Trúc Thanh Hi lau chùi chủy thủ cẩn thận rồi cất vào hộp gỗ, hôm nay là sinh thần của Tạ Lục Khôn. Từ sáng Tạ Lục Khôn đã được Hoàng Thượng triệu kiến, sau đó sang Hồng Ngọc cung dùng bữa với *ngạch nương Minh quý phi, hiện tại thì bận thiết đãi các Hoàng tử đến chung vui. Trúc Thanh Hi vẫn chưa có cơ hội để tặng quà cho hắn. Nàng ngồi trên mái nhà hóng mát, tiện thể quan sát xem Tạ Mỗ có hành động bất thường nào không. Đêm nay hắn cũng đến Khôi Minh cung dự yến. Sau lần đụng độ ở ngoài cung Trúc Thanh Hi càng thêm chắc chắn Tạ Mỗ là kẻ đứng sau mọi chuyện, Tạ Lục Khôn cũng vì thế mà không ngừng đề phòng Tạ Mỗ.
"Nhị đệ, chúc mừng đệ. Cạn chén." Tạ Mỗ giơ cao chén rượu hô lớn.
"Đa tạ hoàng huynh." Tạ Lục Khôn khách sáo uống sạch.
Ở đây có bao nhiêu người, Tạ Mỗ không ngu dốt đến nỗi động thủ nơi này. Mục đích hắn đến đây là để xem vết thương của Tạ Lục Khôn thế nào. Độc tính từ cây Trúc Đào cộng với thời tiết nóng nực, nếu không phải thái y cao tay chắc chắn Tạ Lục Khôn sẽ vì vết thương mà trở nên khốn đốn, sống không bằng chết. Vậy mà trước mặt hắn lại là một Tạ Lục Khôn hoàn toàn khỏe mạnh. Hắn mất công tính kế, Tạ Lục Khôn lại hết lần này đến lần khác tránh được. Khó khăn lắm hắn mới gài bẫy Trịnh Quốc Dũng, Kim Thiên Dự dính vào Mộng Diễm lâu, nhằm thâu tóm cận thần, tâm phúc của Hoàng Thượng, xây dựng thế lực riêng cho mình, kế hoạch bất thành cũng là vì Tạ Lục Khôn phá đám. Hiện tại, Tạ Mỗ chỉ hận là không thể dùng một đao chém chết Tạ Lục Khôn.
Sau khi các a ca rời khỏi, Tạ Lục Khôn đã ngà ngà say, gương mặt đỏ rực thêm phần mê hoặc. Trúc Thanh Hi đếm số rượu trên bàn mà rùng mình, nếu đổi lại là nàng, chắc hẳn đã lăn ra đất từ bao giờ. Khi Trúc Thanh Hi còn đang ngây ngốc nhìn đống rượu bỗng có một vòm ngực săn chắc áp vào sau lưng nàng, tay phải người đó gác lên vai nàng, giọng nói trầm thấp.
"Đỡ ta vào phòng." Tạ Lục Khôn phả hơi thở ấm nóng vào tai Trúc Thanh Hi.
Trúc Thanh Hi vội kéo Trúc Dạ Ưng thế chỗ, còn nàng đi xuống phòng bếp giúp hắn pha ấm trà gừng giải rượu. Khi Trúc Thanh Hi bưng trà gừng đến trước phòng Tạ Lục Khôn đã thấy Trúc Dạ Ưng từ trong đi ra.
"Nhị gia đâu?"
"Đã ngủ rồi." Trúc Dạ Ưng đóng cửa lại.
Trúc Thanh Nhi nhăn nhó, không phải chứ, nàng còn chưa tặng quà. Trúc Thanh Hi bắt đầu lựa lời.
"Đệ vào xem Nhị gia thế nào. Phải uống trà giải rượu rồi mới ngủ được."
"Vậy đệ vào đi, ta về phòng trước."
Trúc Dạ Ưng sau lần chứng kiến tai nạn "môi chạm môi" của Tạ Lục Khôn và Trúc Thanh Hi cũng lờ mờ nhận ra tâm tình của hai người. Hắn biết ý liền tránh đi.
Trúc Dạ Ưng quay lưng rời đi, Trúc Thanh Hi nhẹ nhàng vào phòng. Tạ Lục Khôn đã ngủ rồi, nàng vẫn không từ bỏ, tiến lại cạnh giường, ngồi dưới đất đối diện với khuôn mặt hắn. Trúc Thanh Hi lay lay cánh tay.
"Nhị gia. Nhị gia."
Tạ Lục Khôn vẫn chưa ngủ hẳn, nghe thấy giọng mềm mại của Trúc Thanh Hi bất giác nở nụ cười. Tạ Lục Khôn mở mắt.
"Sao đệ vào đây?"
Trúc Thanh Hi đưa trà lên cao.
"Người phải giải rượu trước đã."
Tạ Lục Khôn mệt mỏi, hắn uống không ít rượu, ngồi dậy quá nhanh khiến hắn chóng mặt mà khụy xuống. Trúc Thanh Hi nhanh nhẹn đỡ lấy, đặt tách trà vào tay hắn. Tạ Lục Khôn ngoan ngoãn dựa vào người Trúc Thanh Hi uống trà. Vị gừng ấm cùng vị ngọt của mật ong nhanh chóng xoa dịu dạ dày của Tạ Lục Khôn, cả người hắn trở nên thoải mái.
"Có muốn đi dạo một lát không?" Tạ Lục Khôn ngồi thẳng người.
"Cũng được." Trúc Thanh Hi gật đầu.
Trúc Thanh Hi sóng vai đi bên cạnh Tạ Lục Khôn, mùi cỏ cây trong lành, vài cơn gió nhè nhẹ thổi qua hai người, sắp qua ngày mới rồi. Trúc Thanh Hi dừng lại quay người về phía Tạ Lục Khôn, nàng lấy trong cánh tay áo ra chiếc hộp gỗ.
"Nhị gia, chúc mừng sinh thần người."
Tạ Lục Khôn nhận lấy, tò mò mở ra. Một chiếc chủy thủ bằng vàng, các chi tiết bên ngoài được chạm khắc tinh xảo, hắn lấy chủy thủ lên, rút ra, lưỡi dao sáng loáng sắc bén. Tạ Lục Khôn dễ dàng nhận ra chủy thủ này và chiếc của Trúc Thanh Hi về hình dáng thực giống nhau nếu đặt cạnh đích thị là một cặp.
"Hi Nhân, cảm ơn đệ." Tạ Lục Khôn ôn nhu nhìn Trúc Thanh Hi.
"Nhị gia không cần khách sáo. Ưʍ."
Trúc Thanh Hi chưa dứt lời đã bị Tạ Lục Khôn ôm lấy. Dưới ánh trăng nhè nhẹ, dáng vẻ nhỏ nhắn của nàng được Tạ Lục Khôn bao trùm, mùi Tùng Chanh xông thẳng vào mũi thơm mát dễ chịu. Trúc Thanh Hi nhất thời không biết phản ứng thế nào, cảm giác ấm áp quen thuộc vỗ về trái tim lạnh giá của nàng. Trúc Thanh Hi tỉnh táo, sự rung động này chỉ xuất hiện khi nàng ở cạnh Minh, hiện tại Tạ Lục Khôn mang đến cảm nhận y hệt, Tạ Lục Khôn thật sự là kiếp trước của Minh sao? Giữa nàng và hắn là mối nhân duyên tiền kiếp?
Có lẽ Trúc Thanh Hi quên mất, ngay từ lần đầu gặp mặt, nàng không có một chút phòng bị với Tạ Lục Khôn, vô tình giúp hắn lần này đến lần khác. Nàng quan tâm hắn trong vô thức, hành động hay lời nói đều xuất phát từ chữ tình. Tạ Lục Khôn cũng vậy. Hắn trước giờ không màng danh vọng, không màng yêu đương nam nữ, cuộc sống tẻ nhạt trong cung vốn đã quen thuộc. Nhưng từ khi gặp Trúc Thanh Hi hắn đã thay đổi, ngày đêm tương tư nàng. Vì một nữ nhân mà lo lắng bận lòng, cuộc sống khi có Trúc Thanh Hi như được họa thêm màu sắc, vui vẻ, hạnh phúc.
*ngạch nương: mẹ ruột