Có thể bình thường nổi điên với người khác đã thành thói quen, nên Dương Hiểu Vân cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Là một giáo viên, bà ta có tư cách cùng với nghĩa vụ giáo dục học sinh! Yêu cho roi cho vọt, ghét cho ngọt cho bùi! Bà ta phải nghiêm khắc!
Dạ Cô Tinh đột nhiên nở một nụ cười lạnh lẽo, giọng nói vẫn cứ không nhanh không chậm, không hề có chút xấu hổ sau một trận mắng chửi, cũng không hốt hoảng vội vàng giải thích gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Chủ nhiệm Dương, em muốn nói vài câu.
Thứ nhất, em tự thấy thái độ của mình không có vấn đề gì.
Em luôn rửa tai lắng nghe lời dạy dỗ của cô, ghi nhớ trong lòng, hơn nữa vô cùng đồng ý.
Thứ hai, em cũng không hề không vui.
Thứ ba, nếu em không mắc lỗi, tại sao phải viết kiểm điểm? Vì thế, cô phạt em làm em cảm thấy khó hiểu, hơn nữa không chấp nhận."
Dương Hiểu Vân sững sờ, trước kia bà ta vừa nổi giận, dứt khoát nói một câu "Viết bản kiểm điểm nộp lên đây".
Ít nhất học sinh cũng ảo não rời đi, nhất là đám nữ sinh da mặt mỏng, lúc đi cũng nước mắt lưng tròng.
Không ngờ hôm nay lại gặp người cá biệt, không chỉ không xấu hổ không buồn rầu, lại còn nêu một hai ba với bà ta một cách logic rõ ràng?
"Em còn nói thái độ của em không có vấn đề?! Lại dám chống đối giáo viên?"
"Em chẳng qua là đang kể lại sự thật, còn về chống đối..." Mắt Dạ Cô Tinh hiện lên vẻ thắc mắc, lắc đầu một cái: “Em không hiểu.
Chẳng lẽ tất cả lời phản bác với thầy cô đều gọi là chống đối? Vậy nếu như giáo viên sai thì sao? Phía bên kiên định với điều đúng kia, cũng là chống đối?" Sau đó hai tay xòe ra, nhún vai: “Nếu thật là như thế, vậy em cũng không thể nói gì được."
Tốt lắm! Thật đúng là giỏi! Lại châm chọc bà ta chẳng biết phân biệt đen trắng!
Bây giờ Dương Hiểu Vân rất tức giận, từ đó tới giờ chưa từng thấy học sinh nào kiêu ngạo ngang ngược như vậy.
Lúc này bà đập bàn một cái, mặt bàn cũng rung lên.
Mỗi khi thấy loại chuyện này, học sinh cũng sẽ bị dọa không nhẹ, nhưng Dạ Cô Tinh không nhúc nhích chút nào, chỉ đứng sang một bên, ánh mắt lạnh lùng.
Cô nhớ mình chưa từng chọc con sư tử cái này mà? Sao giống như chó điên cắn cô không nhả vậy chứ? Dạ Cô Tinh tỏ vẻ nghi ngờ.
"Học...! học sinh như em chắc chắn là không tôn trọng người lớn, không có kỷ luật, phải ghi lỗi xử phạt! Đại học B sao lại có một sinh viên như em được chứ..."
Nghe được bốn chữ "ghi lỗi xử phạt", ánh mắt lạnh lùng của Dạ Cô Tinh đột nhiên tối hẳn đi, tràn ngập lạnh lẽo, nhìn thẳng về phía Dương Hiểu Vân, giống như một con dao găm đâm thẳng vào mặt!
Âm thanh lải nhải liên tục của Dương Hiểu Vân lập tức nghẹn lại, giống như con vịt bị đạp vào cổ.
Một luồng khí lạnh bò dọc xương sống đi lên, khiến tay chân bà ta phát run, toát mồ hôi lạnh.
Ánh mắt của nữ sinh này...đáng sợ quá...
Về chuyện Dương Hiểu Vân phê bình dạy dỗ, Dạ Cô Tinh lười đưa ra ý kiến với bà ta.
Chỉ coi như nhịn một chút rồi xong, cho nên mới nhún nhường lần nữa.
Nhưng cô cũng không ngu đến mức lúc đụng đến lợi ích của bản thân vẫn có thể lùi nữa!
Đặc biệt là Dương Hiểu Vân bật thốt lên câu "phải ghi lỗi xử phạt" kia!
Một chủ nhiệm phòng giáo vụ của một trường đại học, thì quyền lực cũng không nhỏ.
Có liên quan mật thiết trực tiếp đến lợi ích của sinh viên.
Vậy mà lại cứ mở miệng ngậm miệng là "ghi lỗi xử phạt", qua loa như thế, bất chấp lý lẽ như thế!
Hôm nay, nếu không phải nể mặt Diêm Đông Bình, lúc đầu cô cũng sẽ nể nang gì bà ta rồi, lại càng không lãng phí chút thời gian nghe bà ta nói! Ngay sau đó Dạ Cô Tinh cũng không khách sao nữa...
"Chủ nhiệm Dương, em không biết rốt cuộc em đã phạm lỗi lớn gì, lại phải ghi lỗi xử phạt.
Hay nói một cách khác, xin hỏi, em đã chọc giận cô cái gì, lại có thể khiến cô lấy việc công làm việc tư, lợi dụng chức quyền đối phó một sinh viên như em ạ? Dù như thế nào, bản kiểm điểm em sẽ không viết, viết cũng không ra, không phạm lỗi thì kiểm điểm cái gì? Còn ghi lỗi xử phạt, được, nếu như cô kiên quyết, vậy thì mời báo lên trường học, em chờ! Nhưng mà, về phần nguyên nhân này, mong cô viết cẩn thận, vì em chắc chắn sẽ có dị nghị, cũng nhất định sẽ yêu cầu chi bộ Đảng của nhà trường tham gia điều tra! Chuyện bé xé ra to càng tốt, em chỉ là một sinh viên đại học năm hai, thời gian rất dư dả, tinh thần sức lực cũng rất đầy đủ.
Hy vọng đến lúc đó chủ nhiệm Dương cũng có thể có thời gian và tinh thần và sức khỏe như vậy dây dưa với em.
Em, chắc chắn, sẽ hầu tới cùng!"
Dương Hiểu Vân sốc mạnh, run rẩy, nghiến răng nghiến lợi: "Em-đang-uy-hiếp-tôi?"
Ánh mắt Dạ Cô Tinh đột nhiên sắc lạnh, nở nụ cười lành lạnh, áp sát cô ta, nhẹ giọng nói: "Không đến mức uy hiếp, coi như lời khuyên chân thành thôi.
Chủ nhiệm Dương là người thông minh, bên nào nặng bên nào nhẹ, tự cô cân nhắc được." Nói xong, xoay người rời đi.
Để lại Dương Hiểu Vân tại chỗ trợn mắt nghẹn họng, giận đến mức cả người run rẩy!
Dạ Cô Tinh đi từ phòng giáo vụ ra, tâm trạng vốn đang tốt bị vơi đi hơn nửa.
Những người này có thể dừng lại không, có thể đừng tới làm cô buồn nôn nữa có được không!
Hít thở sâu, tâm trạng khôi phục không ít, bây giờ trong bụng có một em bé đấy! Bác sĩ Trương nói phải giữ tâm trạng thoải mái, không nên tùy tiện tức giận, như vậy bé cưng sinh ra mới vui vẻ...
Không tức, không giận, không thể vì sai lầm của người khác mà trừng phạt mình, còn có bé cưng...
Gõ cửa một cái, Diêm Đông Bình đang ngồi trước bàn làm việc, chậc...!ăn sáng.
Ngẩng đầu lên nhìn, mắt ông thoáng chốc sáng lên, vội vàng để cái bánh bao đã cắn được một nửa xuống: “Cô Tinh tới rồi à..." Đôi mắt ông tràn đầy vẻ dịu dàng, hiền từ nhìn người vừa tới.
Vẻ mặt Dạ Cô Tinh thoáng qua, hốc mắt hơi nóng lên, một đôi mắt hiền từ khác hiện lên trong đầu cô.
Điều chỉnh lại cảm xúc, Dạ Cô Tinh khẽ cười, gọi một tiếng "Thầy".
Diêm Đông Bình giống như đứa bé được cho kẹo, suýt nữa phấn khởi mà nhảy cẫng lên, luống cuống đáp: "Ừm."
Dạ Cô Tinh cười một tiếng, độ cong trên khóe môi như được nhuốm chút ấm áp.
Người nào thật lòng, người nào giả vờ, cô thấy rõ như ban ngày, trong lòng cũng sáng tỏ.
"Ăn sáng chưa?" Diêm Đông Bình vội vàng vẫy tay gọi cô đi vào, ân cần hỏi.
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Đã ăn rồi ạ." Sau đó, lấy từ trong túi xách ra một tập giấy A4 ngay ngắn, đưa tới trước mặt Diêm Đông Bình, hiếm khi dí dỏm: "Nhiệm vụ đã hoàn thành!"
Đáy mắt Diêm Đông Bình thoáng qua nét kinh ngạc, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, dè dặt nhận lấy, mở miệng thăm dò thử: "Toàn bộ số liệu giai đoạn hai?" Còn đặc biệt nhấn mạnh hơi hai chữ "toàn bộ".
Dạ Cô Tinh gật đầu, tựa như nhớ ra gì đó, nói thêm: "Còn có kết quả dự đoán của giai đoạn ba."
Bánh bao trong tay Diêm Đông Bình suýt nữa rơi xuống đất, mắt trợn to, không dám tin mà hỏi: "Còn, còn có giai đoạn ba?"
Dạ Cô Tinh gật đầu, nghiêm túc nói: "Chỉ là dự đoán thôi."
"Cô nhóc này, sao...!sao em làm được thế?" Sự phấn khích Diêm Đông Bình kìm nén trong lòng sắp trào ra ngoài, giọng nói vẫn còn bình tĩnh.
"Em lấy chương trình phân tích số liệu thí nghiệm đầu tiên sửa lại một chút, trực tiếp dùng phân tích số liệu giai đoạn thứ hai, sau đó chờ máy tính cho ra kết quả."
"Có thể, có thể cho thầy xem đoạn mã của hai lần một chút được không? Khụ khụ...!Yên tâm, thầy sẽ không truyền ra ngoài, thầy chỉ muốn nghiên cứu một chút..." Diêm Đông Bình lập tức cảm thấy cái mặt già đỏ lên, nói chuyện cũng hơi lắp ba lắp bắp.
Ông ấy biết yêu cầu của mình rất không nên, nhưng lại không tránh được bị lòng hiếu kỳ thúc đẩy.
Thật ra, Diêm Đông Bình có gánh nặng tâm lý không có gì lạ.
Ngành công nghệ cao, nhất là liên quan đến mã nguồn máy tính là những vấn đề mang tính nhạy cảm.
Đây là cơ mật, giờ ngay cả ngành ẩm thực cũng chú trọng việc chuyển giao công thức bí truyền, chính cống.
Càng chưa nói đến những gã khổng lồ trong ngành công nghệ phần mềm như Microsoft, mã code được bảo mật đến một giọt nước cũng không lọt.
Dạ Cô Tinh dường như không nhận ra sự lúng túng của Diêm Đông Bình, chỉ là móc thẳng từ túi xách ra một cái USB: “Em đã sao chép vào trong này, hy vọng có thể giúp phòng thí nghiệm." Thật ra thì cô rất ngại, nửa tháng không đi đến phòng thí nghiệm một lần, dù là thành viên được mời chính thức, Dạ Cô Tinh cũng hơi xấu hổ.
Vì thế, đây coi như là đóng góp cho phòng thí nghiệm vậy!
Diêm Đông Bình lại bị dọa sợ lần nữa, suýt nhảy bật lên: "Nhóc con, cái này...!Em muốn chia sẻ với phòng thí nghiệm sao?!"
Dạ Cô Tinh gật đầu.
Diêm Đông Bình nhất thời cảm thấy học trò này của ông "bế môn"* thành yêu quái.
Suy nghĩ theo hướng khác một chút, cô có thể không biết lợi ích liên quan trong đó, tức thì khuyên bảo giải thích hết lời: "Cô Tinh à, em có lòng vậy thầy rất vui.
Nhưng cái này hoàn toàn là thành quả lao động của em, dù em bán đi cũng được, hay cho người thuê cũng tốt, đều có thể kiếm lời.
Em cứ chia sẻ cho phòng thí nghiệm dùng có thể cái gì cũng không có..."
*Bế môn: đóng cửa tu luyện.
Điều này Dạ Cô Tinh lại chưa từng nghĩ, vì cái này cô chỉ là tiện tay lấy, hoàn toàn là đồ chùa, không muốn nghĩ sâu xa như vậy.
Nhưng Diêm Đông Bình làm thế, cô vẫn hơi cảm động.
Điều này cho thấy, giữa Dạ Cô Tinh và phòng thí nghiệm, ông ấy đứng về phía Dạ Cô Tinh!
Cuối cùng, Dạ Cô Tinh vẫn quyết định để đoạn code lại, cũng coi như cho phòng thí nghiệm một lời giải thích.
Thứ nhất, lúc đầu Diêm Đông Bình đạp lên dư luận để cô tham gia vào phòng thí nghiệm.
Nếu cô không thể tạo ra thành tích, những tên lòng dạ xấu xa kia sẽ nhìn Diêm Đông Bình ra sao?
Thứ hai, cô thường xuyên vắng mặt, để cho những thành viên khác của phòng thí nghiệm cảm thấy không vừa lòng.
Giờ làm thế cũng là vì để chặn họng những người đó, đến lúc đó Diêm Đông Bình mới giúp cô nói được...
"Muốn quyền lợi đặc biệt? Được nha! Em tự mình viết một chương trình, trong một tuần lễ nộp báo cáo phân tích hoàn chỉnh các giai đoạn lên xem một chút?"
Cho dù nơi nào, đều phải dựa vào năng lực mà nói chuyện!
Lại mặt dày đòi hỏi Diêm Đông Bình, giờ là xin nghỉ thẳng đến cuối kỳ, chỉ cần đúng lịch về đi thi cuối kỳ là được.
Dạ Cô Tinh cực kỳ phấn khởi! Không tránh khỏi cảm thấy - có quan hệ thì làm gì cũng dễ!