Tác giả: Mật Nhii
Hai người chưa đi được vài bước đã thấy đám người Việt Bân, Minh Viễn đi lên, họ nhìn thấy hai người quần áo có chút tả tơi có hơi kinh ngạc. “Lão đại, hai người không sao chứ.”
Hàn Tử Thiên phẩy phẩy tay tỏ vẻ không có việc gì. “Cậu báo cáo tình hình bên dưới thế nào rồi.”
Việt Bân nhanh chóng báo cáo mọi thứ hắn thu được. Hàn Tử Thiên khá hài lòng với kết quả hôm nay.
“Lão đại, chúng ta còn tìm được vài người bị mắc kẹt trong này.” Minh Viễn cũng vội vàng báo cáo.
“Cậu dẫn họ tới đây, hỏi họ một chút xem họ làm nghề gì nếu hữu dụng thì giữ lại, còn không thì đợi ra khỏi đây cho họ chút đồ ăn.”
“Ân.”
“Không hay rồi lão đại, các tang thi dưới lầu một hình như đã phát hiện ra chúng ta, chúng đang cố phá đồ ta chặn cửa muốn xông lên.”
Hàn Tử Thiên nghe vậy liền biết không ổn, chắc hẳn do tang thi biến dị cấp một kia đã chết nhưng tang thi kia cũng không e dè gì mà tràn vào.
“Tập hợp mọi người chúng ta nhảy xuống dưới.” Nói xong Hàn Tử Thiên đi xung quanh quan sát chọn nơi ngoài cửa sổ ít tang thi nhất thả dây, mọi người thấy vậy cũng làm theo.
“Các cậu xuống dưới nhanh chóng giải quyết tang thi bên dưới không được để chúng gọi xem tang thi khác đến nữa.”
“Rõ, lão đại.”
Rầm. “Rống …”, “Grừ …” Tang thi điên cuồng gào thét tông vào cửa muốn xông vào. Vài người vừa được cứu ra mặt mũi đều xanh mét không ngừng run rẩy, còn người của Hàn Tử Thiên làm việc vô cùng trật tự ai nên làm việc gì thì làm việc nấy, họ lần lượt bám theo dây trượt xuống.
“Mấy người bám vào dây trượt xuống dưới nhanh lên tang thi sắp xông vào đến nơi rồi.” Ngay khi đến lượt mấy người vừa được cứu họ không ngừng lắc đầu gào khóc không chịu đi xuống khiến Hoắc Kì rất khó chịu tang thi đã sắp xông vào đến nơi họ vẫn còn ở đây lằng nhằng.
Hoắc Kì rút súng ra. “Hiện tại nhanh chóng xuống dưới cho tôi, nếu không không cần đợi chúng xông vào tôi cho mọi người một phát.”
Vài người đàn ông nghe hắn nói vậy không dám cố chấp nữa nhanh chóng bám dây leo xuống, Thiên Lam oán hận rõ ràng ả xinh đẹp như vậy mà mấy người ở đây không có ai biết thương hoa tiếc ngọc gì hết. Trước đây Thiên Lam là tiểu hoa đán rất được chú ý trong giới nên khá kiêu ngạo tuy bị nhốt vài ngày không được ăn uống đầy đủ, tinh thần hoảng hốt khiến cô trở nên xanh xao và gầy hơn hẳn nhưng vẫn còn nét đẹp vốn có. Ả không tin họ có vũ khí mà còn sợ lũ quái vật ngoài kia, nhìn khẩu súng đang chĩa về phía mình ả chỉ có thể cắn răng bám sợi dây mà xuống.
Chân ả vừa chạm đất thì cánh cửa kia có vẻ như không thể chống đỡ thêm nữa, ả độc ác nghĩ bọn họ đều bị quái vật ăn thịt hết đi dám đối xử với ả như vậy đều đáng chết.
Hàn Tử Thiên cũng thấy được cánh cửa không thể chống đỡ được, lệnh cho mọi người nhanh chóng nhảy xuống không cần giữ cửa nữa. Hắn một tay ôm eo Đinh Hương một tay nắm lấy sợi dây nhảy xuống. May mắn top cuối cùng xuống đến nơi tang thi mới vọt vào, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
“Không được mất cảnh giác, nhanh chóng thu xếp chúng ta trở về.”
“Rõ, lão đại.”
Trong nhóm người được cứu Minh Viễn giữ lại ba người bác sĩ, một đôi vợ chồng vợ làm kế toán chồng là kĩ sư điện, thật ra còn vài người khá hữu dụng nhưng anh không định giữ lại khi nãy nhảy xuống chỉ có vài người này đến lượt họ tự giác nhảy xuống còn những người khác đều chỉ mải gào khóc khiến bọn họ tốn nhiều thời gian làm ảnh hưởng đến đội ngũ dù những người đó có hữu dụng đi chẳng nữa anh cũng không cần. Minh Viễn cho người đưa họ thức ăn và nước uống rồi đuổi đi.
Những người đó ngơ ngác không hiểu. “Tại sao các anh lại đuổi chúng tôi đi, đã cứu thì xin hãy cứu cho chốt chứ, cho chúng tôi đi theo với.”
“Chúng tôi không có nghĩa vụ phải mang theo các người nếu không đi chút nữa tang thi đến thì không ai cứu mấy người đâu.”
Thiên Lam không thể tin được ả vất vả lắm mới thoát ra khỏi các bệnh viện chết tiệt kia tưởng rằng hiện tại có thể theo đội ngũ mạnh mẽ bảo vệ mình vậy mà họ định vứt bỏ ả, ả không cam lòng nói: “Các anh có vũ khí, bảo vệ dân thường chúng tôi là trách nhiệm của các anh không phải sao, quân đội chắc hẳn cũng sắp đến tiêu diệt lũ quái vật kia cứu mọi người, các anh không thể bỏ lại chúng tôi.”
Minh Viễn không kiên nhẫn nghe họ kêu gào, rút súng bắn chết một tang thi cách đó không xa. “Nhìn thấy chưa, nếu hiện tại còn không đi tôi cho mỗi người các người một phát giống như nó vậy.”
Có người vẫn không cam lòng chỉ năm người được giữ lại. “Vậy tại sao anh cho bọn họ theo, chúng tôi lại không thể.”
Minh Viễn cũng lười giải thích với bọn họ, lau súng trong tay nói: “Bởi vì tôi thích.” Nói xong anh quay đầu báo cáo với Hàn Tử Thiên.
Đoàn xe nhanh chóng chỉnh lý xong rời khỏi, không chút do dự muốn mang theo nhưng người còn đang đứng đó nhìn theo đoàn xe dần dần khuất bóng.
……….
Truyện chỉ đăng trên mê đọc truyện.
Cầu like cầu phiếu😍.