Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 29: Lòng người thời mạt thế (20)




Hôm sau, Lâu Điện vẫn dẫn một mình Lâu Linh ra ngoài, đôi khi một lần đi mấy ngày mới trở về.

Có điều thời tiết càng ngày càng rét lạnh, sau đó thậm chí nước đóng thành băng. Ngay cả dị năng giả cũng không chịu nổi loại khí hậu này, làm tổ trong căn cứ không ra ngoài, dùng cách này để vượt qua trời đông giá rét.

Khi tuyết bắt đầu rơi thì Lâu Điện không dẫn Lâu Linh ra ngoài nữa. Bọn Tịch Mộ Phong cũng không nhận thêm nhiệm vụ của căn cứ, tất cả mọi người làm ổ trong phòng trọ nghỉ ngơi lấy lại sức. Đương nhiên, họ không rảnh rỗi mà phải thui rèn võ thuật và dị năng của mình. Đôi khi Lâu Điện tâm huyết dâng trào, cũng chỉ bảo một chút cho đám người Tịch Mộ Phong làm thế nào tu luyện để nâng cao dị năng. Còn Lâu Linh tiếp tục dạy cho mấy cô gái các kỹ xảo giết zombie, cô không hề giấu giếm, dạy các cô ấy mọi thứ cô biết, tùy các cô ấy có thể học được mấy phần.

Hoàng Chỉ Lăng, Lâm Bảo Bảo, Mạc Oánh Oánh, ba nữ sinh đều rất chịu khó học, thậm chí khắc khổ hơn cả các chàng trai đang luyện tập dị năng, như bị ma nhập vậy, chỉ cần có cơ hội liền không ngừng rèn luyện bản thân.

So với những người đàn ông tự tin quá mức vì có được dị năng, các cô gái càng thấu hiểu sự uy hiếp của thời tận thế đối với phụ nữ. Vào thời điểm nhạy cảm, phụ nữ yếu đuối, người già và trẻ nhỏ chắc chắn là đối tượng bị vứt bỏ. Sau khi từng thấy ví dụ, các cô không dám ôm tâm lý may mắn.

Cha mẹ Lâm Bảo Bảo ly dị để lại vết thương không thể xóa nhòa trong lòng cô, làm cho tính cách cô trở nên cực kỳ kiên cường lại mẫn cảm yếu đuối, bình thường nhìn cô ấy có vẻ tùy tiện, nhưng khi cần thiết luôn cẩn thận. Từ khi tận thế bùng nổ đến giờ, Lâm Bảo Bảo chưa từng lùi bước. Cô nhiều lần chứng kiến cảnh những người yếu đuối như phụ nữ, người già và trẻ nhỏ sau khi bị vứt bỏ, kết cục bị zombie ăn sạch. Cô không muốn chết, cũng không muốn làm kẻ yếu chỉ có thể dựa vào đàn ông, càng không muốn cảm nhận nỗi tuyệt vọng vì không có ai che chở, cho nên cô muốn bản thân trở nên mạnh mẽ. Đó cũng là nguyên nhân cô nhắc nhở Hoàng Chỉ Lăng. Cô có thể thấy sự cố gắng của Hoàng Chỉ Lăng, cùng là phụ nữ, vốn sống được không dễ dàng, cần gì vì chút chuyện nhỏ mà nhìn nhau không vừa mắt?

Nói tới Hoàng Chỉ Lăng, cô ấy thậm chí là người yếu nhất trong nhóm bọn họ. Cùng là người thường giống Lâu Linh, tay trói gà không chặt, chỉ có thể trông chờ đàn ông đến bảo vệ, có thể cô ấy sẽ không có can đảm đối mặt với zombie. Nhưng biểu hiện của Lâu Linh khiến cô tỉnh ngộ, người thường chưa chắc đã kém hơn những người có dị năng kia. Mạt thế không ngừng kích thích cô, phải dũng cảm đối diện với hiện thực, người khác làm được thì cô cũng làm được. Hơn nữa sau buổi nói chuyện với Lâm Bảo Bảo, làm cho cô bắt đầu nhìn thẳng vào lòng mình nên vô cùng tích cực rèn luyện bản thân.

Cuối cùng là Mạc Oánh Oánh chỉ mới tám tuổi, tuy còn nhỏ nhưng sớm trưởng thành. Bé sớm hiểu được, ông nội đã qua tuổi sáu mươi, ông già rồi, lại là người thường nên ông không có khả năng bảo vệ bé, bé phải bảo vệ cho ông. Bởi vậy, bé rất biết ơn chị Lâu Linh kịp thời vươn tay giúp đỡ hai ông cháu, đồng thời bé không muốn vì bản thân quá yếu mà ngày nào đó bị vứt bỏ. Ông nội nói cho bé biết, không ai bằng lòng nuôi đồ vô dụng, nếu muốn đi theo anh chị ấy, chỉ có cách cố gắng trở nên mạnh mẽ, để họ biết mình không phải kẻ ăn hại.

Tất cả mọi người có cùng mục tiêu: trở nên mạnh mẽ, để sống thật tốt ở thời tận thế này.

Có lẽ sự cố gắng của phái nữ kích thích mấy anh chàng kia, Tịch Mạc Phong, Vệ Hiến, Trần Khải Uy ban đầu lười biếng hơn các cô, giờ cũng tham gia rèn luyện. May thay, bọn họ thuê gian nhà trọ này có diện tích rất lớn, riêng phòng khách đã đủ cho họ sử dụng, không cần ra ngoài hứng gió giữa trời băng gió tuyết.

Hiện tại Lam tinh bước vào thời kì băng hà lạnh nhất từ trước tới nay, lạnh đến mức hằng ngày mọi người nghe tin tức qua radio, có bao nhiêu người chết cóng, vừa buồn bã vừa không nén nổi cảm thấy may mắn. Chờ sau khi cả nhóm trông thấy Lâu Điện lấy ra từ không gian của anh đủ loại đồ điện sưởi ấm, cảm giác may mắn càng mãnh liệt hơn, thậm chí thấy biết ơn Lâm Bảo Bảo lúc trước sống chết đòi đi tìm anh em họ Lâu.

Song, riêng với Tịch Mộ Phong, cảm giác biết ơn này biến mất khi Lâu Điện bắt anh cung cấp nguồn điện. Lâu Điện chuẩn bị sẵn mấy bình ắc quy cỡ lớn, cung cấp điện cho cả căn phòng. Giờ đây dù căn cứ mỗi ngày chỉ phát điện trong hai tiếng, cũng chả ảnh hưởng gì đến bọn họ. Chẳng qua hiện tại dị năng của Tịch Mộ Phong là trung kỳ cấp 1, chưa tới cấp 2, mỗi lần chỉ sạc được cho bình ắc quy nhỏ nhất, bị Lâu Điện chê bôi ghét bỏ.

Tịch Mộ Phong rơi lệ đầy mặt, anh vốn cảm thấy ở trước mặt nhiều dị năng giả cấp không hoặc cấp một, dị năng giả hệ sét trung kỳ như anh đã lợi hại kiểu đỉnh của đỉnh. Ai dè trong mắt đại ca Lâu gia, vì không thể nạp đầy điện cho tất cả bình ắc quy, nên vẫn là đồ bỏ đi! Đối với anh mà nói, đây là đả kích không nhỏ, thậm chí liều mạng tu luyện để trước khi mùa xuân đến thăng lên cấp hai.

So với Tịch Mộ Phong bị đả kích, trái lại những người khác rất tò mò về việc dị năng giả hệ sét có thể chuyển hóa điện đáp ứng nhu cầu cuộc sống. Lúc trước thấy hành động của Lâu Điện, bọn họ không có gì không đúng, đến khi biết ở căn cứ chẳng ai sử sụng dị năng như thế thì họ bắt đầu ngạc nhiên và tìm tòi nghiên cứu hành vi của Lâu Điện.

“Làm sao Lâu đại ca biết dị năng giả lôi điện có thể trữ điện trong bình ắc quy?” Trần Khải Uy chất phác hỏi, cậu không để tâm nhiều, là người thật thà chính trực, thắc mắc là hỏi, đầu óc không vòng vo như các bạn.

Lâu Điện trả lời hết sức lạnh nhạt: “Vốn định thử một lần, không ngờ có thể tồn trữ thật.”

“…”

Tuy rằng cảm thấy quá trùng hợp, nhưng không có lời giải thích nào khác, đành tin như thế. Cũng vì dị năng lôi điện bị sử dụng như vậy, khiến cho cả nhóm hiếu kì về công dụng của các dị năng thuộc tính khác, có lẽ không những có thể dùng dị năng trong chiến đấu, mà còn vận dụng trong cuộc sống.

Lâm Bảo Bảo suy nghĩ nhanh nhạy nhất, cô nói: “Nếu vậy, có phải dị năng hệ phong có thể làm quạt điện và máy sấy, dị năng hệ hỏa có thể nấu cơm, dị năng hệ mộc có thể thúc giục thực vật sinh trưởng, dị năng hệ thổ có thể xây, phá và dời nhà đi nơi khác, dị năng hệ kim có thể rèn đúc kim loại…”

Mọi người bị ý nghĩ kỳ lạ của Lâm Bảo Bảo chọc cười, tranh nhau thảo luận rất náo nhiệt.

“Thế dị năng hệ băng của Khải Uy thì sao?” Vệ Hiến tò mò hỏi.

Lâu Linh tràn đầy phấn khởi nói: “Mùa hè có thể làm tủ lạnh giải nhiệt! Ăn kem tươi, uống nước có ga ướp lạnh ~~ “

“…”

Ánh mắt mọi người nhìn cô viết rõ rành rành mấy chữ: Đồ ham ăn!

Lâu Điện cười kéo Lâu Linh ngồi xuống cạnh anh, sờ đầu cún của cô nói: “Nếu em muốn ăn, anh tìm cho em.” Không cần tìm, trong không gian có một đống lớn, cô thích ăn gì cũng được.

Mọi người lại lần nữa nhìn người anh trai cưng chìu em gái không có giới hạn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, cảm thấy anh đúng là Đôrêmon thần kỳ.

Sau khi qua ngày đầu năm, rất nhanh đến Tết Âm Lịch của Trung Quốc.

So với Tết Tây, người Trung Quốc càng coi trọng Tết Âm Lịch, cảm thấy qua tết âm lịch mới là năm mới đến.

Gần đến Tết, mọi người bàn bạc, chọn một số thực phẩm đi căn cứ đổi đồ Tết, mặc dù bây giờ là tận thế, cũng phải ăn một cái tết tốt lành, sau này có lẽ không còn cơ hội nữa. Trong lúc mọi người thương lượng thì Lâu Điện lấy ra một con dê và nửa con heo, một tảng thịt bò sống rất to.

“Đi đổi.” Lâu Điện khẽ nói.

Hiện tại mặc dù rất nhiều động vật đã biến dị, nhưng vẫn còn số ít chưa biến dị, chỉ cần có lòng là tìm được. Hơn nữa trải qua nghiên cứu khoa học, mọi người phát hiện có thể ăn thịt thú biến dị, có điều trong thịt thú biến dị chứa năng lượng, dị năng giả ăn được, người thường không thể ăn, không tốt cho cơ thể, thậm chí năng lượng trong thịt thú biến dị sẽ phá hỏng tế bào trong cơ thể, chết tan xác. Bởi vậy giờ các nhà khoa học đang tiếp tục nghiên cứu nhằm giải quyết vấn đề thịt cho nhân loại sau tận thế.

Mọi người không có ý kiến với lời Lâu Điện, vui sướng nhìn đống thịt heo bò dê, vấn đề thịt tất niên đã được giải quyết, đổi ít rau dưa nữa là xong.

Rất nhanh, Lâu Điện lại lấy ra rau dưa, nói: “Lôi thiếu tướng cho.”

Sau tận thế, không phải không thể trồng thực vật, một số loại rau ngắn ngày được gieo trồng an toàn trong nhà kính nhưng sản lượng không nhiều, phần lớn cung cấp cho nhân vật cấp cao của căn cứ, thậm chí cung không đủ cầu. Lôi Hồng Minh thiếu Lâu Điện một nhân tình, cũng muốn thiết lập quan hệ tốt với anh nên biếu anh một ít. Đương nhiên, quả thật chỉ có một tí, phần còn lại do Lâu Điện thu gom từ trước.

Chuyện Lâu Điện qua lại với Lôi Hồng Minh, Tịch Mộ Phong cũng biết một hai, không ngờ vì bồi dưỡng cảm tình, anh ta đem biếu cả thứ rau quý giá này, nhất thời đánh giá trong lòng về thực lực của Lâu Điện lại cao thêm một tầng, thậm chí sinh lòng kính nể, ngưỡng mộ như ngẩng đầu nhìn lên núi cao. Chỉ có thể quan hệ tốt với người đó, vĩnh viễn không thể phản bội.

Có thịt, có rau xanh, đón năm mới hết sức thịnh soạn, ông Mạc thỏa sức thể hiện bản lĩnh, dùng nguyên liệu đơn giản làm ra tất cả món ăn mà ông có thể nghĩ tới. Lâu Điện lấy ra rất nhiều thịt, ông Mạc trù tính phân phối làm thành hai chục món ăn, một phần vì gia vị phối hợp có hạn.

Canh thịt dê, canh lòng dê, tay xé thịt dê, thịt dê xào thập cẩm, thịt dê cải trắng úp bát, thịt dê hầm cà rốt cay tê lưỡi, lẩu dê… Thịt heo kho khoai tây, thịt kho dưa chua, hồi oa nhục, thịt bò hồng bái, thịt bò kho tàu… Làm thêm cả bánh bao thịt lớn, tự làm mì phở bằng tay.

Canh thịt dê :

Canh lòng dê :

Tay xé thịt dê: món ăn mà các dân tộc ở Tân Cương rất thích, tương truyền có từ ngàn năm trước, ban đầu dùng tay xé thịt ăn. Có ba cách ăn: ăn nóng (cắt thành miếng mỏng sau khi hấp trên lồng, nhúng qua dầu) ; ăn lạnh (cắt miếng sau đó trực tiếp bôi muối), ăn rán (cho vào chảo rán nóng, vừa rán vừa ăn). Đặc điểm là thịt tươi, không ngấy không hôi, đủ sắc đủ vị. Edit xong vẫn không hiểu món như thế nào nữa vì thấy cái tên đã nói lên tất cả, để tạm 1 hình minh họa nhé.

Thịt dê xào:

Thịt dê cải trắng úp bát: Món này rất dễ làm. Thịt dê thái miếng to, xào với cải trắng, sau đó cho tất cả vào một bát tô, đặt đĩa lên trên rồi úp ngược lại.

Thịt dê hầm cà rốt cay:

Thịt heo kho khoai tây

Thịt kho dưa chua:

Hồi oa nhục (đã nhắc tới ở c8, đăng lại cho bạn nào không nhớ): Món ăn nổi tiếng ở Tứ Xuyên bao gồm thịt lợn ba chỉ, cải thảo, ớt xanh, đậu tương cà vỏ, tương ngọt, xì dầu, rượu, hành, tỏi. Thịt heo mang đi luộc, chín độ khoảng 80% (tức là thịt còn đỏ hồng) thì vớt ra thái thành những miếng dày cỡ 2mm. Cải, ớt cũng thái sợi, sau đó cho vào chảo xào nhanh tay trên lửa lớn và không lâu, vì nếu không rau cải sẽ ra nước khiến hương vị món ăn mất đi. Vì thịt heo được làm chín hai lần nên mới có tên là hồi oa nhục, là chữ ‘hồi’ trong trở lại, lần nữa.

Thịt bò hồng bái (đã nhắc tới ở c3): thịt bò thái lát mỏng, cho vào nồi đun với gừng, lá thơm, bạch chỉ, quế, trần bì, sa nhân, cho thêm cà rốt và rượu Thiệu Hưng đun 40 phút đến 1 tiếng, phải trông chừng tránh để thịt quá dai.

Tay nghề ông Mạc siêu hạng, mỗi bữa mọi người đều ăn mỡ dính đầy mép, sau khi ăn no, tự giác sang phòng khác rèn luyện để tiêu hóa.

Dù năm nay không được đón Tết với người nhà, nhưng mọi người ở cùng nhau, cùng cười đùa, cùng rèn luyện, cùng ăn bữa cơm đoàn viên, cũng có những trải nghiệm mới lạ. Ngoài mấy người đùa bỡn quá mức, lo lắng người nhà ở phương Bắc xa xôi, cảm xúc cả nhóm cũng khá.

Sau năm mới chừng nửa tháng, rốt cuộc bên ngoài tuyết ngừng rơi. Tuy thời tiết vẫn rất lạnh, nhưng nhiệt độ trong không khí cao dần lên, qua đài radio có thể biết các nhà khoa học dự đoán muộn nhất nửa tháng nữa tuyết sẽ bắt đầu tan, bước vào mùa xuân.

Mùa đông giá rét uy hiếp sự sinh tồn của nhân loại suốt sáu tháng, mãi đến tháng tư, nhiệt độ không khí bắt đầu tăng trở lại.

Từ đầu tháng ba, nhóm Tịch Mộ Phong bắt tay vào chuẩn bị. Ban đầu bọn họ tính tháng ba sẽ khởi hành, sau này nghe nói rất nhiều nơi khi tuyết tan lại xuất hiện đủ kiểu thiên tai, người đang đi trên đường, nếu xui xẻo gặp phải đường quốc lộ sụt lún, đất đá trôi v.v., đến lúc đó tất cả đều xong đời.

Bởi vậy, bọn họ chỉ có thể nhẫn nại chờ, đợi thêm hơn nửa tháng, đến khi nước lũ rút rồi xuất phát.

Khi khí trời dần trở nên ấm áp, Lâu Điện thường xuyên đưa Lâu Linh ra khỏi căn cứ đi chém zombie. Phản ứng của Lâu Linh càng ngày càng linh hoạt, thậm chí đối mặt với một trăm con zombie cấp một cô cũng có tự tin bình an chạy thoát. Đương nhiên, so với thể chất dị năng giả, tố chất thân thể cô mặc dù không tệ, nhưng muốn tiến bộ vẫn quá mức chậm chạp, toàn dựa vào cách luyện tập không có nhân tính này mới đẩy lên được. Lắm lúc bị bầm dập, khắp người toàn thương tích, trầy da vô số mà cô vẫn kiên trì bền bỉ.

So với sự kiên trì của cô, dường như Lâu Điện không thể chịu nổi bất kỳ vết thương nào xuất hiện trên người cô. Mỗi lần đến lúc bôi thuốc cho cô xong, trông thấy vết thương trên người cô, anh lại tức giận cả buổi, sau đó Lâu Linh cảm thấy anh càng lúc càng biến thái. Thế nhưng dù tức giận, ngày hôm sau cường độ huấn luyện của cô vẫn vậy. Không có chỗ trút giận, anh trực tiếp trút hết lên người bọn zombie, lấy ra tinh hạch của thú zombie cấp hai hậu kỳ, lại bắt đầu ngồi vắt vẻo trên bờ tường, sau đó nháy mắt giết sạch đám zombie ngu ngốc kia bị hấp dẫn mò tới.

Quả thực đẹp trai đến ngây người!

Lâu Linh mỗi lần nhìn cảnh này, chỉ thiếu nước quỳ gối cúng bái. Đương nhiên, nếu anh không xoay người chìa móng vuốt sói, làm chuyện biến thái với cô, cô sẽ càng sùng bái anh, đó chính là nam thần trong cảm nhận của cô.

Mắt thấy đã qua trung tuần tháng ba, đám Tịch Mộ Phong lo lắng, ánh mắt có chút rối rắm mỗi khi nhìn Lâu Điện và Lâu Linh. Ban đầu Lâu Linh chẳng hiểu mô tê, đến khi Tịch Mộ Phong nói rõ mọi chuyện.

Một hôm sau khi mọi người ăn tối xong, ngồi trên sô pha tán gẫu chờ tiêu thực, Tịch Mộ Phong đột nhiên nói: “Lâu đại ca, hai ngày sau, bọn em tính lên phía Bắc, tới thủ đô.”

Nghe vậy, mọi người im lặng.

Tịch Mộ Phong nhìn gương mặt lạnh lùng của Lâu Điện, trong lòng hơi thấp thỏm, nhắm mắt nhắm mũi hỏi đến cùng: “Không biết Lâu đại ca có sắp xếp gì chưa? Hay là cùng chúng em đi thủ đô? Em nhớ Lâu đại ca từng nói, còn có người thân ở thủ đô, anh có định đi tìm họ không?”

Vệ Hiến, Trần Khải Uy, Hoàng Chỉ Lăng hồi hộp nhìn Lâu Điện, Lâm Bảo Bảo thờ ơ ngồi chơi cùng Trần Lạc Sênh. Ông Mạc ôm cháu gái im lặng ngồi một bên, bất kể bọn họ quyết định ra sao, ông chỉ có thể nghe theo, xem bọn họ có dẫn ông cháu cùng tới thủ đô không.

Đối với đám người Tịch Mộ Phong mà nói, dĩ nhiên hi vọng anh em họ Lâu cùng đến thủ đô với họ. Ngoài việc trên đường có thể chăm sóc giúp đỡ lẫn nhau, hơn hết bọn họ đã quen nghe Lâu Điện, như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, đột nhiên trong đội ngũ thiếu anh, rất mất tự nhiên. Hơn nữa anh ta cảm thấy, với năng lực của Lâu Điện, dù ở thủ đô nơi mà tầng tầng lớp lớp nhân tài xuất hiện, cũng tuyệt đối là cường giả cấp cao nhất, không ai có thể che lấp hào quang của anh. Có điều Lâu Điện chưa bao giờ nói rõ khi nào tới thủ đô, bọn họ đâu thể cưỡng ép quá đáng.

Lâu Điện thản nhiên quan sát mọi người, trong con ngươi xẹt qua một tia sắc nhọn, không ai kịp thấy rõ đã biến mất. Anh quay đầu nhìn về phía Lâu Linh, hỏi: “Tiểu Linh muốn tới thủ đô không?”

Lâu Linh hơi do dự, “Anh nói người thân là người nhà bác cả sao?”

Lâu Điện gật đầu, cười nói: “Trí nhớ của em đáng khen đấy, vẫn nhớ bọn họ.” Hồi đó gặp mặt, Lâu Linh mới mười một tuổi.

Lâu Linh nhún vai trả lời: “Anh quyết định đi, dù sao anh đi đâu, em theo đó.”

Sự tin tưởng tuyệt đối này khiến mắt anh lóe lên niềm sung sướng, khóe môi hơi nhướn lên, khuôn mặt đẹp trai đầy vẻ dịu dàng, khí chất huyền diệu khó có thể diễn tả thành lời, khiến người ta cảm thấy người đàn ông này vô hại, thậm chí sạch sẽ tốt đẹp đến mức người khác muốn đuổi theo, làm thời gian dừng lại.

Mọi người ở đây thấy thế có chút sững sờ.

Lâu Điện cười nói: “Vậy được, chúng ta đi thủ đô.”

Dứt lời, nhóm Tịch Mộ Phong nở nụ cười nhẹ nhõm, mà sắc mặt Trần Khải Uy lại ủ rũ, nhìn Tiểu Lạc Lạc chơi đùa vui vẻ với Lâm Bảo Bảo, anh ta mím môi, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Đêm đó, Trần Khải Uy cùng đứa cháu gõ cửa phòng Lâu Điện.

————————

Mục tiêu hôm nay:

Mục tiêu của Lâu Linh: Mục tiêu là thủ đô!

Mục tiêu của Lâu Điện: Mục tiêu là em gái! (kiên định không dời)

Lâu lắm chuyên mục ẩm thực mới lên sàn, bạn Lan cực kì thích edit và chèn ảnh món ăn nhưng cái công gg và hiểu được chính xác là món gì thì 囧

Mục đích chính edit món ăn của ta chính là để các nàng nhìn ảnh chảy nước miếng \(^▽^*) (*^▽^)/