Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 29: Thèm Nhỏ Dãi




Chơi tuyết, ăn điểm tâm, tuy bảo Bùi Khuyết không tốt, nhưng nàng rất thích ở chung với y, thời gian vì thế cũng trôi qua thật nhanh.

Đảo mắt đã chạng vạng tối.

Bùi Khuyết nhìn sắc trời bên ngoài, nhân tiện nói: “Oản Oản muội nên về thôi, nếu không cha muội sẽ lo lắng”.

Ninh Oản vừa nghe xong, bàn tay xoa mèo dừng lại, nhìn Bùi Khuyết buồn rầu: “Muội…. không muốn về”.

Lời này là thật, nhiều ngày nay ngày nào nàng cũng chạy tới Minh tú sơn trang, phụ thận cũng giận lắm rồi, cha hi vọng nàng không dính líu đến người hoàng thất, cập kê xong thì lấy một phu quân tốt, an nhàn mà sống. Nàng biết phụ thân muốn tốt cho nàng, cha biết tính tình của nàng không thể sống được cuộc sống trong cung, cho nên cha mới không muốn nàng và Bùi Khuyết lui tới.

Lúc nàng và Cố Giang Nghiêu qua lại, phụ thân cũng ngầm đồng ý, nhưng giờ sau khi nàng sống lại, làm sao nàng có thể ở cùng một chỗ với y?

Nàng thích Bùi Khuyết, phải gả cho Bùi Khuyết.

Bùi Khuyết nhìn nàng, trầm mặc không nói. Lúc Ninh Oản không vui, mi sẽ nhíu lại, bộ dạng yếu ớt, nhưng y lại muốn nhìn nàng như vậy, lại càng thích…. đùa nàng. Đương nhiên y không muốn thử làm việc này, cũng không có cơ hội.

”Muội thích đến Minh tú sơn trang đương nhiên là huynh hoan nghênh, nhưng mà Oản Oản, muội là nữ tử, nếu đêm không về nhà sẽ ảnh hưởng đến danh tiết của muội”.

Lệnh đuổi khách đó.

Tuy Bùi Khuyết là muốn tốt cho nàng, nhưng mấy câu này khiến nàng không vui – nàng không muốn. Hôm nay mà đi, không biết mai có gặp được y không, hơn nữa… Phó Dư Thù ở trong cung như hồ rỉnh mồi, thèm nhỏ cả nước dãi, nàng lo lắm đấy.

Không đi, không thể đi.

”Không về đâu”. Ninh Oản yếu ớt than thở, tay xoa xoa mèo con trong lòng.

Thấy bộ dạng nàng không vui, y biết nàng lại đang giận dỗi. Y mới hỏi qua quản gia, vậy mới biết Oản Oản mấy ngày nay đều đến Minh tú sơn trang, tính tình của nàng, y hiểu, không chỉ đơn giản vì điểm tâm. Xưa nay y không bao giờ nói nặng với nàng, giờ hai người có thể thân thiết như ngày bé, y cũng hi vọng sẽ duy trì được nó.

Bùi Khuyết lại gần, giọng nói ôn hòa hơn: “Cha muội thương muội như vậy, đừng khiến cho cha lo lắng, ngoan ngoãn về đi, được không?”

Ninh Oản ngẩng đầu, hai má phúng phính, đôi mắt to nhìn y chằm chằm: “Là cha muội nói, không muốn muội với huynh lui tới…”. Nàng theo thói quen cắn cắn môi.

Nàng thích Bùi Khuyết, mặc kệ y là thái tử hay dân thường, nàng đều thích. Sống lại đời này, nàng không còn là đứa trẻ nữa, cũng không muốn làm phụ thân tức giận, nhưng chuyện này, nàng không thể đồng ý.

Bùi Khuyết giật mình, nhất thời không biết nói gì.

Nếu nữ nhân mình thật lòng yêu thương, bất cứ phụ thân nào cũng sẽ tiến khuê nữ vào cung, nhưng Việt quốc công xem Oản Oản như trân bảo, cho nên mới không muốn thế. Tránh xa khỏi y, lời này thực ra rất đúng, nhưng bây giờ… nàng khổ sở, không muốn hồi phủ, là vì không muốn phải xa mình.

Nghĩ đến đây, Bùi Khuyết cảm giác tim mình đập bắt đầu tăng tốc.

Oản Oản thích ở cùng một chỗ với mình sao? Mình lại muốn…. đuổi nàng đi.

Bùi Khuyết mặt cứng đờ, sau đó mới không nhịn được đưa tay xoa đầu nàng, tóc nàng vừa đen vừa mượt, sờ vào cực kì thoải mái, y trái lương tâm nói: “Vậy muội nghe phụ thân nói đi”. Rời xa hoàng thất, mới có thể an lành.

Ninh Oản đột nhiên đứng dậy, con mèo trong ngực meo một tiếng rồi chạy đi, mắt nàng hồng lên nhìn y thật kĩ: “A Khuyết, huynh nói thật sao?”

Nói thật, thật lòng muốn thế. Bùi Khuyết không tỏ vẻ gì, gật gật đầu: “Trước kia, không phải muội cũng tốt lắm sao”.

Trước kia sao?

Nghĩ đến trước kia, trong lòng Ninh Oản càng khổ sở, nàng không giận y nữa, nàng tự nói với chính mình, A Khuyết là muốn tốt cho nàng, A Khuyết thích nàng nhất. Nhưng y lại trơ mắt, muốn nàng trở về. Ninh Oản suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng không nghĩ ra biện pháp nào, đánh cố ý giận dỗi nói: “Được, muội đi đây”. Nói xong thì quay đầu đi thẳng.

Giận à. Bùi Khiếu ảm đạm, nghe giọng của nàng, hình như còn khóc.

Là vì y sao?

*

Từ lúc ra khỏi cửa phòng, Ninh Oản cố tình đi chậm, chờ Bùi Khuyết đuổi theo. Nhưng nàng chờ cả nửa khắc cũng không thấy y ra.

Thất sách rồi. Ninh Oản uất ức quá.

Nàng chẳng qua chỉ muốn đối xử thật tốt với y, muốn gần y hơn một chút, nhưng giờ lại bị y cự tuyệt. Đời trước nàng gả cho Bùi Khuyết, y vẫn luôn cẩn thận chăm sóc nàng, sợ nàng chịu khổ, việc này bây giờ nàng vẫn nhớ. Nàng có tư tâm, nàng hi vọng giờ vẫn có thể gả cho Bùi Khuyết, cả đời được y chiều chuộng, nhưng mà… y rõ ràng là thích, thì sao lúc nãy lại làm như vậy?

Minh tú sơn trang một vùng tĩnh lặng, màn đêm từ từ buông xuống, khiến cho cả thôn trang mờ ỏa giữa hoàng hôn. Dưới chân Ninh Oản là tuyết đọng, để lại từng dấu chân rất nhạt, nàng tùy tiện đi tới trước, nhưng lại không thể đi ra ngoài.

- nàng đợi…. đợi y ra đây tìm nàng.

”A Khuyết….” Vừa rồi làm bộ uất ức, bây giờ nàng mới uất ức thật. Ninh Oản dừng bước, ngồi chổm hổm xuống.

Ngày ấy thì trước mặt nàng đồng ý với Phó Dư Thù, nàng còn chưa nói gì y đâu, giờ còn đối với nàng như vậy. Từ nhỏ nàng đã được nuông chiều, dù là đời trước hay đời này cũng vậy, rất ít khi uất ức, chỉ một chút thôi nàng đã không chịu nổi, đặc biệt là vì Bùi Khuyết.

Đang lúc Ninh Oản trầm tư hết sức, đột nhiên nghe tiếng bước chân, bước chân nàng từ lâu đã dần quen thuộc.

Nàng nghĩ, giờ nên cười rồi ngẩng đầu lên, hay ủy khuất ngẩng đầu khiến cho y đau lòng đây nhỉ…

”Oản Oản”. Bùi Khuyết thấy nàng cúi đầu, bộ dạng tội nghiệp như con mèo bị vứt bỏ, thực sự làm người ta đau lòng quá.

”…” Không nói, nhịn. Ninh Oản âm thầm nắm tay.

Bùi Khuyết không có cách nào, đành ngồi chổm hổm xuống nhìn nàng, ngữ khí ôn hòa: “Vừa rồi ta đã nói Thường An tới phủ Việt quốc công, nói muội hôm nay nghỉ lại đây, mai sẽ về rồi”. Trời tối như vậy, y cũng không yên tâm,

”…”

Quả nhiên là giận. Bùi Khuyết đảo mắt, sau đó xoa nhẹ đầu nàng, giải thích: “Vừa rồi huynh không có ý khác, chỉ là nếu Oản Oản gần gũi huynh quá, nếu… nếu tính tình của muội không hợp với hoàng cung, muội không phải đã nói, thích nhất là cuộc đời tự do tự tại sao?” Nếu ở cùng y, sẽ không thể nào tự do tự tại.

Ninh Oản ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Muội không thích hợp, thì Phó Dư Thù thích hợp sao?”

”Nếu so sánh thì cũng có thể nói như vậy”. Bùi Khuyết bình thản, cũng ngạc nhiên khi nàng nhắc đến Dư Thù.

Ninh Oản bị chọc tức rồi, biết rõ y không phải ý như thế, nhưng trong lòng nàng vẫn chua, đưa tay đánh vào người y một phát, lại không dám dùng sức, nàng đành túm lấy áo y, cười: “Huynh muốn biết không? Mấy ngày nay muội xảy ra chuyện gì?”

Bùi Khuyết nhìn nàng nhưng không nói, Ninh Oản bèn nói tiếp: “Muội gặp một nam tử tốt lắm, tao nhã, lại phong độ”.

Sắc mặt Bùi Khuyết hơi khác đi, trong lòng Ninh Oản thoải mái hơn, nàng nhìn kĩ ánh mắt của y, gằn từng tiếng: “Y từ nhỏ đã thích một cô nương, nhưng cứ mãi không chịu nói ra, cô nương kia đương nhiên không biết. Sau đó…. cô nương kia lập gia đình, phu quân tuy là một nam tử tài mạo song toàn nhưng thành thân được nửa năm bắt đầu nạp thiếp, cô nương kia từ nhỏ đã được người nhà yêu thương, đối với chuyện chị em dâu khác đều không hiểu”.

”… Sau đó phu quân bắt đầu vắng vẻ nàng, cô nương suốt ngày buồn bực không vui, cũng mất đi nụ cười xưa kia. Nam tử sau khi biết chuyện thì hối hận không kịp. Cô nương đó lâu sau này mới biết hóa ra nam tử kia vẫn nhớ về nàng, nhưng không còn kịp nữa, nàng cũng là vợ người ta, tuy có thể hòa ly, nhưng nàng thấy không xứng với y nữa, cuối cùng hai người hữu duyên vô phận”.

Nàng nói xong, thấy Bùi Khuyết trầm mặc không nói, nàng cười cười: “Nam tử kia rất ngốc phải không?”

”Ừ, thực ngốc”. Bùi Khuyết đồng tình, giọng điệu không rõ cảm xúc.

”A Khuyết, nếu huynh là nam tử kia, huynh có làm như vậy không?” Nàng lẳng lặng nhìn sắc mặt y, nếu biết hậu quả sẽ như thế, huynh có thể nói với muội không?

Chưa từng nghĩ cô gái ngây thơ khờ dại khi xưa giờ đã trưởng thành, Bùi Khuyết đương nhiên sẽ không biết điều giấu kín trong lòng Ninh Oản, Những chuyện đã xảy ra, khiến cho nàng bắt đầu quý trọng người bên cạnh, như vậy…. thật tốt.

Y chưa trả lời, hồi lâu mới nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta vào trước”. Đợi bên ngoài lâu như vậy, cả mặt cũng đông lại rồi.

Băng dày ba thước, Ninh Oản biết Bùi Khuyết sẽ không thổ lộ nhanh được, cho nên cũng không ép y, nhưng mà…. “Chân muội đau quá, không đi được”.

Bùi Khuyết vừa định nói thì Ninh Oản đã nhích người sang, nắm lấy tay áo y cười, “Huynh ôm muội về, được không?”

Nhìn bộ dạng yếu ớt của nàng, Bùi Khuyết đành bất lực, đưa tay kéo nàng vào ngực.

Trong lòng Ninh Oản nở hoa, vui vẻ ôm cổ y, cọ cọ vào ngực ai kia, đầy thỏa mãn: “A Khuyết, huynh thật tốt”.

Cô gái trong lòng cười lúm đồng tiền như hoa, Bùi Khuyết cảm nhận được, cả con tìm mình, tràn đầy ấm áp.

*

Dùng bữa tối xong Bùi Khuyết vào phòng đọc sách, cửa phòng đột nhiên mở ra, vừa ngẩng đầu đã thấy Ninh Oản mặc quần áo y, xõa tóc chạy tới. Vừa rồi ngồi ngoài tuyết lâu, áo quần bẩn hết, cho nên mới phải tắm rửa một lượt.

Minh tú sơn trang không có nữ, giờ xuống núi mua cũng không kịp, tạm thời để nàng thay y phục của mình, nhưng mà…

Thân hình y cao hơn nàng nhiều, giờ mặc quần áo của y nàng có vẻ lùng thùng, lòe xòe dưới chân làm nàng ngã sấp xuống, Bùi Khuyết vội bật người, buông quyển sách trong tay, vươn tay ra đón được, “… Oản Oản”. Sao lại mặc đồ như vậy mà đi ra….

Ninh Oản biết y sẽ giữ được nàng, gian kế thực hiện được nên người nào đó khẽ cười thầm, vờ đáng thương nói: “Tóc còn chưa khô, A Khuyết huynh lau giúp muội nhé”. Nàng cố ý chạy đến đây để y lau tóc đó,

Bùi Khuyết sửng sốt một hồi, sau lâu mới đáp ứng, “Được, vậy muội ngồi xuống đi”. Ôm như thế không ổn.

”Được”. Ninh Oản gật đầu.

Động tác của Bùi Khuyết rất dịu dàng, không nói câu nào, Ninh oản dựa vào ghế rất nhanh đã lim dim ngủ, như nghĩ ra gì đó Ninh Oản cười hì hì nhắm mắt.

Mới vừa rồi còn có tiếng người líu ríu nói chuyện, giờ đã không còn tiếng vang, Bùi Khuyết ngừng động tác trong tay, cúi đầu nhìn, hóa ra Ninh Oản đã nhắm mắt, lông mi dài khép lại…. ngủ rồi.

Bùi Khuyết cong môi.

Lúc nàng ngủ cực kì im lặng, Bùi Khuyết thấy tóc đã khô, mới buông khăn trong tay, ôm nàng đến chiếc giường cách đó không xa. Cô gái nhỏ trong lòng trắng noãn, môi đỏ căng mọng, làm cho y luyến tiếc.

Oản Oản như vậy, bảo y phải làm sao.

Y thay nàng dém chăn, bàn tay cảm nhận ấm áp trên cơ thể nàng, cảm giác nóng rực từ tay lan xuống tứ chi, không kìm nén nổi, y nhìn nàng im lặng ngủ, nhìn đến không dời mắt được.

Nhớ câu chuyện nàng vừa kể, Bùi Khuyết nhỏ giọng dịu dàng: “… Sẽ không như vậy đâu”. Nàng sẽ không giống cô nương kia. Oản Oản của y, làm sao có thể đáng thương như thế.

Tầm mắt rơi xuống đôi môi đỏ mọng, con ngươi Bùi Khuyết tối lại, vội vã bỏ ngay ý định trong đầu. Y làm sao vậy…. nếu bị Oản Oản biết ý nghĩ trong lòng y, chỉ sợ không bao giờ… muốn gần bên y nữa,

Rõ ràng khuôn mặt giống nhau, nhưng Thanh Tuyền là Thanh Tuyền, Ninh Oản là Ninh Oản, trong lòng y, cách biệt một trời.

Bùi khuyết lấy lại bình tĩnh, mới tiếp tục quay đầu nhìn nàng,….. từ từ phủ người xuống, nhịn không được cúi thêm chút nữa.

Dịu dàng hôn lên mặt nàng.

Huynh nhát gan lắm, cho huynh hôn, huynh chỉ dám hôn lên trán thôi à? Ninh Oản nghĩ thầm.