Trùng Sinh Làm Quý Thê: Sự Sủng Ái Của Đế Thiếu

Chương 217: Anh Sẽ Yêu Em Sao






Khi tình yêu đến, không tự biết được.
Không biết nguyên nhân có phải bởi vì uống rượu vang đỏ hay không, hay là bởi vì phần bất ngờ này làm người ta rơi vào yêu đương mù quáng, hoặc là trong khoảng thời gian này sự ấm áp gộp lại có thể nước chảy thành sông, tại giờ phút Tô Tử Bảo nhắm mắt lại cầu nguyện, mới rõ ràng hiểu rõ như thế, cô đã sớm chấp nhận Bùi Dực.
Bởi vì anh, trong mắt cô nhìn không thấy những người khác.

Bởi vì anh, cho nên phải làm một số chuyện nhỏ không thoải mái.

Bởi vì anh, anh tốt một chút là có thể tác động đến tâm tình của cô, để cho cô nghĩ ấm áp như vậy.


Nếu như đổi người khác đối tốt với cô, cô chỉ biết ơn, giống như với Thẩm Hề.
Duy chỉ có người này, anh tốt, mới có thể để cô động tâm.
Cho nên lúc cuối khi cầu nguyện cô nói, cô muốn cùng anh vẫn luôn tiếp tục như vậy, giống như đôi vợ chồng thật sự.
Sự kích thích của cồn luôn làm cho lý trí biến mất, cảm tình chiếm ưu thế, ôm hôn càng ngày càng nóng, quần áo rơi xuống từng món một, từ sàn nhà đến trên giường, dần dần chỉ còn lại có kích thích và dục vọng nguyên thủy.
"Bùi Dực.” Giọng nói Tô Tử Bảo khàn khàn, mặt mũi tràn đầy ửng hồng.
Bùi Dực đã cởi sạch, nhìn thân thể hoàn mỹ trước mặt, giọng nói tỏa nhiệt, “Ừ?"
"Anh sẽ yêu em sao?” Tô Tử Bảo đã say, nếu là lúc tỉnh táo, tuyệt đối cô sẽ không hỏi vấn đề này.

Nhưng bao giờ cũng sau khi mọi người say, mới dám hỏi ra vấn đề muốn hỏi nhất.
Bùi Dực không trả lời, chỉ im lặng nhìn Tô Tử Bảo.
Vành mắt Tô Tử Bảo nhanh chóng chứa đầy nước mắt, lại hỏi, “Sau này, anh có thể đừng...ngủ với phụ nữ khác nữa được không?"
Bùi Dực vẫn không trả lời.
Những giọt nước mắt lung lay sắp đổ lạch cạch rơi xuống như thủy tinh, rơi vỡ trên gối đầu và trên giường.
Tô Tử Bảo vẫn còn ngoan ngoãn nằm trên giường, nhưng những giọt nước mắt rơi xuống ở đó khiến Bùi Dực không còn hào hứng.

Thể xác và tinh thần, tất cả anh cũng không thể cho cô.

Tô Tử Bảo cũng không phải là đám phụ nữ chỉ muốn bò lên giường anh, anh cũng không thể đối xử với cô theo cách này.
Bùi Dực thở dài, lấy áo ngủ cạnh tủ đầu giường mặc vào cho cô, ôm chặt cô vào trong ngực mình, “Đừng khóc."
"Hu hu hu....” Tô Tử Bảo ôm lấy eo anh, cũng chỉ uống say mới dám khóc, cũng liền thừa dịp mất đi lý trí mới dám càn quấy như vậy.
Không hiểu được sao cô có thể thích người này như vậy được?
Một người không yêu cô, một người chơi bời trăng hoa ở bên ngoài.
Cưng chiều và tình yêu, hóa ra thật sự là hai việc khác nhau.
Anh tốt với cô như vậy, cưng chiều làm cô mất phương hướng, nhưng hóa ra anh thật sự cũng không yêu cô một chút nào, cũng không thích cô một chút nào, sau này cũng không có ý định yêu cô.
Anh chỉ tận lực hoàn thành trách nhiệm người chồng của Tô Tử Bảo, anh không làm sai, chỉ là làm quá tốt, tốt để cho cô hiểu lầm, cưng chiều nhiều như vậy, tại sao một chút yêu cũng không có.
Nhưng mà bây giờ cô hiểu rõ, thật sự không có.
"Tại sao anh tốt với em như vậy, anh không nên tốt với em như vậy!” Tô Tử Bảo nức nở.
Bùi Dực xoa xoa tóc cô, “Ừ, sau này không tốt với em nữa."
"Anh thật sự không đối tốt với em nữa sao?” Khuôn mặt nhỏ xinh xắn ở trong lồng ngực ngẩng nhìn chằm chằmanh, trên lông mi như quạt còn dính nước mắt trong suốt, hàm răng cắn môi, lúc này người phụ nữ nghiêng nước nghiêng thành lại giống như một cô gái bé nhỏ.

Bùi Dực nhìn trái tim đều nhanh hòa tan, “Lừa em.

Em là vợ của anh, không đối tốt với em, vậy đối tốt với ai?"
Suốt một buổi tối, Bùi Dực đều ở đây dỗ dành Tô Tử Bảo, không nghĩ tới cô say rượu lại ồn ào như vậy, lại khóc lại ầm ĩ, cùng người phụ nữ đầy mạnh mẽ lúc bình thường khác nhau như hai người.
Nhưng, cũng chỉ có Bùi Dực mới có thể nhìn đến một mặt như vậy của Tô Tử Bảo.
Trước mặt người ngoài, cô muốn giữ vững thân phận con gái cả Tô gia, giữ vững thân phận Tổng giám đốc Đế Tước, cô muốn giao chiến ở thương trường, muốn đề phòng những phê phán xấu ngấm ngầm hay công khai với cô, cô phải kiên cường, cũng không cho mình yếu đuối, hơn nữa bản thân Tô Tử Bảo chính là một người rất kiên cường.
Có thể làm một người phụ nữ mạnh mẽ khóc cũng chỉ có thể là tình cảm.

Hơn nữa uống rượu, bình thường không dám nói, mới dám nói.

Không dám khóc, mới dám khóc..