Sau khi biết Lâu Linh là dị năng hệ mộc, biểu cảm của mọi người rất khác nhau.
Tịch Mộ
Phong và Vệ Hiến thấy sức công kích của dị năng này quá yếu nên đôi phần thất vọng; Lâm Bảo Bảo cùng Mạc Oánh Oánh cao hứng không thôi; trong
mắt Hoàng Chỉ Lăng lóe lên tia phức tạp, sắc mắt có chút ảm đạm; Trần
Khải Uy ôm cháu cười thật thà, mừng thay cho Lâu Linh. Mấy người Lâu
Điện càng mạnh thì chuyến đi này càng dễ dàng hơn. Ông Mạc thì cười lớn
vui vẻ. Tất cả mọi người ở đây dù thế nào ông cũng thấy tốt hết.
Ngay khi ăn cơm xong, Lâm Bảo Bảo liền kéo Lâu Linh đi luyện tập dị năng, tới tận tối muộn mới chịu dừng lại.
Hai cô bé
rất phấn khích, Lâm Bảo Bảo thì vì Lâu Linh có dị năng, càng thêm phần
an toàn. Còn Lâu Linh cảm thấy rất mới mẻ; dù là loại dị năng nào cô
cũng thỏa mãn. Hơn nữa cô chưa bao giờ nghĩ dị năng hệ mộc kém cỏi. Giờ
tính công kích vẫn chưa mạnh lắm, tuy còn phải tìm hiểu nghiên cứu thêm
nhưng dù là dị năng gì thì cô đều nghĩ rồi sẽ có đất dụng võ.
Lâm Bảo Bảo
cũng nghĩ thế. Sau khi chứng kiến nhiều loại thực vật biến dị, cô thấy
nếu có thể điều khiển được một gốc cây biến dị theo ý mình thì quá lợi
hại rồi. Đương nhiên, hiện giờ Lâu Linh chỉ có thể dùng dị năng thúc đẩy một cây con trưởng thành, muốn thu phục thực vật biến dị, còn xa lắm
~~~~.
“Dị năng hệ mộc cũng tốt lắm. Sau này không sợ thiếu hoa quả, rau xanh nữa rồi.” Lâm Bảo Bảo vui sướng nói.
Ngồi ở một bên nhìn các cô luyện tập, hai đứa nhỏ không nhịn được chen ngang.
Mạc Oánh Oánh nói: “Chị Bảo, giờ chị Linh chỉ có thể làm một gốc cây mọc mầm, liệu đủ chúng ta ăn không?”
Trần Lạc Sênh vừa lo lắng, vừa an ủi nói: “Chị Bảo, hay chúng ta về sau đừng ăn nữa, đừng bắt chị Linh vất vả!”
Lâm Bảo Bảo và Lâu Linh đồng thời nhìn hai đứa bé.
Sau đó, Lâm Bảo Bảo phì cười, Lâu Linh cảm thấy rất mất mặt, nắm chặt nắm tay nói: “Yên tâm, chị sẽ cố gắng, nhất định sẽ cho các em ăn rau xanh, hoa quả!”
Cách đó
không xa, nghe được cuộc nói chuyện rất hồn nhiên, sắc mặt mấy người
Tịch Mộ Phong đen kịt. Không lo lắng dị năng không đủ mạnh để giết
zombie thì thôi, sao lại kéo sang ăn uống hết thế này?
Đến khi sắc
trời tối đen, đã đến lúc dừng tay nghỉ ngơi, Lâu Điện mới xách ai đó về
cạnh mình; sau đó tuyên bố đi ngủ. Đêm nay, anh và Lâu Linh sẽ gác đến
rạng sáng, tiếp đó đến Trần Khải Uy và Vệ Hiến, những người còn lại được nghỉ ngơi hết đêm. Lâu Điện cũng nói luôn, mọi người phải nghỉ ngơi
thật tốt, ngày mai sẽ tiếp tục lên đường.
Cả đám Tịch
Mộ Phong nghe thế đều vui sướng reo hò, vì Lâu Linh, họ đã trì hoãn ba
ngày. Giờ Lâu Linh không chỉ sống sót mà cô còn trở thành dị năng giả,
coi như đã vượt qua nguy hiểm. Tăng thêm thời gian đi đường cũng tốt, sẽ mau chóng đến được thủ đô, họ rất lo lắng cho gia đình mình.
Chờ tất cả
mọi người vào nhà nghỉ ngơi, hai anh em ngồi trên sofa phòng khách,
trong phòng chỉ có độc một bóng đèn chiếu sáng nhờ nguồn điện ở bình ác
quy. Loại ác quy này phát điện được rất lâu, Lâu Điện chuẩn bị khá
nhiều; anh còn dự trữ thêm một ít máy phát bằng năng lượng mặt trời.
Đương nhiên, nhóm Tịch Mộ Phong đều cho rằng vô tình Lâu Điện có, nên khi đi qua một số thành phố, họ cũng cố gắng kiếm một số loại ác quy này để dùng.
“Dị năng có thể tự tu luyện, cũng có thể thăng cấp nhờ hấp thu tinh hạch. Nhưng
giai đoạn đầu vẫn nên tự mình tu luyện; tuy tốc độ sẽ không nhanh bằng
hấp thu tinh hạch, nhưng quá dựa dẫm vào vật dẫn sẽ không có lợi cho sức mạnh của dị năng. Tự bản thân tu luyện sẽ có nền tảng vững chắc, cũng
như phải xây móng nền chắc chắn trước khi xây nhà, mới chồng được nhiều
tầng.”
So với cách
giải thích thô thiển của Lâm Bảo Bảo, những lời lý giải của Lâu Điện cực kì chi tiết, càng khiến cô hiểu cặn kẽ. Có điều gì không hiểu, hỏi Lâu
Điện sẽ luôn nhận được những đáp án rất mới lạ.
Dưới ánh
đèn, Lâu Linh nhìn ngắm khuôn mặt dịu dàng, tuấn tú của anh; khóe môi
Lâu Điện hơi cong, dường như tâm trạng anh đang rất tốt, như một quý
công tử tao nhã lịch thiệp, đầy sức hút. Chẳng qua, khi anh ngước mắt
lên, đôi mắt đen láy nhìn thẳng khiến ai cũng giật thót tim, choàng tỉnh từ trong mộng đẹp.
Lâu Điện mỉm cười nhìn cô, nói: “Bạn em nói đúng, dị năng phải luyện tập nhiều mới tăng tiến. Nhưng, không thể hoàn toàn dựa dẫm vào dị năng.”
Thấy Lâu Linh hơi khó hiểu, Lâu Điện đưa tay xoa đầu cô, nói tiếp: “Tố chất cơ thể của dị năng giả quả thật tốt hơn so với người thường, nhưng chỉ mang tính tương đối. Như dị năng hệ sức mạnh, cơ thể không theo kịp dị năng, dù tận dụng triệt để sức mạnh thì bản thân cũng kiệt sức,
zombie chưa tiêu diệt hết, phải làm sao?”
Năm thứ nhất tận thế, thời tiết cực nóng rồi cực lạnh đan xen quả thật khiến rất
nhiều người thường không thể thích nghi nên chết. Nhưng không thể nghi
ngờ, nhân loại là một loại sinh vật kiên cường, thiên nhiên cũng rất
công bằng, luôn bình đằng mọi giống loài. Cho dù là người thường, chịu
đựng được qua năm đầu tận thế, thể chất của họ dần được cải tạo, thích
ứng và trên đà tiến hóa. Dù không sánh được với dị năng giả, nhưng những con người ấy vẫn ngoan cường sinh tồn nơi tận thế.
Thế nên, tận thế không chỉ là thiên hạ của dị năng giả, người thường cũng là một
loài sống sót, không ai cướp đoạt quyền được sinh tồn đó.
So với đồng
loại, có lẽ vì đời trước yêu điên cuồng một người thường nên Lâu Điện
không khinh thường những con người này như phần lớn dị năng giả khác,
anh bình thản khi tiếp xúc với họ. Đó cũng là điều Lâu Linh ngẫm ra khi
đối diện với hành vi của Lâu Điện. Tuy trong mắt người ngoài, anh là
kiểu người vừa giỏi lại vừa kiêu ngạo, nhưng may mắn vẻ bề ngoài hòa nhã tuấn tú của anh khiến ai gặp cũng có thiện cảm, che giấu hoàn toàn nội
tâm biến thái vặn vẹo.
Sau khi, Lâu Linh hiểu biết sâu hơn về dị năng, Lâu Điện vung tay, xuất hiện một ít hạt giống trên bàn.
Hai mắt Lâu Linh sáng lên, hưng phấn hỏi: “Em nhớ ra rồi, trước kia khi ở con phố ẩm thực, chúng ta có đi vào một cửa hàng bán hạt giống. Anh thu hết những hạt giống đó sao?”
Lâu Điện mỉm cười gật đầu, so với những người mới trải qua tận thế lần đầu, vì có
được trí nhớ đời trước nên anh biết rõ tầm quan trọng của hạt giống hơn
bất kì ai. Vì vậy, trong quãng thời gian ở nước ngoài, Lâu Điện đã thu
thập đủ loại hạt giống, thậm chí ngay cả một số loại thực vật không
thích hợp sinh trưởng ở Châu Á cũng có.
Lâu Linh cầm một hạt hình nón lên, đường kính chừng 25 cm, kỳ quái thắc mắc: “Đây là hạt giống gì vậy?”
Lâu Điện lạnh nhạt nói: “Hạt sa kê*.”
*Hạt sa kê – 面包树
种子: chủ yếu có ở Sài Gòn, Tây Nam Bộ chứ miền Bắc không nhiều nơi bán.
Sa kê có hình dáng bên ngoài như quả mít tố nữ, không hạt, rất nhiều
tinh bột và dinh dưỡng. Các nước châu Phi còn sử dụng quả sa kê như một
loại thực phẩm chống nạn đói. Sa kê có thể chế biến thành nhiều món
ngon: sa kê tẩm bột (món chay), sa kê quết tôm, sa kê ninh móng giò,
salad…hoặc có thể dùng làm thuốc (rễ, vỏ).
“… Thế cái này?” Lại bốc lên một hạt giống kì quái bên cạnh.
“Cây sữa *.”
* Cây sữa – 牛奶树: tên tiếng anh là Laurina, thường tập trung ở miền nam Trung Quốc và Quý Châu, Vân Nam… Nó có mùi vị khó chịu nhưng nếu pha loãng với nước và
đun lên thì sẽ có vị như sữa. Dân địa phương thường dùng loại quả này
thay vì uống sữa. Ở nhiều nơi tại Nam Mỹ, người ta còn gọi nó là “con bò gỗ” do cung cấp loại nước như sữa không béo. Mỗi cây có thể chảy một
lần 3-4 lít. Nó cũng có thể làm nguyên liệu xây dựng. Cây sữa cũng chữa
lành vết mổ rất tốt, phòng chống chữa được nhiều bệnh.
“… Đây?”
“Cây na.”
… … …
Hỏi liên
tiếp hơn mười loại hạt, Lâu Linh cứng họng. Cô rất muốn hỏi Lâu Điện
rằng, rốt cục anh nghĩ thế nào mà thu thập toàn hạt giống kỳ lạ thế này? Hạt sa kê còn tạm, về sau sẽ có bánh mì ăn; cây sữa cũng rất được, nghe nói là ‘con bò gỗ’ … Nhưng, giờ ai có khả năng trồng mấy thứ này chứ?
Về mấy hạt
khác như dưa hấu, dưa gang, táo, chuối… Lâu Linh nghĩ với năng lực hiện
giờ của bản thân, chắc cô chỉ có thể thúc đẩy hạt giống kiểu này nảy
mầm, những loại khác sợ không làm được.
“Dùng mấy hạt này luyện tập cũng được, đừng sợ lãng phí, còn rất nhiều.” Lâu Điện đúng bộ dáng thổ hào (nhà giàu ăn chơi không sợ mưa rơi).
Lâu Linh chỉ nhặt mấy hạt giống phổ biến, những loại khác cô dùng giấy bọc lại, cất vào balo.
Thế là trong lúc gác đêm, Lâu Linh bắt đầu tập trung dị năng luyện tập; mỗi lần kiệt sức, cô lại dùng cách Lâu Điện dạy để hồi phục, sau đó tiếp tục luyện
tập.
Loại phương
thức thực hành này đúng là hại người, đợi đến ca của Trần Khải Uy và Vệ
Hiến, Lâu Linh đã mệt đến mức ngã xuống giường bất tỉnh, bị ai đó thay
áo ngủ cũng không hay biết.
***
Sáng sớm hôm sau, trời tờ mờ sáng, mọi người bắt đầu lên đường.
Hôm nay đến
lượt Lâm Bảo Bảo lái xe, Lâu Điện cùng Lâu Linh ngồi hàng ghế sau. Đây
đã trở thành một quy tắc ngầm, chỉ cần đến Lâm Bảo Bảo lái xe, ông Mạc
và cháu gái sẽ ngồi lên ghế phó lái. Nếu là Lâu Điện hoặc Lâu Linh lái
xe, ngồi cạnh sẽ là một trong hai người bọn họ, mấy người Lâm Bảo Bảo
ngồi sau.
Lộ trình kế
tiếp tuy cũng gặp phải những nhóm zombie nhỏ lẻ, nhưng dựa vào sức mạnh
của cả đoàn cùng tốc độ xe, mọi việc coi như bình an vô sự.
Tuy ít
người, nhưng trừ Trần Lạc Sênh còn nhỏ, ông Mạc và cháu gái Mạc Oánh
Oánh đều từng giết zombie, chứ đừng nói đến những người khác. Mặc dù
Hoàng Chỉ Lăng là người thường, nhưng sức chiến đấu không kém gì dị năng giả cấp một, cô có kỹ thuật linh hoạt là thế mạnh, giết zombie chỉ là
việc nhỏ. Những người khác thì khỏi phải bàn, trong ba chàng trai, Tịch
Mộ Phong là người sắp tu luyện đến cấp hai, hơn nữa nền tảng vững chắc
nên chiêu thức đều chính xác; Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo vừa có dị năng lại thêm võ nghệ. Cuối cùng là Lâu Điện, tuy anh ra tay không nhiều, nhưng
mỗi lần như vậy là zombie chết như ngả rạ.
Dọc đường
đi, bọn họ thu thập được rất nhiều tinh hạch zombie cấp một, tinh hạch
cấp hai cũng có mấy viên, nhưng không nhiều lắm. Dù sao zombie cấp hai
vẫn lợi hại hơn hẳn, trừ Lâu Điện, những người khác đối phó còn hơi miễn cưỡng, đa phần phải cùng nhau ra trận thì mới giết được nó.
Ngoài ra,
trên đường đi, mọi người lấy được thêm xe. Đây đều là những chiếc Hummer vì hết dầu, hết xăng nên bị vất bỏ, chỉ cần đổ đầy nguyên liệu là có
thể tiếp tục lên đường. Dựa vào tốc độ xe, đôi khi cũng có thể bỏ xa một đàn zombie đuổi theo, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Ngoài việc gặp phải zombie thì cả đám cũng không thấy thú hay thực vật biến dị nào, coi như thuận buồm xuôi gió.
Sau tận thế, thực vật và động vật biến dị trong thành phố không nhiều, tất cả đều là thực vật được nuôi trồng cùng vật nuôi trong nhà. Những con vật nuôi
trong nhà bị biến dị có tình cảm sâu nặng với chủ, nên chúng không chỉ
nghe theo mệnh lệnh mà còn có thể bảo vệ chủ nhân. Đó là một vệ sĩ tài
giỏi trong thời tận thế.
Cho nên, nếu nói thành thị là thế giới của zombie thì rừng núi là thế giới của thực vật và động vật biến dị.
***
Đến giữa tháng tư, nhóm Lâu Điện cách thủ đô ngày càng gần.
Khi khoảng
cách dần thu hẹp, đường đi cũng tốt hơn rất nhiều. Có lẽ vì đã được
nhiều người dọn dẹp, nên dù không được khang trang như trước tận thế
nhưng cũng thông thoáng. Hỏi thăm mới biết, hóa ra căn cứ thủ đô cùng
những căn cứ xung quanh đã phái người đến dọn dẹp, trừ những xe qua lại
đơn lẻ thì quân đội và dị năng giả cũng đi qua đây để thu thập vật tư.
Lúc cách thủ đô hai ngày đường, mọi người phát hiện những người sống sót đi cùng
đường ngày càng nhiều, có cả dị năng giả lẫn người thường, cách phân
biệt rất đơn giản, chỉ cần nhìn cách họ ăn mặc cùng tâm trạng là biết
ngay.
Trưa hôm đó
là một ngày nắng gay gắt, đám người Lâu Điện lựa chọn dừng chân tại một
ngôi nhà nào đó ở ngoại thành nhưng không chỉ có mỗi họ, còn nhiều người sống sót đang chạy tới thủ đô có cùng ý tưởng này.
Thời tiết
giữa trưa thật sự quá nóng, nếu không tìm một chỗ nghỉ ngơi thì con
người sẽ nhanh chóng bị tan chảy trước ánh nắng mặt trời. Người ngồi
trong xe, nếu không mở điều hòa thì như cực hình. Tiếc là sau tận thế,
xăng là một tài nguyên không thể tái sinh, có thể tiết kiệm được bao
nhiêu thì cố bấy nhiêu, nào ai hơi đâu mở điều hòa hưởng thụ? Nắng nóng
oi bức thế này, cho dù là dị năng giả cũng chịu không nổi, huống chi là
người thường.
Xe ngừng
ngoài cửa, mọi người vội vàng lao vào phòng. Đây là một căn nhà ba tầng ở bên đường, xung quanh lởn vởn vài ba con zombie nhưng đã bị một số dị
năng giả tới sớm hơn trừng trị. Bởi vì không quen biết nên ai cũng cảnh
giác, tự giác tìm mỗi người/nhóm một phòng, chỉ có những người thường
cảm thấy càng nhiều người càng an toàn, mới chung phòng nghỉ ngơi với
người khác.
Sau khi đóng cửa phòng, đoàn người vội đi vào, chẳng còn sức quan tâm phòng ốc có
sạch sẽ hay không, Lâm Bảo Bảo nhanh chóng phóng ra mấy chậu nước để mọi người hạ nhiệt, Trần Khải Uy liên tục ngưng kết vụ băng đặt khắp phòng, Lâu Điện cũng lấy quạt từ trong không gian.
“Ông ơi, ông không sao chứ?” Mạc Oánh Oánh nhỏ giọng hỏi han, cô bé lo lắng khi nhìn sắc mặt tái nhợt của ông nội.
Giọng nói
của Mạc Oánh Oánh dù nhỏ nhưng ở đây toàn dị năng giả, nào ai không nghe thấy, Lâm Bảo Bảo đã sớm chú ý tới sắc mặt ông Mạc, phát hiện ông đổ mồ hôi lạnh nên cầm chậu nước qua, nói: “Ông Mạc, ông rửa mặt rồi nghỉ ngơi trước đi.”
Lâu Linh cũng bê một xô đá qua, đặt cạnh ông. Ông Mạc tuổi đã lớn, là người có sức đề kháng kém nhất, nhìn kiểu này chắc bị cảm nắng.
Lâu Linh vội bật quạt, sau đó chạy tới thì thầm với Lâu Điện. Cô nhớ lúc họ đi qua tiệm thuốc, có lấy được một số loại thuốc.
Lâu Điện
nhìn cô cười nhẹ, không lề mề, lấy thuốc ra cho Lâu Linh. Nhìn cô cùng
Lâm Bảo Bảo bận rộn, anh chỉ khoanh tay đứng nhìn. Những người khác thấy thế, cũng không nói gì.
Mạc Oánh Oánh cảm ơn hai cô rối rít, lấy khăn bông trong balo, tẩm ướt rồi lau làn da đỏ ứng của ông nội.
Ông Mạc nghỉ một lát, đang muốn đứng dậy làm cơm trưa thì bị Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo đè lại.
Lâu Linh nói: “Ông Mạc, hôm nay ông cứ ngồi nghỉ đi. Để chúng cháu làm.”
Những người
khác cũng tận tình khuyên bảo ông Mạc nghỉ ngơi. Dù sao, cơm trưa ăn qua loa gì chẳng được, sao có thể để một người già đang sinh bệnh nấu
nướng, họ chưa máu lạnh đến mức vậy. Chủ yếu là hai cô bé khờ Lâu Linh
và Lâm Bảo Bảo không quen chứng kiến loại chuyện này. Tuy hai ông cháu
Mạc đều là người thường, nhưng Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo đều không kỳ thị.
Lâu Linh đối với người thường hay dị năng giả đều không cảm giác khác biệt, còn Lâm Bảo Bảo thì trước kia có bạn thân (Lâu Linh) là người thường, nên cô không thừa nhận người thường kém cỏi, lại càng
không có thành kiến với những người này. Hơn nữa, mọi người đã chung
sống bên nhau suốt nửa năm, đều đã có một tình cảm gắn bó nhất định, sao cô có thể ngược đãi người già được.
Lâu Linh cùng Lâm Bảo Bảo quyết định sẽ trổ tài nấu cơm trưa, cùng chung tiếng nói nên chọc tất cả bật cười ha hả.
Bữa trưa là
mì lạnh và các loại rau quả mát. Tuy tay nghề ba cô gái không bằng ông
Mạc, nhưng không người nào dám có ý kiến. Còn ông Mạc được chuẩn bị
riêng cháo đậu xanh.
***
Sau khi ăn
cơm xong, Tịch Mộ phong và Hoàng Chỉ Lăng dọn dẹp, những người khác đi
nghỉ ngơi, đợi khi mặt trời xuống núi sẽ lại xuất phát.
Nhưng …. Mọi người vừa chợp mắt được mười phút, đột nhiên nghe được tiếng súng phía xa.
Sau tận thế, tuy trật tự xã hội đã bị phá vỡ, nhưng bởi vì Chính phủ Trung quốc phản ứng nhanh nên tuy trong quân đội cũng có người biến thành zombie vẫn
nhanh chóng nắm giữ được cục diện. Hơn nữa họ còn khống chế được một số
kho vũ khí trọng điểm, cho nên dân thường có được vũ khí không nhiều,
phần lớn là người của quân đội. Tiếng súng liên tục như vậy, hẳn là
người của quân đội.
Lâu Điện ngồi dậy, phát hiện hai cô gái bên cạnh mở to mắt nhìn anh.