Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 99: 99: Cứu Viện Ở Tận Thế 3






Nhìn từ xa, có thể trông thấy một hồ nước mặn tráng lệ như cũ, nhưng những bông hoa tu líp xinh đẹp vốn tôn lên phong cảnh bốn phía đã héo tàn, không còn sức sống, thỉnh thoảng có loài chim thật lớn bay qua trên mặt hồ, xem thân hình hẳn là loài chim biến dị sau tận thế.
Xe chạy trên quốc lộ, hiển nhiên sẽ hấp dẫn zombie chim đang bay trên trời, nhưng chưa kịp tới gần, đã bị người trong xe bắn một phát nát đầu.

Thừa dịp lúc tập thể zombie chim bắt đầu tập hợp thì xe nhanh chóng mở đường.
Người trong xe cầm kính viễn vọng quan sát xung quanh, dò xét dị động trên bầu trời, tránh chạm trán zombie chim và đàn chim biến dị.
Mười ngón tay Lâu Nghiên lướt nhanh trên bàn phím gõ vào thông tin, trên màn hình xuất hiện các đường cong truy dấu vết phức tạp lộn xộn, cuối cùng hợp lại trên một chấm đỏ.
“Tìm được anh hai!” Trên mặt Lâu Nghiên lộ ra nụ cười vui mừng, “Anh hai còn sống!”
Thu Dung nghe xong, khẽ thở phào, chỉ cần người còn sống là tốt rồi, bằng không cô không biết lúc trở về sẽ trả lời bố mẹ chồng như thế nào, thậm chí không muốn nhìn thấy biểu cảm thất vọng khổ sở của chồng.
Lâu Nghiên lục lọi trong ba lô lấy ra hai cái máy nhỏ, chia ra đưa cho Thu Dung và Lâu Điện, nói: “Chị dâu, anh nhỏ, đây là máy phản ứng, em chỉ làm hai cái, anh chị đeo trên tai, chỉ cần cách nơi anh hai ở tương đối gần sẽ có chỉ dẫn, đến lúc đó sẽ dễ tìm kiếm hơn.”
Lâu Điện nhận lấy, phát hiện bề ngoài vật này tuy xấu, nhưng được làm vô cùng tinh xảo, đeo trên tai giống như bông tai.

Lâu Linh thấy trên vành tai trắng nõn như ngọc của anh đính một chiếc máy sắt nhỏ sù sì, cảm giác vô cùng mới mẻ, đúng là mang đến cho anh vài phần phong cách riêng biệt.
Lâu Điện thấy cô thích, nhân tiện nói: “Nếu em thích, khi trở về anh sẽ tìm cho em đồ nữ trang, cho em đeo vàng đeo bạc!”
Lâu Linh: “=__=! Miễn!”
Sau khi xe băng qua đoạn quốc lộ bằng phẳng, nhìn thấy một loạt công trình kiến trúc xây trên đồng bằng.
“A Thượng đã vào nội thành?” Thu Dung ngạc nhiên hỏi.
Lâu Nghiên nhìn màn hình trong tay, ngón tay lướt nhanh chuyển động trên màn hình, sau mấy giây, trả lời: “Phía trên hiển thị như thế, chắc là anh hai trốn vào trong thành phố này.”
Sắc mặt Thu Dung có chút khó coi, “Người trở về kể lại, lúc trước họ gặp phải công kích của zombie chim, sau có zombie thú đánh úp, khiến họ tách ra.

Theo lý thuyết, khi đó A Thượng bị thương, về sau không biết sẽ đụng phải tập kích của quái vật nào, làm sao có sức lực chạy vào thành phố này?” Nếu như nghỉ tạm ở gần hồ nước mặn, cô còn tin tưởng hơn.
“Có thể là ai đó đã cứu anh hai?” Lâu Nghiên có vẻ lạc quan, cô hi vọng bản thân anh hai gặp người tốt giúp đỡ.
Thu Dung xem xét zombie quanh quẩn trong thành phố, suy nghĩ một lúc rồi để người ta lái xe vào thành.

Lúc xe vừa vào thành thì lọt vào vòng tấn công của zombie, người trong xe trực tiếp dùng súng bắn bể đầu zombie tới gần xe, tốc độ cũng không chậm, nhanh chóng bỏ rơi lũ zombie.

Khi đến một chỗ ít zombie hơn, Thu Dung truyền lệnh mọi người xuống xe.
Trên lưng mỗi người đeo ba lô, mặc đồ rằn ri, trong ba lô có đồ ăn cho ba ngày và vũ khí, chuẩn bị rất đầy đủ.
Sắc mặt Thu Dung nghiêm túc, nhìn mọi người nói: “Tôi chỉ có một yêu cầu, trong quá trình tìm người, mọi người phải tận lực bảo vệ mình!”
“Đã rõ!”
Ánh mắt Thu Dung đảo qua khuôn mặt trẻ tuổi của những người này, đều là binh lính dưới trướng của cô, tuổi không quá ba mươi, đối chiếu với thang độ dài sinh mệnh của con người, họ đều là thanh niên trẻ, hơn nữa cũng là người của bộ đội tinh anh trong tay cô.

Cô yêu quý binh lính của mình, tất nhiên không muốn họ mất mạng ở nơi này.
Thu Dung ra lệnh một tiếng, mọi người bắt đầu hành động.

Cô sắp xếp Lâu Nghiên ở bên mình, cố gắng bảo vệ tốt sự an toàn cho cô bé, hơn nữa phải dựa vào thiết bị thăm dò của Lâu Nghiên.

Lâu Nghiên thích táy máy vì vậy đã tạo ra những vật có ích, ví như máy thăm dò zombie, không chỉ có người trong viện nghiên cứu thủ đô chế tạo được, mình Lâu Nghiên cũng nghiên cứu ra, chỉ là bây giờ chưa đưa vào hoạt động đại trà.

Máy cô bé sử dụng trên tay là thứ gần đây cô bé cải tiến mới.
“Khoảng hai ngàn mét đằng trước có 1200 con zombie!” Lâu Nghiên nói.
Thu Dung lập tức cho người thay đổi phương hướng, vừa đi về hướng mà thiết bị Lâu Nghiên chỉ, vừa nhất tâm nhị dụng (1) cảm giác động tĩnh phát ra từ thiết bị phản ứng trên tai.

Rất nhanh, cô nghe thấy âm thanh mà thiết bị phản ứng truyền đến, lúc đầu phát ra tiếng lạo xạo rất nhỏ, mãi về sau, tiếng động này càng lúc càng lớn, chứng minh bọn họ cách vị trí của Lâu Thượng càng ngày càng gần.
[1]一心二用: Nhất tâm nhị dụng trên lý thuyết ý chỉ làm hai việc cùng một lúc.

Trên thực tế lực chú ý của con người chỉ có thể đặt trên 1 sự vật/ sự việc trong một khoảng thời gian.


Thông thường khi chúng ta nghe người nào đó có thể nhất tâm nhị dụng ý như là đã làm chuyện đầu tiên tương đối thành thục, hành động theo quán tính, lực chú ý tập trung vào chuyện thứ hai, có lẽ trong lúc lực chú ý của người đó trên hai sự kiện/ sự vật đã chuyển hoán qua lại, hành động cùng lúc đạt được hiệu quả.

(Credit: Baidu.com)
Lâu Điện cũng nghe được tiếng động từ máy phản ứng, trong chốc lát, anh phát hiện thực ra họ đi lòng vòng quanh một chỗ.
“Dừng lại!” Lâu Điện lên tiếng.
Thu Dung nhìn về phía anh, dùng ánh mắt hỏi.
Lâu Điện nói: “Trời sắp tối, trước tiên tìm một nơi nghỉ ngơi đi.”
Thu Dung nhìn bầu trời, quả nhiên, sắc trời sắp tối, mặt trời xuống núi.
Lúc này Lâu Nghiên lại báo: “Có một chỗ an toàn phía trước quẹo trái ba ngàn mét, không có zombie!”
Nghe xong, Thu Dung gọi mọi người chạy về phía trước, tiện thể tiêu diệt zombie ven đường đang nhào tới.

Khi họ đến nơi mà Lâu Nghiên nói, thấy giữa lầu hai nơi đó có người thò đầu ra thăm dò, vung vẩy khăn lụa đỏ trong tay, thu hút sự chú ý của họ.
Thu Dung ra lệnh cho mọi người đến gần, phát hiện đây là một siêu thị hai tầng, cửa sắt siêu thị đã khóa, chỉ mở ra cửa nhỏ cho họ đi vào.

Đợi sau khi họ bước vào trong, người mở cửa vội vàng khóa lại.
Thu Dung đánh giá người mở cửa cho cô, là một cậu bé mười bốn mười lăm tuổi, gầy liêu xiêu, có lẽ đã nhịn đói thời gian dài, mặt không còn thịt mà hóp vào, khiến đôi mắt có vẻ đặc biệt to.

Sắc mặt cậu bé vô cùng xấu, thần sắc chết lặng, sau khi mở cửa thì dẫn họ lên lầu hai siêu thị.
Tầng hai không lớn, nơi này có khoảng một trăm người nhét chung một chỗ, tỏa ra mùi hương khó ngửi.


Trong những người này, quần áo rách rưới, sắc mặt vàng vọt, ở trong trạng thái đói bụng.

Nhìn thấy đám Thu Dung đi lên, ánh mắt những người này tỏa sáng, đặc biệt liếc mắt một cái có thể nhìn ra khí sắc đội ngũ này rất tốt, nghĩ đến họ chắc hẳn ăn no mới có thần thái tốt cỡ này.

Nghĩ vậy, ánh mắt những người đó khát khao nhìn chằm chằm ba lô trên người họ.
Lâu Nghiên thấy tầm mắt đói khát của những người này thì trong lòng có phần xấu hổ, vội trốn sau lưng những người khác, ló đầu ra quan sát người trong siêu thị.
“Tôi là lão đại nơi này, Vương Tân.

Không biết xưng hô các vị như thế nào, tới nơi này làm gì?”
Người đàn ông bắt chuyện tuy khá gầy, nhưng khỏe mạnh hơn những người khác, nhìn cũng sạch sẽ hơn, da dẻ trắng bệch do lâu ngày không phơi nắng, diện mạo có chút thanh tú, song lại lộ ra cảm giác âm nhu.

Tầm mắt lúc này không chút kiêng kị nhìn đám phụ nữ Thu Dung, phát giác ánh mắt cảnh cáo của những người đàn ông mặc y phục rằn ri màu xanh, hắn thu hồi tầm mắt, nét mặt ôn hòa khiến người khác sinh ra hảo cảm.
Thu Dung thông báo danh tính với hắn, trả lời: “Chúng tôi đến đây tìm người.”
Nụ cười của Vương Tân có phần thâm trầm, nói: “Tìm người? Sợ rằng khó đấy, chẳng lẽ quý cô Thu Dung đây không biết trong thành phố này có sự quái dị, có vào không có ra, hơn nữa nếu mất tích ở trong thành phố, e là lành ít dữ nhiều.”
Thu Dung cười, đáp: “Dù sao phải thử xem.

Không biết Vương đại ca có thể cho chúng tôi biết một chút tình hình trong thành phố? Đồng đội chúng tôi lỡ tiến vào nơi này, không có biện pháp, buộc lòng phải đến đây.”
Vương Tân làm động tác mời, để đám người Thu Dung đến một phòng nghỉ trong siêu thị, nơi này có một cửa sổ, không khí có vẻ trong lành.

Bên trong có mấy cái giường sắt, tấm ván gỗ đã bị phá hủy, chắc là đem ra làm củi đốt.
Chỉ có năm người Thu Dung, Lâu Điện, Lâu Linh, Triệu Văn, Lâu Nghiên đi vào, năm người kia giữ cửa bên ngoài.

Bên này Vương Tân cũng có năm người, trừ hắn, còn có ba nam hai nữ, đều là dị năng giả.

Trong phòng không có nhiều ghế ngồi, nên trừ Vương Tân và Thu Dung, những người khác đều đứng.
“Chúng tôi chính là cư dân ở đây, sau tận thế, thế đạo xoay vần, bên ngoài không chỉ có zombie ăn thịt người, còn có zombie thú, ngay cả thực vật và động vật đều đột biến.


Đây là chỗ an toàn chúng tôi thật vất vả tìm được, không hiểu vì sao, zombie không thích đến gần nơi này, cũng khiến chúng tôi thở nhẹ một hơi…”
Theo sự hiểu biết của Vương Tân về nơi này, sau tận thế không lâu, họ tụ tập trốn vào trong siêu thị, cùng lúc phát hiện quanh đây có thể tránh được zombie tiếp cận nên lấy nơi gần đây làm căn cứ.

Sau này khi phát hiện zombie tiến hóa thì bọn họ định rời khỏi thành phố để đến căn cứ nào đó thuận tiện gần nhất, nhưng kinh hoàng phát giác, dù bọn họ nỗ lực thế nào cũng không thể ra khỏi thành phố này.
Sau này có rất nhiều dị năng giả vào nội thành tìm kiếm vật tư, tương tự bọn họ chỉ đi vào chứ không ra được, thậm chí kiên trì nghĩ cách rời đi, cuối cùng hy sinh thành đồ ăn tiếp theo trong miệng zombie, khiến những người sống sót trong siêu thị sợ vỡ mật, không dám tùy tiện thử nghiệm nữa.
Về phần Lâu Thượng, Vương Tân cam đoan chắc chắn rằng bọn họ chưa từng gặp Lâu Thượng, thậm chí không biết có người vào thành phố này mấy ngày trước.

Tuy ban ngày bọn họ chỉ hành động gần khu siêu thị, nhưng nếu có người vào thành, zombie sẽ có biểu hiện khác, bọn họ có thể phát hiện.
“Nếu không chê, mọi người trước tiên nghỉ ngơi một đêm ở đây đi.” Vương Tân khách khí mời.
Thu Dung liếc hắn một cái thật sâu, cười nói: “Vậy cảm ơn Vương đại ca.

Chẳng qua chúng tôi có mười người, chỉ sợ mọi người không đủ chỗ, chúng tôi ở căn phòng bên cạnh siêu thị là được.”
Nụ cười Vương Tân hơi cứng đờ, nói: “Nếu các người không sợ zombie tập kích, vậy cũng được.”
Thu Dung liếc nhìn Triệu Văn, Triệu Văn tiến lên cười nói: “Nếu tình huống giống điều Vương đại ca nói, chúng tôi không biết khi nào thì có thể rời đi, e rằng ngày sauphảidựa vào sự giúp đỡ của Vương đại ca, đây là lễ mọn, bất thành kính ý (2)!” Dứt lời, để mấy người ở bên ngoài lấy ra đồ ăn trong ba lô họ, là một ít bánh bích quy linh tinh, áy náy nói: “Chúng tôi vốn nghĩ rằng có thể nhanh chóng tìm thấy người, nên chỉ mang đồ ăn cho mấy ngày, thật là xấu hổ!”
(2) 不成敬意(Bất thành kính ý): câu này có thể hiểu là thông qua những quà cáp không đáng giá người tặng chưa biểu đạt hết sự tôn trọng ngưỡng mộ đối với người nhận, nhưng mong họ vui vẻ hoặc đừng để bụng nhận lấy những lễ vật này.
Vương Tân vội cười nói: “Cô Triệu khách sáo, tôi còn mong cô Thu đây có thể tìm thấy đường ra, giúp anh em tôi đấy.”
Hai người khách sáo anh một câu tôi một câu, cuối cùng Vương Tân nhận lấy đồ ăn, mấy người Thu Dung cũng dẫn theo những người khác rời đi, đến chỗ cách vách nghỉ ngơi.
Chờ sau khi họ rời đi, nụ cười trên mặt Vương Tân vụt tắt, âm ngoan nhìn về hướng cửa.
Một nữ dị năng giả có khuôn mặt trái xoan ghen tị nói: “Anh Vương, người phụ nữ kia miệng đầy lời nói vớ vẩn, làm sao chỉ có chút thức ăn như vậy? Họ nhất định có dị năng giả không gian, chỉ cần có thể bắt họ lấy ra đồ ăn, không cần quản sự chết sống của họ!”
Cô vừa nghi ngờ vừa cảm giác ghen tị với đám người Thu Dung, Triệu Văn; cùng là phụ nữ, cùng là dị năng giả, tại sao những người phụ nữ này có thể xinh đẹp gọn gàng? Cho dù đồ rằn ri rộng rãi cũng không che giấu được dáng người đẹp của họ, chỉ có thức ăn phong phú mới có thể làm cho các cô đẫy đà như thế.

Hơn nữa rõ ràng thấy được Thu Dung là lão đại trong đám người này, trong đó có sáu người đàn ông, không phải ánh mắt của mấy gã kia bị mù chứ, vậy mà nghe lệnh từ một người phụ nữ, đây mới là điều khiến cho cô không cam lòng nhất.
Những người khác rối rít phụ họa, cho rằng đám người Thu Dung nhất định là con dê béo.
Vương Tân cười, nói: “Không vội, dù sao tạm thời bọn họ chưa ra khỏi đây, cuối cùng sẽ tới cầu xin chúng ta, đến lúc đó….