Trúc Ang Cư gọi cả Trúc Dạ Ưng lẫn Trúc Thanh Hi đến. Vẻ mặt Trúc Ang Cư lộ ra sự đăm chiêu.
"Sắp tới có đợt tuyển chọn thị vệ cho các a ca, Trúc Dạ Ưng, lần này con hãy tham gia đi. Đừng nghĩ mình có thâm tình với Nhị gia mà lơ là luyện tập. Đối thủ của con đều là cao thủ."
"Hài nhi hiểu rồi thưa phụ thân." Trúc Dạ Ưng lòng tràn đầy khí thế.
"Mỗi ngày đều phải luyện đến khi không nhấc nổi kiếm thì thôi. Đừng luyện một mình, hãy luyện chung với muội muội con, lần này Trúc Thanh Hi cũng sẽ tham gia." Trúc Ang Cư nghiêm nghị.
Trúc Thanh Hi không lấy làm ngạc nhiên, nàng đã đoán ra chuyện này từ trước. Dùng cách này vừa che đậy được thân phận của nàng vừa quang minh chính đại vào cung. Chỉ là Trúc Dạ Ưng vẫn chưa hiểu chuyện gì.
"Phụ thân, Trúc Thanh Hi là nữ nhi, làm sao có thể làm thị vệ?"
"Chuyện này Hoàng Thượng đã đồng ý, được Hoàng Thượng xem trọng là phúc phần của Hi nhi. Hoàng Thượng ban cho con cái tên Hi Nhân. Tạm thời quên việc mình là cô nương Trúc Thanh Hi đi, từ bây giờ con là Hi Nhân *biểu đệ của Trúc Dạ Ưng, cháu họ của Trúc gia."
Trúc Ang Cư dừng một chút, xác định không ai nghe lén ông mới tiếp tục.
"Chuyện này tuyệt đối không để cho người khác biết, thậm chí là mẫu thân các con. Trúc Dạ Ưng, Trúc Thanh Hi đã rõ chưa?"
"Dạ phụ thân." Cả hai đồng thanh.
"Trúc Dạ Ưng, con lui trước, ta còn chuyện dặn riêng Hi nhi."
Trúc Ang Cư rót đầy chén trà đẩy đến trước mặt Trúc Thanh Hi.
"Hoàng Thượng đã căn dặn kĩ càng, việc này càng ít người biết càng có lợi cho con. Tiểu nương con là người hiền lành, hành xử chưa bao giờ quá phận, ta biết điều đó nhưng chính sự là phải cẩn trọng, con hãy bịa ra một lý do chính đáng giải thích với tiểu nương, đừng để bà ấy lo lắng."
"Thanh Hi hiểu rồi thưa phụ thân."
Trúc Thanh Hi vừa đi vừa nghĩ, nàng đau đầu không biết nên viện cớ gì. Nàng cũng không yên tâm khi để Khang Nguyệt Cơ ở một mình. Lâm Ý mà tìm đến thì ai bảo vệ bà.
"Trúc Thanh Hi."
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Trước mặt nàng là mẹ con Lâm Ý.
"Đại nương tử." Trúc Thanh Hi miễn cưỡng chào.
Trúc Dạ Ái bước đến dùng điệu bộ khinh khỉnh nhìn nàng.
"Thanh Hi muội muội dường như mới từ chỗ phụ thân ra. Không biết muội lại làm gì khiến phụ thân buồn phiền sao?"
Trúc Thanh Hi không buồn đáp lời. Nàng dùng ánh mắt sắc lạnh đáp trả. Thấy Trúc Thanh Hi tỏa ra sát khí, Trúc Dạ Ái có đôi phần run sợ. Nhưng sĩ diện không cho phép ả dừng lại.
"Ta hỏi mà muội không trả lời là ý gì? Trúc Thanh Hi muội vô phép lắm rồi."
Câu cuối Trúc Dạ Ái cố tình lớn tiếng, ả muốn tạo động tĩnh để hạ nhân chú ý đến. Như thế Trúc Thanh Hi có nổi giận cũng không thể động thủ với ả. Có điểu, ả quên rằng trong Trúc phủ này tất cả đều e dè với Trúc Thanh Hi, chẳng còn ai dám đắc tội với nàng.
Trúc Thanh Hi không nói không rằng quay người tung cước đá vào thân cây, khiến lá rụng đầy xuống người Trúc Dạ Ái. Lâm Ý thấy vậy không đeo nổi lớp mặt nạ đoan trang mà gắt lên.
"Trúc Thanh Hi ngươi làm vậy có ý gì?"
Lâm Ý chạy lại giúp Trúc Dạ Ai gỡ lá xuống.
Trúc Thanh Hi thu hồi dáng vẻ, khoan thai tiến lại cạnh mẹ con Trúc Dạ Ái nỏi vừa đủ cho ba người nghe.
"Lúc đẩy ta xuống nước ngươi có nghĩ sẽ có ngày gặp quả báo? Đừng sống ung dung như vậy sớm hay muộn ta cũng sẽ bắt Trúc Dạ Ái ngươi trả giá."
Không cần quay người Trúc Thanh Hi cũng nhìn ra được bộ dạng mẹ con Lâm Ý tức giận nhưng không không làm gì được. Phía sau Lâm Ý lớn tiếng mỉa mai.
"Trúc gia lẽ ra không nên có hạng người như ngươi làm con cháu. Kẻ hỗn láo Trúc Thanh Hi ngươi là đồ không biết tôn ti trên dưới. Tiểu nương ngươi xuất thân thấp hèn nên ngươi cử xử chẳng khác đứa đầu đường xó chợ... Á."
Lâm Ý ôm lấy cổ tay kêu lên. Lời của Lâm Ý nghe không lọt tai chút nào, Trúc Thanh Hi dùng gót chân sau đá mạnh hòn đá về phía Lâm Ý. Hòn đá tủy nhỏ nhưng sức bay rất mạnh, vết thương không ảnh hưởng gân cốt nghiêm trọng nhưng cũng đủ để bà ta đau đớn vài ngày. Trúc Thanh Hi ra tay rất nhanh, cơ hồ không ai nhìn thấy nàng động thủ, nếu Lâm Ý có làm lớn chuyện này cũng không ai đứng ra làm chứng cho bà. Trúc Thanh Hi cười khẩy, chỉ dựa vào chút quyền uy đại nương tử mà ngang nhiên ra oai với nàng ư, bà ta không xứng.
Trở về tiểu viện Trúc Thanh Hi sai tiểu Mai cùng mình ra ngoài thành mua thêm ít đồ dùng cần thiết. Nàng muốn may thêm vài bộ quần áo cho Khang Nguyệt Cơ và tiểu Mai. Tặng quà trước rồi chia tay sau. Dạo một vòng kinh thành khi đã mua đủ những thứ thiết yếu Trúc Thanh Hi dừng chân trước lò rèn kiếm quen thuộc.
"Công tử, lâu nay sao không ghé. Cứ ngỡ công tử bỏ quên lão già ta rồi chứ." Chủ lò rèn vui vẻ chào đón Trúc Thanh Hi.
"Ông tìm cho ta một thanh kiếm gọn nhẹ cho tiểu muội muội đây." Trúc Thanh Hi đá mắt sang tiểu Mai.
"Được được, chờ lão già này một chút." Ông ta hào hứng vì sắp bán được hàng.
Tiểu Mai ngơ ngác, ghé sát vào tai Trúc Thanh Hi.
"Cô nương, muội làm sao biết dùng kiếm."
"Ta dạy muội, thời gian sắp tới ta sẽ du ngoạn khắp thiên hạ. Muội ở phủ phải có chút bản lĩnh mới không bị bắt nạn. Muội còn phải thay ta chăm sóc tiểu nương."
"Người định đi đâu." Tiểu Mai hốt hoảng.
Trúc Thanh Hi nhận lấy thanh kiếm từ tay ông chủ, nàng đi vài đường kiếm. Sau đó móc năm lượng bạc đưa ông ta.
"Không tồi, khi nào cần ta lại ghé."
Nói rồi Trúc Thanh Hi kéo tay tiểu Mai trở về Trúc phủ.
Dùng xong cơm tối với Khang Nguyệt Cơ, Trúc Thanh Hi đưa bà ra hoa viên thưởng trăng, theo sau còn có tiểu Mai đi cùng.
"Nguyệt Cơ mỹ nhân, sắp tới con sẽ đi chu du khắp thiên hạ, xa người thời gian dài. Phụ thân cũng đã đồng ý rồi. Người ở lại Trúc gia, phải ăn uống điều độ, không được quên uống thuốc bổ và đừng để ai ức hiếp mình." Trúc Thanh Hi nhấp chén trà nhàn nhã thông báo.
Khang Nguyệt Cơ buông rơi chén trà trong tay, tiếng vỡ vang lên vài tiếng chói tai.
"Hi nhi, con muốn đi đâu? Con đến tuổi xuất giá rồi, ta vẫn đang tìm cho con một mối hôn sự tốt."
"Ai da, Nguyệt Cơ mỹ nhân người đừng lúc nào cũng muốn gả con đi như thế. Người cứ để Trúc Thanh Hi này được trải qua cảm giác nay đây mai đó, con muốn biết thêm nhiều điều. Người không phải muốn thấy Hi nhi của người trở nên giỏi giang hay sao?"
Trúc Thanh Hi nhẹ nhàng thuyết phục Khang Nguyệt Cơ. Khang Nguyệt Cơ đương nhiên là không nỡ để nàng đi xa, bên ngoài rủi ro bất trắc, Trúc Thanh Hi nhỏ tuổi như vậy làm sao ứng phó được. Nhưng Khang Nguyệt Cơ hiểu rõ tính cách của nàng, nàng đã muốn làm gì sẽ không ai quản được. Khang Nguyệt Cơ vẫn canh cánh trong lòng. Tiểu Mai bỗng dưng quỳ xuống cạnh Khang Nguyệt Cơ khóc lóc.
"Phu nhân, người giữ cô nương lại đi. Cô nương còn không muốn cho tiểu Mai theo hầu. Cô nương ở bên ngoài một mình sẽ nguy hiểm lắm. Phu nhân người đừng cho phép cô nương đi mà."
Trúc Thanh Hi đau đầu nhìn tiểu Mai, tiểu nha đầu này, nàng có phải ra trận đuổi giặc như Trúc Ang Cư đâu mà khóc lóc thảm thiết như thế. Nếu tiểu Mai mà không dừng thì Khang Nguyệt Cơ sẽ yếu lòng theo mất. Trúc Thanh Hi liền bấu mạnh vào đùi mình, đôi mắt bắt đầu rớm lệ, tay nắm chặt lấy Khang Nguyệt Cơ.
"Người xem, từ bé đến lớn Dạ Ái tỷ tỷ luôn tìm cách hãm hại Hi nhi. Đại nương tử không yêu quý, năm lần bảy lượt vu oan khiến con bị phạt. Phụ thân cũng đồng ý rồi hiếm hoi lắm Trúc Thanh Hi mới có thể tự do tự tại mà sống, Nguyệt Cơ mỹ nhân, người nỡ lòng nào ngăn cản Hi nhi?"
Khang Nguyệt Cơ đau lòng khi thấy Trúc Thanh Hi rơi lệ, đã 8 năm rồi bà mới thấy Hi nhi cứng cỏi của bà trải lòng như vậy. Khang Nguyệt Cơ không nén được nước mắt.
"Được rồi, đại nhân đã cho phép, ta làm sao cản con. Nhưng Hi nhi à, con phải biết tự bảo vệ bản thân, chóng quay lại. Ta ở Trúc gia sẽ nhớ con từng ngày."
*biểu đệ: em trai họ