Trùng Sinh Meo Meo Meo

Chương 17: Con Mèo Ngốc




Bị dọa rồi.

Bùi Khuyết cúi đầu, đưa tay trấn an mèo con trong ngực, chờ cho tiếng mèo yên tĩnh lại, mới vươn tay lấy một miếng bánh hoa quế trên bàn, con mèo nhỏ nhận lấy ngoan ngoãn ăn, không kêu nữa.

Bùi Khuyết vừa lòng gật đầu, đôi môi mím lại hơi mỉm cười.

Ninh Ngọc Hành vốn đang tức giận, nhìn con mèo nhỏ này đến trừng cả mắt, thấy vô cùng mới lạ: “Con mèo này còn ăn điểm tâm à?”

Bùi Khuyết gật đầu, ngón tay xoa xoa bộ lông mềm mại của nó, khuôn mặt đầy vẻ nuông chiều: “A Cửu không thích ăn mặn, nó thích ăn đồ ngọt thôi”.

”Meo” Ninh Oản ăn một miếng bánh hoa quế, quay về hướng huynh trưởng nhà mình mà kêu một tiếng.

Ninh Ngọc Hành thấy con mèo này như có linh tính vậy, còn có một cảm giác quen thuộc không hiểu được, khuôn mặt than tuấn tú cũng trở nên ôn hoàn hơn.

Đúng là một con mèo thú vị.

Thanh Tuyền ngồi bên cạnh nhìn mèo con trong lòng Bùi Khuyết, trong lòng càng khó chịu. Không phải chỉ là một con mèo thôi sao? Làm gì mà như bảo bối thế, nàng là người sống mà còn không bằng mèo? Lúc chạm phải ánh mắt của con mèo kia, nàng lại cảm giác được địch ý, nghi hoặc nhíu mày, nàng nghĩ: mèo ngu.

Ninh Oản bây giờ đang rất vui vẻ.

Tuy Thanh Tuyền này mê mẩn Bùi Khuyết của nàng, nhưng Bùi Khuyết không ưa nàng ta, cho nên nàng cũng yên tâm. Hơn nữa đời trước Bùi Khuyết vì nàng mà còn trách phạt A Cửu, giờ nàng thân là A Cửu, Bùi Khuyết lại chỉ có mình nàng, không thèm nhìn đến Thanh Tuyền trong dung mạo của chính mình, cho thấy trong lòng Bùi Khuyết nàng A Cửu đứng thứ nhất, còn Thanh Tuyền kia Bùi Khuyết không để trong lòng.

”Meo….” Con mèo nhỏ râu dài nên dính vụn bánh, không hề cố kị mà cúi đầu liếm bàn tay của Bùi Khuyết, lần một, lần hai, lần ba…. không hề che giấu sự yêu thích và ỷ lại vào y.

”Điện hạ, con mèo này nó….” Thanh Tuyền ghét bỏ nhíu mày.

Bùi Khuyết không hề ngẩng đầu, quen thuộc xoa đầu mèo con trong lòng ngực, giọng điệu trầm thấp nói: “Cô nhóc này dính người lắm”. Thực ra y cũng không biết, rõ ràng y không thích bị người khác đụng chạm, nhưng lúc mèo con liếm y, y một chút cũng không khó chịu.

Thanh Tuyền mặt mày nhăn nhó, vô cùng khó chịu với con mèo ngu trong lòng Bùi Khuyết kia.

Một ngày nào đó, nàng sẽ khiến Bùi Khuyết thích nàng hơn cả con mèo ngu đó bây giờ.

*

Ninh Ngọc Hành và Thanh Tuyền vừa đi, bên tai lại vang lên từng tiếng ho khan, Ninh Oản vội bỏ bánh trong tay, hướng về phía Bùi Khuyết ” meo meo” vài tiếng.

Bùi Khuyết ho liên tục, khuôn mặt tuấn tú cũng đỏ lên, nhưng y vẫn cười nhà vuốt ve con mèo nhỏ, khàn khàn nói: “Ta không sao”. Y biết mèo con là lo lắng cho mình.

Ninh Oản cúi đầu, mặt mày nhăn lại lại, đau lòng lắm, làm sao mà không có việc gì được, ho đến thế rồi còn.

Lâu sau tiếng ho khan của Bùi Khuyết cũng dừng lại, chẳng qua đôi môi có hơi trắng bệch, sắc mặt cũng không được tốt. Ninh Oản im lặng dựa vào ngực y, cố gắng không gây ra tiếng động, ngoan ngoãn, không ồn không nháo. Mới vừa rồi Thanh Tuyền nhìn chằm chằm Bùi Khuyết, trong lòng nàng thấy chua chua, tuy trong lòng Bùi Khuyết chỉ có nàng, qua một đời, nàng biết y yêu mình tha thiết, nhưng mà…. nàng vẫn lo.

Nàng ngày ngày gần kề bên Bùi Khuyết, mới biết y tốt bao nhiêu, biết y được bao nhiêu cô nương yêu thích.

Đi theo bên người y càng lâu, lại càng cảm thấy lòng hốt hoảng, lo lắng sẽ có một ngày Bùi Khuyết không yêu nàng nữa.

Con mèo nhỏ ngoan ngoãn im lặng như một đứa trẻ nghe lời. Bùi Khuyết lại nhớ vẻ nó hung hăng la hét vừa rồi, vẻ mặt vô cùng sung sướng…. y xoa đầu nó, đôi mắt ngập nước đảo quanh, đẹp cực kì, hạ giọng nói: ” Không thích cô nương vừa ròi, đúng không?”

Ninh Oản sửng sốt, ngơ ngác nhìn y, miệng hơi cong lên nhưng lại không phát ra tiếng.

Nàng nhìn Bùi Khuyết nở nụ cười, là nụ cười rất dịu dàng, như ánh dương ấm áp giữa mùa đông vậy, sạch sẽ như dòng nước trên khe núi, “… ta cũng không thích”.

Nam tử hai mươi tuổi ấy, giờ như một đứa trẻ đơn thuần, nói ra yêu thích của bản thân mình.

Từ nội tâm, y không thích.

Bùi Khuyết cúi đầu, vô cùng thân thiết hôn lên đầu mèo con, đôi mắt hơi nheo lại, vừa rồi nàng nhìn mình chằm chằm như vậy, ánh mắt cực nóng đó đương nhiên y hiểu, cho nên cũng nảy sinh chán ghét, chỉ là không thể biểu hiện ra ngoài. Nhưng mà người đó chiếm lấy cơ thể của Oản Oản, y sao có thể thích… một ngàn lần, một vạn lần không thích.

Mèo con lại không giống mình, nó không che giấu bản thân, vừa nhìn thấy nàng ta liền biểu hiện không vui. Y đương nhiên biết con mèo nhỏ này không phải vì đói bụng, mà là quấy phá thôi, nó không thích mình bị người khác nhìn như thế.

Ninh Oản hồi lâu mới phản ứng lại, nhìn ánh mắt của Bùi Khuyết, không hề chớp, ngây ngốc không biết làm thế nào.

Bùi Khuyết lấy ngón tay chọc chọc sau đầu nó, nhìn cái bộ dạng ngốc nghếch của mèo con, y thấp giọng nói: “Mèo ngốc”.

”Meo”. Huynh mới ngốc! Ninh Oản không hờn giận kêu một tiếng sau đó vùi đầu vào lòng y, chân ngắn bám lên, đầu cố gắng cọ này cọ, trong đầu lại vui vẻ cực kì, một lòng cọ cọ càng nhanh.

Bùi Khuyết vỗ về con mèo nhỏ nhiệt tình, lòng dạ rối bời, y lo cho Oản Oản, y cũng biết mình không thể làm gì, mới vừa rồi nhìn thấy nàng kia, y lại nghĩ: “Nếu là Oản oản tới cơ thể người khác, không ai chăm sóc, có thể bị người ta ức hiếp hay không”.

Tiểu nha đầu đó, rất sợ đau, bị thương nhẹ cũng đã khóc sướt mướt, yếu ớt lắm,

*

Minh Tú sơn trang đang muà hoa nở, tuy là vào đông, nơi này vẫn một mày rực rỡ, cảnh sắc tuyệt vời, đúng là ngọn núi tiên cảnh những ngàn hoa, ngôi nhà với từng mái ngói tinh tế, như bức tranh điêu khắc, tinh xảo vô song. Cho thấy Minh Nguyên đế yêu thương thái tử điện hạ như thế nào, mới có thể sáng tạo nên một sơn trang mà tìm khắp nước Đại Chiêu cũng không có nơi thứ hai.

Sơn trang thanh u như thế, nghỉ dưỡng thân thể cực kì tốt.

Các yến hội trước, thái tử điện hạ cáo ốm không tham gia, mọi người dù nghi ngờ cũng chỉ dám đưa mắt nhìn nhau không nhiều lời. Sớm đã nghe thái tử điện hạ thân thể không tốt, nhưng mà mới vừa rồi nhìn qua thấy sắc mặt hồng hào, không hề thấy manh mối gì.

Trong lòng Cố Giang Nghiêu càng bất mãn, bọn họ được mời tới đây, lại không ra mặt, vậy tới đây dùng bữa để làm gì? Càng nghĩ càng tức, đũa ngọc nắm trong tay bất giác chặt hơn. Quyền lực mà khinh người, y từ nhỏ đã hiểu được, người ta là thái tử cao cao tại thượng, mà mình, cùng lắm cũng chỉ là thần tử mà thôi.

Cố Giang Nghiêu trong lòng nổi lên ghen tị. Nâng chén rượu lên uống cạn, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua thân ảnh màu vàng, đuôi lông mày nhếch lên, vội vàng đứng dậy.

Xem ra hôm nay tới đây không lỗ, ít nhất còn thấy nàng.

Mới vừa rồi trong bữa tiệc Ninh Ngọc Hành không vừa mắt nàng, nhân lúc y bị mấy tiểu thư quan gia quấn quýt nên nàng vội chạy trốn, đương nhiên nàng biết mình không có khả năng trốn thoát, nàng cũng hiểu ngoại trừ ngoan ngoãn ở phủ Việt quốc công, không còn cách nào khách. Nhưng nàng không phải người Đại chiêu, sinh hoạt không quen, chỉ có thể tạm nhân nhượng vì đại cục.

trước người xuất hiện bóng tối, che mất ánh sáng trước mặt, đôi giày đen tinh xảo phía dưới, ngước nhìn lên là khuôn mặt tuấn lãng ôn hào. Thấy cô gái thanh tú mang theo vẻ ngây ngô mơ hồ, Cố Giang Nghiêu hơn mím môi, khẽ nhếch lên, dịu dàng nói: “Oản Oản”.

Thanh Tuyền sửng sốt, sau đó mới gật đầu: “Vâng”.

Cố Giang Nghiêu thấy nàng không có vẻ lạnh lùng như ngày trước, trong lòng rất là vui mừng, đưa tay cầm lấy bàn tay mềm mại của cô gái, ánh mắt đầy nhu tình: ” Nhiều ngày không gặp, Oản Oản có nhớ ta không?”

Nam tử trước mắt tuy rất đẹp, nhưng Thanh Tuyền cũng không phải nữ tử lăng nhăng, nàng nhíu mày, nhưng lại nhớ tới lời Ninh Ngọc Hành vừa rồi, nam tử này, là người trong lòng của Ninh Oản.

Cố Giang Nghiêu nhìn vẻ si mê của Ninh Oản trước mặt, trong lòng càng vui mừng hơn, lạnh lùng khi ấy làm cho y nóng ruột nóng gan, giờ thấy nàng như lúc ban đầu trong lòng y lại càng khẳng định, chắc chắn là Việt quốc công muốn Ninh Oản tránh mình, gán ghép cho Bùi Khuyết.

Y không muốn cho hắn toại nguyện đâu.

Cô gái dịu dàng mềm mại, dù chưa nẩy nở nhưng vẫn mê hoặc lòng người. Cố Giang Nghiêu đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, mềm mại trơn láng làm cho mắt y càng thâm trầm, cúi người muốn hôn lên….

”Meo….” một tiếng, sau đó là tiếng bước chân rất nhỏ, chậm rãi tới gần.

Nghe được tiếng vang, hai người đều quay lại.

Dưới bóng cây, nam tử mặc áo bào màu trắng từ từ đi tới, đạp lên hoa rơi đầy đất, vẻ mặt đạm bạc, đẹp như một bức ảnh tiên nhân, chẳng qua trong ánh mắt vừa trong trẻo nhưng lại lạnh lùng sáng rực khiếp người.

Con mèo nhỏ màu trắng trong ngực, cùng màu áo nam tử như hòa làm một.

Ninh Oản ngẩng đầu nhìn Bùi Khuyết, thấy mặt y lạnh lùng, trong lòng nhất thời hiểu rõ, tuy giờ trong cơ thể này không phải là nàng, nhưng đó là Ninh Oản.

Trước mắt Bùi Khuyết lại dám làm ra chuyện lỗ mãng như vậy. Lá gan của Cố Giang Nghiêu này, quả nhiên rất lớn.