Vị kỹ sư âm thanh đó lại là người rất có năng lực nhìn người.
Khi nhìn thấy sắc mặt của Vương Trực, trong lòng lập tức biết được cậu ta chắc chắn đang cảm thấy bất mãn, vội vàng xua tay giải thích với Dạ Cô Tinh: “Xin cô đừng hiểu nhầm, tôi không có ý muốn dò hỏi chuyện riêng của cô.
Mong cô hãy tin tưởng, tôi tuyệt đối là người rất có đạo đức nghề nghiệp! Dù sao với những người làm nghề này như chúng tôi, bình thường tiếp xúc với rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, nên cũng biết được có những việc không nên mở miệng hỏi.”
“Nhưng có đôi khi do yêu cầu của công việc, chúng tôi cũng không biết phải làm sao.”
“Ừm… như vậy đi, nếu cô chỉ đơn giản là muốn một đoạn thu âm phối với nhạc nền, tôi xin được rút lại câu hỏi vừa nãy.
Nhưng nếu cô có yêu cầu cao hơn với âm tần(*), vậy thì tôi mong cô trả lời vấn đề vừa rồi.
Chỉ có như vậy tôi mới có thể lựa chọn được giai điệu phù hợp nhất, kết hợp với hiệu quả thu âm, hậu kỳ âm thanh và chế tác cắt ghép âm thanh mới có thể tạo ra được bản nhạc hay nhất.”
* tai người có thể nghe thấy tần suất chấn động của âm thanh (20 đến 20.000 Hz)
Dạ Cô Tinh bình thản cười, đôi môi anh đào trơn bóng khẽ nhếch lên, chân mày cô cũng nhướng lên thể hiện sự thích thú: “Hử? Yêu cầu cao hơn sao?”
Vị kỹ sư âm thanh khẽ gật đầu, vẻ mặt anh vô cùng nghiêm túc, không hề có chút sốt ruột nào: “Chính là nói đến yêu cầu về chất lượng âm tần.
Thông thường mà nói có hai phương diện lớn trong âm tần, một là phân biệt âm độ, hai là cảm nhận về quan niệm nghệ thuật.”
“Có ba yếu tố dùng để miêu tả đặc tính âm thanh trong vật lý học, đó là: độ vang, âm điệu và âm sắc.
Âm điệu là sự cảm nhận của tai người về độ cao thấp của âm thanh, do đó âm điệu có mối quan hệ rất lớn với tần suất chấn động của vật thể phát ra tiếng… tần suất càng lớn thì âm điệu càng cao; tần suất càng nhỏ thì âm điệu càng thấp.
Lấy ví dụ, giọng hát trầm của một nam ca sĩ có thể thấp đến 65 Hz (65 chu kỳ trên giây), còn với nữ ca sĩ giọng cao có thể cao đến 2280 Hz.”
“Độ vang chính là sự cảm nhận của tai người về độ mạnh yếu của âm thanh.
Thông thường mà nói, sóng âm có biên độ dao động càng lớn thì độ vang càng lớn.
Còn âm sắc là, mỗi người chúng ta khi phát ra âm thanh đều có độ vang không giống nhau, hai loại âm thanh mang âm điệu giống nhau nhưng lại có đặc tính khác nhau.
Hoặc là nói tai con người có một loại phản ứng tổng hợp với sóng âm của mỗi một độ mạnh, mỗi một tuần suất của âm thanh.
Âm sắc không giống nhau không những làm cho âm thanh của mỗi người cũng khác nhau, mà còn khiến cho âm thanh của mỗi người có sự khác biệt vô cùng lớn.”
“Có thể nói, từ những điều trên mà chúng ta có thể phân biệt âm độ.
Bình thường trong tình hình này, âm thanh của một người sau khi thu vào trong microphone, rất khó để giữ lại được âm sắc nguyên vẹn như lúc ban đầu.
Bởi vì khi thông qua phương tiện truyền đạt âm thì âm thanh phát ra cũng đã sự biến đổi! Lại thêm khi thu âm không thể hoàn toàn loại bỏ được tạp âm, về mặt chế tác hậu kỳ cũng góp một phần nhất định làm thay đổi âm thanh gốc.
Do đó, âm tần sau khi được chỉnh sửa rất khó để có thể nhận biết được âm thanh ban đầu.”
“Còn về cảm nhận về quan niệm nghệ thuật.
Quan trọng nhất bây giờ là suy nghĩ xem nên lựa chọn nhạc nền như thế nào, rồi làm một cái so sánh.
Nếu thu một bản nhạc có giai điệu xưa cũ, vậy thì nhạc nền thường sẽ chọn những âm cao có giai điệu linh hoạt kỳ ảo nhằm tăng thêm sự huyền ảo như có như không, mang theo hàm súc của âm nhạc cổ điển.
Nhưng nếu là thu một bản Rock and roll, thì nhạc nền đa số sẽ chọn nguyên tố kim loại nặng, ví như: âm thấp của Bass Drum, tiếng thình thịch của trống.”
“Những cái này không phải đều là nhạc cụ sao? Sao lại có thể đưa vào nhạc nền được?” Vương Trực lên tiếng hỏi.
Vị kỹ sư âm thanh mỉm cười, trong mắt anh phát ra ánh sáng lấp lánh, giống như anh ta rất vui mừng khi có người nghe mình giảng giải về những điều này.
“Nghĩa bao quát của nhạc nền ngoại trừ âm chính ra thì gồm tất cả những nguyên tố phát ra âm thanh, đương nhiên cũng có cả nhạc cụ trong đó!”
Vương Trực cái hiểu cái không khẽ gật đầu, ánh mắt mang cân nhắc, bĩu môi lẩm bẩm nói: “Thu một bản nhạc thôi còn phải có học vấn cao siêu như vậy sao…”
Người đó ngừng cười, nói nghiêm túc: “Đó là đương nhiên! Tri thức về mặt này thật sự vô cùng lớn!”
Dạ Cô Tinh gật đầu, người này không chỉ chuyên nghiệp, có hiểu biết sâu rộng.
Mà còn giống như vô cùng nhiệt tình với công việc, ánh sáng trong mắt anh ta chưa hề tắt, từ khi anh nhắc đến những kiến thức chuyên môn cho đến bây giờ.
Vị kỹ sư âm thanh này là một người đàn ông cường tráng cao gần một mét chín.
Trông dáng vẻ có lẽ không quá bốn mươi tuổi, xương gò má hơi cao, ánh mắt linh hoạt, chỉ là mũi hơi gãy, môi quá dày, mặt mũi bình thường.
Nhưng điều làm mọi người để ý đến chính là khí chất thành thật chất phát trên người anh ấy, xem ra là một người hào phóng rộng lượng.
Dạ Cô Tinh không nói gì, cũng không tiếp tục quan sát người đàn ông đó nữa.
Cô đưa tay ra, nói: “Xin hỏi anh tên là gì? Hôm nay đã làm phiền anh rồi.”
Người đàn ông cao to cảm thấy hơi lo sợ vì được cô quan tâm, nhanh chóng nắm lấy tay cô, nhếch miệng cười, thân thiết nói: “Tôi họ Hạ, tên chỉ có một chữ Hồng.
Cô đây dù sao thì cũng đừng nói như vậy.
Đã nhận tiền của cô, tôi nhất định sẽ làm tốt trách nhiệm của mình.
Không phiền, không phiền gì cả…”
Hạ Hồng cũng không nói lời khách sáo, hôm nay anh nhận đơn hàng này thật sự là đã tạo ra một kỷ lục mới.
Buổi chiều khi nhận được điện thoại báo có đơn đặt hàng, lúc này trong phòng làm việc không thiếu người đang rảnh rỗi.
Nghề này của họ trừ khi đạt đến trình độ nổi tiếng như thầy Điền Phong, nếu không thì cũng không có gì khác biệt với những người làm công ăn lương bình thường.
Làm mệt đến chết đi sống lại mà tiền cũng kiếm không được bao nhiêu.
Do đó bình thường họ còn nhận thêm công việc riêng ở bên ngoài.
Phòng thu âm thì đối phương đã chuẩn bị xong, máy móc cũng đã được bổ sung đầy đủ, bọn họ chỉ cần đem người đến là được.
Bình thường thì tiền công là dựa vào thời gian của bản nhạc mà thanh toán, âm tần không quá ba phút, có giá năm trăm tệ.
Trong vòng từ ba đến năm phút thì có giá một nghìn tệ.
Mười phút trở lên thì mỗi phút vượt qua ấn định sẽ có giá hai trăm tệ.
Thực ra lý do rất đơn giản, âm tần càng dài, thời gian thu càng lâu, lượng công việc của tổ hậu kỳ chế tác cũng tăng lên rất nhiều.
Cho nên, càng về sau thì tiền càng cao.
Mà Vương Trực đã đưa ba nghìn tệ cho anh ta xem như tiền đặt cọc.
Nghề này của họ có quy tắc ngầm, đó chính là tiền đặt cọc thiếu thì phải bù vào, còn dư thì không trả lại.
Vừa rồi Dạ Cô Tinh yêu cầu độ dài âm tần trong khoảng từ ba đến năm phút.
Điều này không cần nghi ngờ gì, chính là ông trời làm rơi xuống một cái “bánh nhân thịt” cho ông.
Lúc đó nhìn thấy mọi người một mực từ chối không muốn nhận công việc lần này, anh còn hơi khó hiểu! Âm thầm suy đoán, có thể là “Hoàng Công” phí sức cũng không thu được kết quả tốt, không ngờ lại là một cái thương hiệu!
Cái gọi là “Hoàng Công” chính là giúp đỡ quay một vài cảnh kích thích trong phòng quay của phim người lớn.
Ừm… bình thường dạng phim này được yêu cầu rất cao về độ rõ nét của âm thanh do nam nữ diễn viên phát ra.
Giống như có những đoạn thu được âm tốt đến nỗi khi phim ra mắt, có rất nhiều người không nhìn hình mà chỉ nghe âm thanh, cũng có thể không kiềm chế được chính mình.
Khụ khụ… Người làm mấy cái nghề này đều là những người tài giỏi cả.
Bề ngoài công việc “Hoàng Công” này nghe ra cũng không có gì.
Ai cũng nghĩ làm việc này vừa có tiền, vừa có thể thưởng thức miễn phí những cảnh “mát mẻ”.
Nhưng sự thật là phần lớn mọi người sẽ không nhận loại công việc như vậy.
Một là, thời gian thu âm dài, tốn nhiều thời gian và công sức.
Hai là, tiền công khi nhận công việc “Hoàng Công” này, chính là cần phải phụ trách thu âm tất cả các phân cảnh kích thích trong bộ phim.
Lúc nào cũng sẵn sàng có mặt ở chỗ quay.
Thời gian dành cho bộ phim quá dài, nhưng một bộ phim nhiều nhất cũng không quá bốn năm nghìn tệ.
Nếu có thời gian rảnh như vậy, còn không bằng nhận làm mấy đơn hàng bình thường còn hay hơn.
Hạ Hồng vốn dĩ cũng không muốn nhận công việc này, nhưng mà…haiz...
Có điều bây giờ thì tốt rồi! Đơn hàng này không phải “Hoàng Công”, mà ngược lại còn được trả công xứng đáng, làm việc cũng thoải mái!
Đã nhận ba nghìn tệ của người ta, đây không phải là con số nhỏ.
Đương nhiên là phải làm tốt công việc lần này.
“Về việc phân biệt âm độ tôi đương nhiên hi vọng càng giống âm thanh ban đầu càng tốt.
Còn về cảm nhận quan niệm nghệ thuật, tôi mong sẽ mang cảm giác của một tiết mục phát thanh đêm khuya.”
Hạ Hồng gật đầu, nhìn cô gái trước mặt đầu đội mũ lưỡi trai che lại cả khuôn mặt, anh ta muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi.
“Muốn nói gì anh cứ nói ra.”