Trúc Dạ Ưng dìu Tạ Lục Khôn, Trúc Thanh Hi chầm chậm đi bên cạnh, cả ba trên đường quay trở về thì quân lính tìm đến hộ giá. Tạ Lục Khôn vì vết thương do sói cắn mà mất nhiều máu hiện tại rơi vào cảnh mê man.
Tại lều trại của Tạ Lục Khôn, thái y tất bật chữa trị, Hoàng Thượng và Minh quý phi cũng đứng ngồi không yên.
Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi thất thần ngồi bên ngoài lều trại, thân thể hai người bị thương không ít, quần áo trở nên tả tơi, lem luốc vết máu, nhưng cả hai dường như không mấy bận tâm đến điều đó. Tạ Mỗ từ trong lều Tạ Lục Khôn đi ra, bước đến trước mặt hai người. Trúc Dạ Ưng có phản xạ đứng lên liền bị Trúc Thanh Hi giữ lại.
Tạ Mỗ giữ vẻ mặt bỡn cợt.
"Hôm nay hai ngươi cứu mạng a ca, có công với hoàng tộc, công lớn, công lớn."
Trúc Thanh Hi vẫn chăm chú nhìn vào đóm lửa hừng hực cháy, Trúc Dạ Ưng cũng không thèm để ý đến lời của Tạ Mỗ, mặc kệ hắn độc thoại một mình.
"Hai ngươi đi theo trẫm."
Giọng nói uy nghiêm của Hoàng Thượng phát ra từ phía sau, Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi lập tức đứng dậy đi theo Hoàng Thượng. Khi đi ngang qua Tạ Mỗ, nàng không quên dùng tia gϊếŧ chóc trừng thẳng vào mắt hắn cảnh cáo. Tạ Mỗ vì ánh nhìn của Trúc Thanh Hi mà bất giác rùng mình, hắn nắm chặt vạt áo căm phẫn nhìn theo bóng dáng nàng, ngàn lần muốn đem nàng phanh thây thành nghìn mảnh.
"Vết thương của hai ngươi thế nào?"
Hoàng Thượng nhìn vào bộ dạng của Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi không mấy khá khẩm hơn con trai của người Tạ Lục Khôn là bao.
"Bẩm, chúng thần không sao."
Hoàng Thượng quay sang Hòa Hưng thị vệ hỏi.
"Ngươi đã tra ra vì sao bầy sói tấn công Nhị gia chưa?"
Hòa Hưng hai tay chắp lại, bẩm báo rành mạch.
"Bầy sói đuổi theo Nhị gia đều là sói đực, điều này hơi vô lý vì trong một đàn sói thường có ít nhất một con cái đảm nhiệm duy trì nòi giống. Thần có kiểm tra, dưới gót chân ngựa của Nhị gia, Trúc Dạ Ưng thị vệ và Hi Nhân thị vệ đều có vết máu như nhau, rất giống có người bôi lên từ trước. Nếu suy đoán của thần là đúng thì có thể vết máu này là của con cái duy nhất trong bầy và bọn sói đực tìm đến là để trả thù."
"Vậy còn đám thích khách thì sao?" Hoàng Thượng tiếp tục.
"Bẩm Hoàng Thượng, trên người thích khách không có ký hiệu đặc biệt, trước mắt vẫn chưa tra ra được."
Hoàng Thượng day day trán, người phất tay.
"Các ngươi lui đi."
Về lại lều của Tạ Lục Khôn, Minh quý phi đang ngồi thấm mồ hôi cho hắn. Tạ Lục Khôn đã tỉnh lại được một lúc, nhưng cơ thể mệt rã rời cử động khó khăn.
Minh quý phi quay người ra sau, nhẹ nhàng nói chuyện với Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi.
"Hai ngươi về rồi sao, Khôn nhi chờ các ngươi mãi."
Tạ Lục Khôn nhìn thấy gương mặt buồn bã của Trúc Thanh Hi, trong lòng hắn liền khó chịu, hắn muốn nhìn thấy nụ cười của nàng. Tạ Lục Khôn khó khăn mở miệng, giọng của hắn hụt hơi chữ rõ chữ không.
"Hai người không sao chứ."
"Thần không sao."
Trúc Dạ Ưng đáp gọn, còn Trúc Thanh Hi chỉ im lặng lắc đầu.
Tạ Lục Khôn vỗ nhẹ nhẹ lên bàn tay Minh quý phi.
"Ngạch nương, nhi thần đã ổn rồi, người cũng nên trở về lều nghỉ ngơi, ở đây đã có thị vệ lo liệu."
Minh quý phi gạt cọng tóc mai vương trên trán Tạ Lục Khôn sang một bên.
"Được, Khôn nhi hãy nghỉ ngơi cho tốt."
Minh quý phi đứng lên, quay người dặn dò Trúc DạƯng và Trúc Thanh Hi.
"Nhị gia giao lại cho các ngươi chăm sóc, nếu có chuyện gì phải mau chóng truyền thái y."
"Thần đã rõ."
Trúc Dạ Ưng và Trúc Thanh Hi cung kính.
Đợi Minh quý phi rời khỏi, Trúc Dạ Ưng bắt đầu tường thuật lại nguyên nhân bầy sói đuổi đến.
"Chuyện bầy sói rất có khả năng cũng là do Di thân vương bày ra."
"Được rồi. Gác chuyện này lại, trước mắt hai người phải dưỡng thương cho tốt."
Tạ Lục Khôn nghỉ một đoạn rồi tiếp tục.
"Thái y đã xem qua cho hai người chưa?"
"Hi Nhân đã băng bó cho thần rồi. Đệ ấy và thần chỉ bị thương ngoài da, không đáng lo ngại." Trúc Dạ Ưng sờ vào bả vai đang băng bó của mình đáp.
Trúc Thanh Hi hít một hơi dài, quay qua Trúc Dạ Ưng, cuối cùng cũng chịu mở miệng.
"Huynh nghỉ trước đi, ta thay cho Nhị gia thau nước mới."
Nói rồi nàng cúi người bưng thau nước bên cạnh đi ra.