng cũng chọc giận Bùi Khuyết, y cười lạnh, sau đó nhìn thẳng về phía nàng, trầm giọng: “Xem ra không cần ngày mai”.

“… Đêm nay trẫm sẽ phái người đưa muội ra cung”.

Trong lòng như bị chém một đao, Phó Dư Thù dù sao cũng là cô nương, không chịu được uất ức, cứ thế lau nước mắt chạy ra khỏi ngự thư phòng.

A Khuyết của nàng vẫn không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy. Ninh Oản cọ cọ vào lòng y, nhu thuận.

“A Cửu?”

A?Ninh Oản ngẩng đầu, sao giọng vừa lạnh băng đó giờ đã dịu dàng như nước rồi. Nàng ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn nam tử cười hiền hậu, chợt hoảng hồn.

Nàng là mèo mà… y cười gì mà nhộn nhạo thế?