Hắc Phong vội vã bước đến thì nhìn thấy Kỉ Lam Thanh đang đứng ngơ ngác ở giữa bếp.
Bởi vì đứng quay lưng lại nên Hắc Phong không thể nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt người kia, vì thế nên cũng không biết Kỉ Lam Thanh đang gặp khó khăn với khả năng nấu nướng không thể cứu vãn được.
"Lam Thanh, sao em không nghỉ ngơi một lát!" Hắc Phong bước tới, ôm lấy đối phương từ phía sau, tựa cằm vào vai của Kỉ Lam Thanh, sau đó mới thấy rõ người này không có làm gì, chỉ là đang đứng nhìn.
Hắc Phong không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại lo lắng Kỉ Lam Thanh sẽ buồn bực.
"Thật ra, em không biết nấu ăn cũng không sao. Muốn ăn cái gì anh sẽ cho người nấu, còn có chú Trương nữa mà." Hắc Phong ôm lấy Kỉ Lam Thanh tiếp tục an ủi: "Chú Trương có chứng chỉ đầu bếp hạng nhất nên không có món ăn nào làm khó bác ấy được. "
" Thật sao? "Kỉ Lam Thanh hưng phấn quay đầu lại, đôi mắt đào hoa nhìn Hắc Phong, con ngươi không ngừng chuyển động.
Không ngờ bác Trương lại giỏi như vậy, xem ra sau này muốn học nấu ăn cũng không cần ra ngoài học.
Hắc Phong không bao giờ nghĩ tới Kỉ Lam Thanh đang nghĩ đến việc muốn tìm một người dạy nấu ăn.
Y cho rằng Kỉ Lam Thanh đang vui vẻ vì sau này muốn ăn cái gì thì đều có người làm cho hắn ăn, nên gật đầu khẳng định, "Tất nhiên là thật rồi, nếu không tin, em có thể trực tiếp đi hỏi bác Trương ." "Không, em tin bác Trương. "Kỉ Lam Thanh khẽ cười, đôi mắt đẹp chứa đầy tính toán.
Bác Trương đang cắt tỉa hoa trong sân vườn bỗng nhiên hắt hơi liên tục năm cái khiến cho người làm vườn xung quanh không khỏi lo lắng: "Bác Trương, chắc bác bị cảm lạnh rồi đó, bác nên đi khám bác sĩ đi ạ"
"Không cần phiền như thế đâu. Tôi chỉ uống chút canh gừng ra mồ hôi là hết bệnh thôi đó mà, mọi người tiếp tục làm đi, tôi vào bếp xem một chút."
Quản gia Trương thực sự lo lắng khi để Kỉ Lam Thanh một mình trong bếp. Nếu có chuyện gì xảy ra, Hắc Phong sẽ rất đau lòng.
Tay nghề của bác Trương thật sự phi thường, Kỉ Lam Thanh uống liền hai bát canh nhưng vẫn còn muốn uống thêm.
"Được rồi, nếu em thích thì sau này lại nói bác Truong làm, đừng uống quá nhiều." Nhìn thấy vẻ mặt tiếc nuối của Lam Thanh, Hắc Phong cười cười, miễn cưỡng đút cho hắn một thìa: "Một thìa cuối cùng. A! "
Kỉ Lam Thanh vươn cổ, cong cong mắt nhìn Hắc Phong cười, ngọt ngào nói :" Em biết anh thương em nhất"
Nói xong không đợi Hắc Phong phản ứng bắt đầu bưng chén tiếp tục ăn.
Hắc Phong nở nụ cười trên môi khẽ gật đầu với bác Trương đang đứng kế bên, khẽ ra hiệu cho bác Trương lui xuống trước.
Sau khi Kỉ Lam Thanh thỏa mãn uống xong bát canh, ngẩng lên liền thấy Hắc Phong đang nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt tuân tú hiện lên nụ cười ngọt ngào.
Lam Thanh sững sờ, xấu hổ cười cười, sau đó đứng dậy giấu vẻ ngượng ngùng nói: "Hắc Phong, cái kia, tối nay em cùng Sở Dịch Thiên ăn cơm, anh có muốn đi cùng em không?"
Hắc Phong im lặng, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào Kỉ Lam Thanh, cố gắng phân biệt xem đó là lời nói giỡn hay thật lòng.
Trước đây, Hắc Phong luôn muốn đi cùng Kỉ Lam Thanh đến gặp bàn bè của hắn, nhưng lần nào cũng bị hắn trực tiếp từ chối hoặc phớt lờ đi.
Lâu dần, Hắc Phong không miễn cưỡng nữa, chỉ là lần nào cũng dặn dò Kỉ Lam Thanh uống ít một chút, sau đó kêu tài xế đến đón.
Nhưng mà hôm nay, tự dưng Kỉ Lam Thanh lại chủ động rủ y cùng đi gặp bạn bè, thật lòng Hắc Phong không đoán được Lam Thanh có ý gì.