Trùng Sinh Lần Này Em Yêu Anh

Chương 67: Nghỉ ngơi




Ngôi làng nhỏ yên tĩnh nằm trong thung lũng, trong sân trồng rất nhiều cỏ xanh tươi, ngay từ cổng đã có thể nghe được tiếng cười đùa của lũ trẻ.


Sau khi xuống núi, Hắc Phong bị Kỉ Lam Thanh ép nằm trên giường.


"Nếu anh mệt thì nằm ngủ một giấc đi, khi nào nấu xong bữa tối em sẽ gọi anh dậy." LúcHắc Phong trở về, sắc mặt tái nhợt thấy rõ, Kỉ Lam Thanh lo lắng: "Có khó chịu không? Hay là ngày mai chúng ta trở về đi. "


Hắc Phong khẽ lắc đầu, nắm lấy tay Kỉ Lam Thanh, đặt lên ngực y,nhìn vào ánh mắt đầy quan tâm của người yêu: "Anh không sao, ở đây thật sự rất tốt mà. "


Kỉ Lam Thanh cúi người, áp tai sát vào lòng ngực Hắc Phong, lắng nghe nhịp tim trong lồng ngực, mặc dù có chút nhanh nhưng cũng không có bị loạn nhịp đập.


Hắc Phong đưa tay chạm vào mái tóc của người yêu, mái tóc mềm mại, có chút hơi lạnh đặc trưng của khí hậu, cảm giác rất thoải mái.


Kỉ Lam Thanh ngồi ở mép giường, chống cằm lên vai Hắc Phong, hai tay luồn qua eo, ôm chặt người thương vào lòng.


"Hắc Phong, cảm ơn anh." Hắc Phong xúc động trước câu nói đầy yêu thương của người đang nằm trong lòng, hốc mắt y ướt át nói: "Cảm ơn em, anh phải cảm ơn em mới đúng."


Kỉ Lam Thanh lắc đầu, vòng tay  ôm Hắc Phong càng siết chặt hơn, giọng nói càng nghẹn ngào hơn: "Cảm ơn anh đã trở lại."


Hắc Phong một tay đặt lên eo của Kỉ Lam Thanh, một tay vỗ lưng đối phương, đôi mắt sâu thẳm khẽ nhắm lại, đôi tay vỗ lưng khẽ dùng sức hơn, như muốn đem người thương cùng hòa vào xương tủy.


Trong phòng ngủ yên tĩnh, ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào khiến cho bên trong nhuốm một màu vàng nhạt, vô cùng ấm áp và yên bình.


Hai người  lặng lẽ ôm nhau như quyện vào nhau, không thể tách rời, lưu luyến không rời ...


Khoảng thời gian hai người bên nhau lặng lẽ trôi êm đềm như dòng sông, vô cùng đẹp và quý giá.


Giống như một cây đàn piano cổ, tuy không giấu được dáng vẻ thăng trầm của cuộc sống qua năm tháng, nhưng nó lại mang một vẻ đẹp trầm lắng dưới sự khắc nghiệt của năm tháng.....


"Hắc Phong, anh có biết không, khi nhìn anh nằm bất động ở đó như một con rối, mặc cho người khác dày vò, em nghĩ anh thật sự rời đi sẽ... Ít nhất như vậy, anh không còn phải chịu đựng đau đớn nữa, nhưng em thật sự không đành lòng... không muốn, em không muốn  anh rời đi, cảm giác này thật sự rất khó chịu, rất thống khổ."


Kỉ Lam Thanh nằm trên vai Hắc Phong, nước mắt chảy dài trên má, chảy xuống  bờ vai rộng của Hắc Phong, thấm vào áo của y như một ngọn lửa sưởi ấm cơ thể hơi lạnh của y.


"Anh xin lỗi!" Hắc Phong siết chặt vòng tay, ôm chặt người yêu, khàn khàn khẽ nói: "Anh xin lỗi, anh xin lỗi!"


Kỉ Lam Thanh lắc đầu: "Đừng nói lời xin lỗi, Đừng bao giờ nói lời xin lỗi với em. "


Thoát khỏi vòng tay của Hắc Phong, đôi mắt vẫn còn ngấn lệ, Kỉ Lam Thanh nhìn thẳng vào khuôn mặt u buồn của người thương, đưa tay lên vuốt ve gò má hao gầy của người y.


"Anh không có lỗi gì với em, là do em quá yếu đuối, em không đủ mạnh mẽ." Ngừng một chút, Kỉ Lam Thanh đã bình tĩnh hơn, sau đó nói: "Nhưng Hắc Phong, anh có biết không nếu quay lại thời điểm đó, em vẫn sẽ làm vậy, em nghĩ đến đều thấy rất sợ, nhưng em sẽ không bao giờ hối hận. "


Nghĩ đến chuyện đã xảy ra ba năm trước, Hắc Phong ôm người kia càng chặt hơn: "Anh vẫn muốn nói một lời xin lỗi đến em. Anh đã sai, là anh xem nhẹ đoạn tình cảm của chúng ta, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa. "