Tác giả: Mật Nhii
Hiện tại sức chiến đấu của Đinh Hương có thể được xem như gần bằng Hàn Tử Thiên lại thêm cùng dị năng cùng cấp bậc với tang thi, hai bên đánh nhau không phân thắng thua khiến tang thi có chút nóng nảy.
Đinh Hương đánh nhau hồi lâu cùng tang thi cũng thấm mệt dù sao đánh cũng chỉ vì cô muốn rèn luyện một chút lại thêm địa hình thuận lợi cô mới định thể hiện chút không nghĩ đến cứ đánh thế này không biết bao giờ mới xong nữa. Vì vậy cô quay sang nháy nháy mắt với Hàn Tử Thiên, hai người thường cùng nhau đánh quái nhiều lần nên khi Đinh Hương vừa ra ám hiệu Hàn Tử Thiên liền hiểu ý gật đầu.
Đinh Hương thấy vậy nhẹ hô “Băng trụ” quanh thân cô xuất hiện hai mươi trụ băng phóng từ tứ phía bao quanh tang thi.
Tang thi thấy vậy kinh thường không có ý định né tránh đứng yên tại cho quanh thân cũng xuất hiện hai mươi trụ băng bay về phía các trụ băng của Đinh Hương phóng ra hai bên đụng chạm từng tiếng nổ ầm ầm khói mù mịt.
“Lưới điện” Hàn Tử Thiên lợi dụng lúc tang thi đang đứng yên không để ý đánh lén khiến tang thi không kịp tránh bị sét đánh cháy đen.
Đinh Hương liền vui vẻ bước qua móc lấy tinh hạch của tang thi lần này thật may mắn không nghĩ đến đi dạo một vòng còn có thể sẵn được tinh hạch cùng thuộc tính a. “Tử Thiên, anh xem đến lâu đài băng gặp tang thi băng hệ hay hiện tại chúng ta xem có lâu đài sấm sét gì đó không chừng gặp tang thi lôi hệ đó nha.”
Hàn Tử Thiên nghe vậy buồn cưới, gõ đầu cô “Em tưởng tang thi dễ dàng để em tìm như vậy sao?”
Đinh Hương có chút không phục trừng Hàn Tử Thiên, ôm đầu nói “Sao lại không thể chứ biết đâu có thật dù sao cũng là đi chơi đi thêm một chút cũng đâu có sao.” Nói rồi cô nhanh chóng chạy vào xe tìm bản đồ xem thử, biết đầu vận khí của cô hôm nay tốt thì sao chứ, hừ.
Truyện đăng trên m.medoctruyentranh.net – xin tôn trọng tác giả, mong các bạn không reup linh tinh chưa được sự đồng ý của Tiểu Mật.
Sự thật chứng minh Đinh Hương nghĩ nhiều rồi, cô tìm nửa ngày cũng không thấy tòa biệt thự nào liên quan đến điện, cô còn vừa khen hết lời khách sạn này cái gì cũng có không nghĩ đến một căn biệt thự có thể phóng phóng chút điện cũng không thiết kế được.
“Bảo bối, em nghĩ xem làm một tòa biệt thự toàn là điện không rất không an toàn không có khách nào dám vào em đừng tìm nữa.” Hàn Tử Thiên thấy Đinh Hương vẫn vừa từ bỏ ý định muốn tìm lại một lượt vội khuyên.
Thấy cô vẫn còn cố chấp Hàn Tử Thiên không có cách nào đành rời lực chú ý của Đinh Hương “Bảo bối em hiện có tinh hạch băng hệ có khi em hấp thụ có thể thăng cấp nha.”
Quả nhiên, Đinh Hương vừa nghe xong quên luôn chuyện tìm lâu đài sấm sét gì đó. Đinh Hương đang ở đỉnh cấp một dù cô có hấp thụ bao nhiêu tinh hạch sơ cấp cũng không thấy có dấu hiệu thăng cấp nào.
“Đúng vậy a, trong lâu đài băng này còn có thể giúp em thăng cấp dễ dàng hơn mấy phần đó.” Đinh Hương phấn khích nói, sau đó lối kéo Hàn Tử Thiên chạy về chạy trở về.
“Em chậm một chút.” Hàn Tử Thiên bị Đinh Hương lối kéo chạy cũng tùy ý cô, lại sợ cô ngã không nhịn được nhắc nhở.
Đinh Hương tiến vào tìm phòng ngủ, ngồi xếp bằng trên giường nhanh chóng tập trung hấp thụ tinh hạch. Hàn Tử Thiên ngồi xuống bên cạnh làm hộ pháp cho cô.
Đúng như cô dự đoán lâu đài băng này thực sự có thể trợ giúp cô, Đinh Hương chỉ cần cố gắng tầm mười năm phút đã phá được lá chắn cấp một trở thành dị năng giả cấp hai.
Đinh Hương vô cùng vui vẻ chủ động hôn hôn Hàn Tử Thiên, được người yêu hiếm khi chủ động Hàn Tử Thiên đương nhiên không cự tuyệt lập tức đảo khách thành chủ hôn ngược trở lại, không bao lâu Đinh Hương liền bị hắn hôn tê liệt ngã trong ngực Hàn Tử Thiên. Hàn Tử Thiên cảm thấy không đủ áp Đinh Hương dưới thân, tay không an phận bắt đầu vuốt ve eo nhỏ của cô ngọn lửa trong cơ thể hắn bắt đầu âm ỉ như muốn bùng cháy.
Đinh Hương có chút vô lực đẩy hắn ra, thở hổn hển “Tử Thiên, không được, ở đây không được.”
Hàn Tử Thiên cũng biết hoàn cảnh hiện tại không thích hợp, hắn dựa vào vai Đinh Hương thở dốc, thật muốn nuốt luôn cô. Hàn Tử Thiên chậm rãi điều chỉnh lại nhịp thở, hắn giúp cô điều chỉnh lại quần áo có chút xộc xệch, dịu dàng hôn trán Đinh Hương.
Hàn Tử Thiên nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa “Tạm thời tha cho em, hiện tại trở về mai còn phải xuất phát sớm.” nói rồi mang Đinh Hương chạy xe trở về căn biệt thự mọi người đang ở.
Đinh Hương có chút tiếc nuối chưa thể đi xem hết các phòng tại đây nhưng cô cũng biết đủ nhẹ gật đầu rồi theo Hàn Tử Thiên trở về.
Hôm sau trời vừa sáng mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, Minh Viễn đang trêu ghẹo Việt Bân thì thấy lão đại xuất hiện lập tức giả bộ đứng đắn.
…………
Truyện chỉ đăng trên mê đọc truyện