Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 66: Chương 66






Thời gian một ngày trôi qua cực kì nhanh, màn đêm buông xuống.
Mấy người thu dọn ba căn phòng ở tầng trên, sau đó khóa cửa lớn.

Lâu Linh thúc đẩy một gốc cây thanh sắt đặt ở góc phòng canh gác, sau đó mọi người ai về phòng người nấy.
Tất nhiên Lâu Linh ở cùng phòng với Lâu Điện, còn phía Lâm Bảo Bảo —— cô đá bay anh chàng lẽo đẽo theo đuôi ra ngoài.

Hiển nhiên, so với Lâu Điện, sức mạnh cú đá của cô không thể sánh bằng, sau khi Đàm Mặc bị đá văng, cậu thừa sức đứng vững.

Đối với cậu mà nói nó không đau không ngứa, có điều cậu tủi thân nhìn cô, vẻ mặt mê mang.
Hai tay Lâm Bảo Bảo khoanh trước ngực, đứng cạnh cửa nhìn cậu nói: “Phòng cậu ở bên kia.”
Đàm Mặc mờ mịt nhìn cô, ngô nghê nhìn căn phòng cách vách rồi lại nhìn cô, vẻ mặt vô tội.
Cuối cùng Lâm Bảo Bảo đành nhíu mày cho phép cậu vào phòng, bị cậu nhìn chằm chằm phát phiền.

Cô phải ngăn cản cậu ta không đi khiêu khích Lâu Điện nữa, bằng không sẽ bị Lâu Điện đùa chết.

Suốt buổi chiều, cậu ta công kích Lâu Điện mấy chục lần, cuối cùng bị tẩn một trận, cả khuôn mặt tuấn tú bầm bầm tím tím.

Có chỗ bị đập vào tường, có chỗ bị Lâu Điện đạp lên, đá trúng v.v, vô cùng thê thảm.
Lâm Bảo Bảo ngưng tụ quả cầu nước vào bồn rửa mặt, dư quang nơi khóe mắt phát hiện dáng vẻ cậu loi cha loi choi, muốn giơ tay đập vỡ quả cầu nước của cô, chẳng qua bị cô cảnh cáo nên nhe răng trợn mắt, sắc mặt uy hiếp nhìn nó chòng chọc.

Sau khi đầy một chậu nước, Lâm Bảo Bảo dùng nước sạch giúp cậu rửa sạch vết bầm trên mặt rồi tìm bộ quần áo ngủ nam cho cậu thay.
Làm xong mọi việc, Lâm Bảo Bảo ngả lưng xuống chiếc giường duy nhất trong phòng.


Đang mùa hè nên thời tiết ban đêm không quá dễ chịu, chẳng cần đắp chăn.

Cô lấy ba lô luôn mang bên mình làm gối đầu, kiếm đặt ở vị trí thuận tiện với tới.

Khi Lâm Bảo Bảo nằm xuống thì trông thấy Đàm Mặc giống như loài động vật họ mèo, ngồi xổm dưới bệ cửa sổ, cơ thể chìm trong bóng tối, gần như hòa tan với bóng đêm.
Trong lòng Lâm Bảo Bảo hoài nghi liệu rằng thân thể Đàm Mặc có bị đám nhà khoa học điên rồ của viện nghiên cứu này cải tạo không, ví dụ thêm ít gien động vật.

Bởi vì cách một khoảng thời gian, cậu sẽ vô tình để lộ một ít tập tính động vật, bất luận là nghỉ ngơi, ăn uống hay ngủ nghỉ.

Đương nhiên đây mới là suy đoán của cô, bây giờ chưa có căn cứ chính xác.
Điều làm cô băn khoăn là vì sao Đàm Mặc biến thành như thế vẫn nhận ra mình, thậm chí gọi cô bằng “chị”? Cô cho rằng quan hệ giữa mình và Đàm Mặc chưa tốt đến như vậy, mọi người đều nể mặt mẹ Lâm nên duy trì mặt ngoài hòa bình khách sáo thôi, ngoại trừ hàng năm nghỉ hè, bình thường không thường qua lại.
Thấy Đàm Mặc im lặng co rúc ngủ cạnh cửa sổ, Lâm Bảo Bảo nhếch miệng, gác tay lên trán, bắt ép mình ngủ đi.
Trong một căn phòng khác, không phải cảnh thái bình.
Lâu Linh đá người đàn ông đè trên người một cái, giọng đè thấp nói: “Đừng nháo, bọn Bảo Bảo ở cách vách đây! Không phải nói ngày mai muốn dẫn Đàm Mặc lên núi huấn luyện sao? Mau ngủ đi.”
“Đêm còn dài, thời gian nghỉ ngơi rất dài, Tiểu Linh không cần lo lắng, anh không mệt đâu.”
Giọng Lâu Điện cực kì dịu dàng, chậm rãi làm chuyện mình thích, dùng tư thế tuyệt đối có thể chọc người khác điên tiết đùa giỡn cô.
Anh không mệt em sẽ mệt! Em sẽ mệt nằm chết dí đấy!
Hai mắt Lâu Linh nổi lên một lớp sương mù, cô cắn chặt môi, sợ mình phát ra tiếng khiến người sát vách nghe thấy.

Giác quan của dị năng giả minh mẫn hơn người bình thường rất nhiều, không biết mấy phòng cách vách có cách âm tốt không.

Trong lúc miên man suy nghĩ, cô nghe giọng nói Lâu Điện mang theo ý cười vang lên, hơi thở ái muội lướt qua tai cô khiến vành tai đỏ ửng.
“Yên tâm, anh đã dùng tinh thần lực che chắn, cho dù em kêu rách cổ họng, cũng không ai nghe thấy đâu.”

Móa! Tinh thần lực quả nhiên là thứ thiết kế riêng cho đám biến thái này.
Đây là lần tiếp xúc thân mật tiếp theo kể từ lúc nhận nhiệm vụ về sở nghiên cứu căn cứ, có thể quá mức hưng phấn, chơi đùa hơi quá, đến cuối Lâu Linh cảm giác hai chân mình không còn tri giác, tức giận cắn anh mấy cái, bắt anh dừng lại đầy lưu luyến.

Trên mặt anh tràn ngập vẻ tiếc nuối, làm cho cô ngầm hả hê.
“Được rồi, Tiểu Linh mệt thì ngủ đi, anh không làm khó em.” Lâu Điện lau người sạch sẽ cho cô, tắt đèn, lúc nằm xuống ôm cô vào lòng, thân mật hôn lên mặt cô.
Lâu Linh quay mặt, lầu bầu nói, “Lần sau…”
“Hả?” Anh tập trung lắng nghe, ánh mắt chuyên chú.
Trong bóng đêm cô mơ hồ trông thấy đường nét anh, trong đầu có thể tự động hiện lên ánh mắt anh, hiếm khi có chút ngượng ngùng, nói: “Đợi đến lúc an toàn mới, sẽ…” Cô ghé sát vào tai anh, thì thầm lời chưa nói hết.
“Được.” Anh mỉm cười đáp lại, ôn nhu ôm cô, in lên môi cô một nụ hôn dịu dàng ấm áp, khẽ vỗ lưng cô để cô chìm vào giấc ngủ.
Đêm mùa hè sau tận thế chẳng khác biệt lúc thời bình.

Ve mùa hạ vẫn không ngừng kêu trong bụi cây.

Điểm khác biệt duy nhất là trong bóng đêm có một đám thú biến dị hướng tới nơi này, bước chân lặng yên không một tiếng động, từng bước một lén lút tiếp cận căn phòng.
Mắt người co rúc ở cửa sổ mở to, đôi mắt nguyên bản có màu nâu đen đặc trưng của người phương Đông lóe lên mấy tia sáng màu vàng, trên người tỏa ra hơi thở cường đại, dọa thú biến dị quay đầu chạy trốn trong bóng đêm.
Loại hơi thở mãnh liệt này đồng thời làm bừng tỉnh những người khác trong phòng, đặc biệt là Lâm Bảo Bảo, khoảng cách gần nhất nên cô cũng chịu ảnh hưởng.

Đột nhiên cô mở mắt, theo bản năng tay bắt lấy kiếm, xoay người bật dậy.
Xung quanh im ắng, yên tĩnh đến đáng sợ, ngay cả những chú ve mùa hạ cũng ngừng ca hát.
“Chị…”
Nghe giọng nói này, ánh mắt Lâm Bảo Bảo sắc bén mới dịu đi.


Cô bật đèn pin, trên cửa sổ không còn bóng người.

Cậu ta ngồi xổm trước giường, trên khuôn mặt anh chàng tuy không còn nét trẻ con vẫn nghi hoặc nhìn cô, hình như không rõ tại sao cô bật dậy.
Lâm Bảo Bảo thở phào, hỏi: “Ban nãy là sao?”
Đàm Mặc nghiêng đầu, suy nghĩ rồi trả lời: “Ăn, em đi bắt…”
“Chờ đã!” Lâm Bảo Bảo nhanh tay lẹ mắt giữ bả vai cậu, nói: “Hiện tại quá muộn, ngày mai hãy đi bắt.” Cô cảm thấy hơi đau đầu, trong lòng hoài nghi, cô thực sự có bản lãnh kiềm chế cậu ta không? Bây giờ cô mới suy nghĩ vấn đề này liệu có buồn cười hay không?
Tuy rằng đau đầu, đã lựa chọn làm vậy, cho dù chết, cô không thể bỏ dở.
*****
Bên kia, Lâu Linh cũng bừng tỉnh.

Sau tận thế, cho dù đến nơi an toàn mới ngủ nhưng ai nấy đều đề phòng, hơi có chút gió thổi cỏ lay đủ để họ thức giấc.
“Anh, sao thế?”
“Không sao, em ngủ tiếp đi.” Lâu Điện kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, nói: “Lúc trước có mấy con thú biến dị đến đây, bị Đàm Mặc dọa chạy mất.”
“Ồ.” Lâu Linh ngáp một cái, đầu óc còn mơ màng, bảo: “Hơi thở cậu ta thật đáng sợ, khác hẳn dị năng giả.”
“Hừm, hẳn là do những người ở sở nghiên cứu cải tạo.

Trong nhật ký tiến sĩ Phương không nhắc tới cậu ta, có lẽ do tiến sĩ khác thí nghiệm.

Có khả năng cậu ta đã bị cấy gien động vật, hoặc phát sinh biến dị gì đó nên có tác dụng uy hiếp thú biến dị.” Lâu Điện suy tư nói, “Còn có tinh thần lực, chắc hẳn đồng thời thay đổi cả não vực, có thể che chắn xúc cảm zombie với tinh thần lực của dị năng giả.”
Lúc này Lâu Linh có phần tỉnh táo hơn, tò mò nói: “Có phải đợi đến khi Đàm Mặc trở nên mạnh mẽ, cậu ấy có thể che chắn một thành phố, đến lúc đó không còn sợ zombie bao vây.”
Lâu Điện bật cười, “Ý tưởng hay lắm, chẳng qua muốn đạt tới trình độ kia, cần thời gian rất dài.” Cho dù bảy năm sau tận thế, Đàm Mặc chưa mạnh đến thế, nhiều nhất che chắn được mười mét vuông.

Đương nhiên, như vậy đã vô cùng lợi hại, không biết có bao nhiêu căn cứ hoặc đội dị năng giả muốn cậu ta gia nhập.

Bất kể để ở căn cứ hay ra ngoài làm nhiệm vụ, cậu ta đều cần thiết, điều kiện tiên quyết là có thể khống chế cường giả khó thuần phục như dã thú này.
Lâu Linh không bị đả kích, giọng nói rất vui vẻ, “Dĩ nhiên, cậu ấy không thể bỗng chốc biến thành mạnh mẽ, luôn cần một quá trình.


Giống như zombie tiến hóa, thực vật, động vật tiến hóa, nhân loại tương tự cũng tiến hóa, tất cả đứng ở địa vị ngang hàng.

Dù có mạnh đến đâu, thiên nhiên cũng sẽ tạo ra thứ tương khắc.”
“Em nói đúng.” Lâu Điện cười híp mắt.

Anh rất thích tán gẫu với cô, nghe giọng cô nhỏ nhẹ, cho dù ở trong hoàn cảnh khó khăn cô cũng không mất niềm tin vào hy vọng.
*****
Ngày thứ hai, ăn sáng đơn giản xong, bọn họ sửa soạn lại đồ dùng, xuất phát tới cánh rừng gần thôn.
Khu rừng khá nhỏ, núi không cao, cỏ cây thưa thớt, không nói tới thú biến dị, đến cả thực vật biến dị cũng hiếm gặp.
Cả nhóm đành phải bỏ qua ngọn núi kia, tiến sâu vào bên trong nhằm tìm kiếm thú biến dị, vừa huấn luyện Đàm Mặc, đồng thời tiện thể dạy hai cô gái.
Đến buổi trưa, mặt trời đỏ rực, bốn người tìm một chỗ dưới bóng râm nghỉ ngơi chuẩn bị dùng cơm trưa.
Trong lúc Lâu Điện đang lấy đồ từ không gian chuẩn bị làm bữa cơm đơn giản thì đột nhiên Đàm Mặc khom người lao vụt đi, nhanh chóng xách về một con thỏ biến dị.

Nó đã chết mà chân còn giãy giãy vài cái, mọi người quay sang phát hiện ngoài miệng Đàm Mặc có vết máu đỏ tươi.
Đàm Mặc cực kì bạo lực vặn gãy cổ con thỏ biến dị, sau đó bẻ một chân đưa cho Lâm Bảo Bảo, nói: “Chị, ăn…”
Lâm Bảo Bảo: “…” Cô không muốn ăn, cô sắp ói!
Sau một lúc lâu, Lâm Bảo Bảo rốt cục bùng nổ, trực tiếp đập một cái vào đầu cậu, quát: “Không được ăn sống, lập tức vứt!!” Sau đó cô giựt lấy con thỏ biến bị đã bị phanh thây kia, lườm Đàm Mặc vẻ mặt mê mang một cái, khiến anh ngoan ngoãn đứng đó.

Cô quyết định biến thịt thỏ biến dị thành thịt nướng thơm ngon, uốn nắn Đàm Mặc vào thói quen ăn đồ chín.
Lâm Bảo Bảo lấy ra khỏi ba lô một con dao Thụy Sĩ, nhanh nhẹn lột da con thỏ, dùng nước rửa sạch sẽ, sau đó trực tiếp vót nhọn cành cây, gác lên cái giá Lâu Linh làm, đốt lửa nướng.
Cơm trưa của bốn người là thịt nướng ăn với cơm nắm.
“Từ từ dạy bảo cậu ấy, rồi sẽ ổn.” Lâu Linh an ủi, khuyên Lâm Bảo Bảo đừng quá sốt ruột.
Lâm Bảo Bảo thở dài, chỉ có thể làm vậy.

Thấy Đàm Mặc ngồi một bên, hai mắt nhìn chằm chằm con thỏ nướng trên giá đã thỏa mùi thơm, cô cầm con thỏ nướng gần được chuyển qua bên trái, đầu anh di chuyển theo; lại chuyển qua bên phải, đầu anh nghiêng qua bên phải, làm thế vài lần, cô hài lòng thả lại trên giá, tiếp tục rắc tương lên.
Đại thiếu gia nhà họ Đàm ngày xưa, nay biến thành dáng vẻ háu ăn, không biết lúc cậu ta trở về bình thường sẽ xấu hổ và giận dữ cỡ nào, có hận đến mức muốn giết cô không đây?