Trùng Sinh Làm Ảnh Hậu Mang Thai Của Giới Giải Trí

Chương 110: 110: Người Chồng Đâu Cần Cầu Mong Thêm Ngọc Trắng Không Tì Vết





An, Kỷ, Giang, Tần là bốn gia tộc lớn ở thủ đô.
An gia có lịch sử lâu đời nhất.

Ngược dòng về ba trăm năm trước, Thánh Tổ Khang Hi thời Thanh, gia phả của An gia từng ghi chép lại.

Ngày mùng năm tháng giêng năm Khang Hi thứ 59, Huyền Diệp quyết định đưa đại quân tiến vào Tây Tạng lần nữa.

Trong cuộc chiến lần này, gia chủ đời thứ nhất của An gia được phong chức đại tướng quân viễn chinh, dẫn quân từ Tây Ninh di chuyển đến Mandula*, chờ thời cơ phát động tấn công Karakoram.

Trải qua cuộc chiến này, tổ tiên An gia công lao hiển hách, phong làm thượng thư, thăng quan tiến chức, đạt được đỉnh cao danh vọng.

Từ đây về sau An gia một bước lên mây.

*Mandula: Một tỉnh ở Tây Tạng.
Sau này lại trải qua thời kỳ dân quốc, từ Bắc Bình di chuyển đến Thượng Hải.

Lúc đó An gia ngoại trừ liên quan đến chính trị và quân đội ra, còn liên kết với các bang phái lớn nhỏ khác ở bến Thượng Hải.

Để bảo vệ bang hội, An gia đã dựa vào thực lực và mối quan hệ trong hai giới chính trị và quân sự của mình.

Họ cũng đã từng chiếm được bảy mươi phần trăm bến tàu vận chuyển ở bến Thượng Hải.

Xứng đáng trở thành “Thủ lĩnh giới hắc đạo”.

Việc làm ăn cũng lần lượt phát triển, kỹ viện, cửa hàng thuốc lá, công ty công thương nghiệp, dệt may, in nhuộm, bột mì, đóng thuyền… Ngành nghề nào cũng có sự góp mặt của An gia, do đó của cải tích lũy được không ít.

Sau đó, quân phiệt hỗn chiến.

An gia lại thừa dịp này mà buôn lậu đầu cơ trục lợi từ việc bán thuốc nổ, tự chế tạo súng ống, đại bác, kiếm được một món tiền bất chính từ trong chiến tranh.

Sau đó, quân Nhật xâm chiếm Hoa Hạ.

An gia nhân cơ hội chạy đi tránh nạn ở nước ngoài, chuyển hết toàn bộ tài sản, sống yên phận trên đảo hoang.

Mãi cho đến khi Hoa Hạ xây dựng lại đất nước, lúc này An gia mới trở về, bắt đầu tiến hành đầu tư, lôi kéo kinh tế dân sinh.

Có thể nói là công sức không thể xem nhẹ!
Do đó, An gia mới có thể hiên ngang chiếm lấy vị trí đầu trong bốn gia tộc lớn.

Đến nay đã gần nửa thế kỷ, thế lực hắc đạo trong và ngoài nước của An gia ngày càng tăng cao.

Không chỉ khống chế hắc đạo phương Bắc trong nước, mà còn có địa vị hết sức quan trọng trong giới hắc đạo ở nước M, nước R…
Sức mạnh của An gia đã từng dẫn đến sự chú ý của những quan chức cấp cao khác ở trong nước.

Vì để bảo vệ lấy bản thân, họ không thể không lần lượt dời thế lực của mình ra nước ngoài.

Vào mười năm trước, An gia cũng trở về Chiêm Ngao, không xuất hiện trong nước nữa.

Vì vậy, sự trở về của An Tuyển Hoàng nhất định sẽ gây ra một trận sóng to gió lớn.

Bên dưới cơn sóng ngầm cuồn cuộn đó, không rõ rồi sẽ có thêm bao nhiêu vong hồn làm vật hi sinh!
Nhưng, đi đến tình cảnh ngày hôm nay, đã từ lâu không phải An gia không tranh không đoạt.

Hoặc là nói, không do An Tuyển Hoàng tranh đoạt!
Tuy anh chưa nói, nhưng Dạ Cô Tinh có thể nhìn ra được, người đàn ông này có dã tâm chiếm lấy thiên hạ, cũng có năng lực quan sát muôn người.


“Sợ không?” Sợ một người tràn đầy dã tâm như anh không?
Dạ Cô Tinh lắc đầu, đôi mắt sáng trong kiên định nhìn thẳng vào mắt anh, chậm rãi nói: “Người đàn ông của em, nên là người có ý muốn tranh giành thiên hạ!”
Cả người An Tuyển Hoàng chấn động, hóa ra là cô biết! Cô đều hiểu!
Ngạc nhiên, vui mừng, tự hào, yêu thương, tất cả những cảm xúc đó đều hiện lên trong mắt anh, cuồn cuộn rồi dần lan tràn.

Giống như trong bóng tối tìm được một nửa còn lại của bản thân.

Tựa như cô đã hòa nhập vào xương cốt, hòa tan vào trong máu thịt của anh từ lâu!
Mười ngón tay đan nhau, khăng khít chặt chẽ không rời.

Có được người vợ như vậy… người chồng cũng không còn cầu mong gì nữa!
“Chúng ta.

Cùng nhau.” Anh nắm chặt tay cô, trầm giọng nói.

Máu huyết toàn thân đều sôi sục dâng trào, trái tim anh chỉ đập vì người con gái này.

Dạ Cô Tinh nhếch miệng cười, đôi mắt cô rực rỡ trong đêm, rạng rỡ phát sáng, nét mặt tươi cười như hoa, vô cùng xinh đẹp: “Được.”
Cô có linh cảm, kiếp này của cô chính là vì người đàn ông này mà đến.

Họ sẽ tay nắm tay vai kề vai, cùng nhau mỉm cười nhìn muôn dân trăm họ!
Thông qua lời giải thích đơn giản của An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh cũng phần nào hiểu được ba gia tộc còn lại.

Cả ba gia tộc này đều là từ sau khi lập nước mới bắt đầu nổi lên.

Cho dù là về của cải hay là nhân lực và các mối quan hệ, đều không bao giờ có thể so được với sự hùng hậu của An gia.

Gia chủ đời trước, cũng chính là An Bính Hiền, cha của An Tuyển Hoàng.

Ông đã lấy Kỷ Tình, tiểu thư của Kỷ gia.

Từ đó hai gia tộc An Kỷ kết thông gia, tạo thành một khối liên kết chắc chắn.

An gia thông qua Kỷ gia gián tiếp bảo toàn thế lực hắc bang ở phương Bắc.

Còn Kỷ gia thì dựa vào mối quan hệ với An gia mà lên như diều gặp gió.

Gia tộc đứng sau Kỷ gia là Giang gia, dưới Giang gia là Tần gia, còn những thế lực khác không đáng nhắc đến.

Kỷ gia, Giang gia nắm quân đội, Tần gia thiên về chính trị.

Tuy nghề chính của An gia là hắc đạo, nhưng lại có mối quan hệ không bình thường với hai phía quân đội và chính trị.
Theo lời An Tuyển Hoàng nói, cô cũng đã nhận ra được một điểm vô cùng quan trọng.

Đó chính là An Tuyển Hoàng đều không để ý đến ba gia tộc này, thậm chí còn hơi chán ghét họ, bao gồm cả gia tộc mẹ của anh, Kỷ gia.

Đây xem như là một cái tốt.

Nếu ba gia tộc đó không đụng vào cô thì vẫn ổn.

Còn nếu thật sự dám có có chủ ý nhằm vào cô, thì đừng trách cô ăn miếng trả miếng, lấy bạo lực chống lại bạo lực!
“Của em.” An Tuyển Hoàng trầm giọng nói.

“Cái gì?”
“Thế lực của em.”
Dạ Cô Tinh khẽ nhíu mày, người đàn ông này vậy mà lại biết trong tay cô có thế lực? Có điều, cô còn chưa ngốc đến mức chất vấn An Tuyển Hoàng có phải tìm người điều tra cô hay không.


Nếu anh thật sự giấu cô tìm người điều tra, dựa vào mạng lưới tình báo của An gia, thì An Tuyển Hoàng cần gì phải hỏi như vậy.

Sao anh ấy lại biết được?
Giống như nhận ra được nghi vấn trong lòng cô, anh lên tiếng giải thích: “Hội Tam Hợp.”
Dạ Cô Tinh đột nhiên tỉnh ngộ.

Lần trước bị hội Tam Hợp đuổi giết, nếu không có liên hệ với hắc bang, thì hội Tam Hợp cũng sẽ không nhìn chằm chằm vào cô.

Thật không ngờ, người đàn ông này lại nhạy bén đến như vậy.

“Kỹ thuật bắn súng rất tốt.”
Dạ Cô Tinh sửng sốt, lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu, mi mắt cong cong, nói: “Tất nhiên rồi!”
Trong số mười sáu người trong tổ huấn luyện, kỹ thuật dùng súng của cô và Thập Tam là tốt nhất.

Nhiều lần diễn tập thực chiến, ngay cả huấn luyện viên cũng bị hai người bọn cô tiêu diệt!
Nghĩ đến Thập Tam, ánh mắt của cô hiện lên sự chán nản.

Không biết khi nào mới có thể gặp lại những anh chị em đang thất lạc bên ngoài....
Dường như nhận ra tâm trạng của cô đột nhiên sa sút, An Tuyển Hoàng đưa tay, vụng về vỗ lên tấm lưng nhỏ bé gầy yếu của cô.

Lực tay của anh nhẹ nhàng, dịu dàng tràn đầy an ủi.

Tuy anh không nói gì, nhưng Dạ Cô Tinh lại cảm nhận được sự đau lòng của anh.

Ánh sáng trong mắt cô vốn dĩ đã lụi tàn nhưng lại lần nữa được thắp sáng.

Ngày mai, ngày mai chính là ngày chụp ảnh bìa của tạp chí “ZARK”, cô nhất định sẽ tìm từng người bọn họ trở về…
Còn về thế lực của cô, Dạ Cô Tinh tạm thời vẫn không muốn nói ra.

Một chút sức mạnh của cô giờ đây, so với người có được tất cả như anh thì rõ ràng là kiến chọi với voi.

Cô muốn làm cho thực lực của bản thân mạnh mẽ hơn, để có đủ tư cách kề vai sát cánh cùng anh!
Cô không lo lắng việc An Tuyển Hoàng sẽ ở sau lưng điều tra về cô.

Một là vì cô tin tưởng anh sẽ không làm như vậy.

Hai là vì, thân phận thật sự của cô đã được che giấu rất hoàn hảo.

Ngoại trừ vài vị cấp cao trong tổ chức Ám Dạ biết được ra, thì những kẻ khác đều đã bị gi3t chết.

Cho dù mạng lưới tình báo của An gia có mạnh hơn nữa, nếu muốn truy đuổi đến cùng thì vẫn phải bỏ ra không ít công sức!
Bóng đêm tĩnh lặng, ánh đèn lay lắt.

Sự cuộn trào mãnh liệt đang được ẩn giấu dưới vỏ bọc yên bình này.

Một buổi tối bình yên, ngày hôm sau giới quyền quý ở thủ đô lại ồn ào, nổi lên một trận sóng to gió lớn.
Đầu tiên là người của Kỷ gia trong giới chính trị không biết vì sao lại được ủy ban kỷ luật mời đi uống trà.

Tiếp đó là nhánh bên Giang gia trong quân đội bởi vì “gây trở ngại trong quá trình quân đội đang diễn tập thực chiến”, bị cấp trên tạm thời cách chức điều tra.

Vương gia, Lý gia, Tống gia, Lận gia, Cát gia.

Các thế lực gia tộc tuyến hai đều gặp phải đả kích khác.

Hành động quy mô lớn như vậy, còn liên lụy đến hai trong số bốn gia tộc lớn.

Ai lại có thể ra đòn mạnh như thế?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, sững sờ, ngây ngốc, nơm nớp lo sợ, như đang đứng trên lớp băng mỏng, chỉ hi vọng vận rủi đừng rơi xuống đầu của bản thân.

Vào lúc này, ai cũng sợ bóng sợ gió, lúc nào cũng trong trạng thái nghi ngờ.

Đang trong giai đoạn thanh trừ quy mô lớn như vậy, việc một đội trưởng của đội trinh sát bị cách chức, chịu thẩm tra, chịu hình phạt, thực sự là chuyện nhỏ không đáng kể.

Nhưng nếu là người có giác quan nhạy bén thì có thể dựa vào việc này mà hiểu ra được một hai phần.

Tôn Trưởng Đức, kẻ có dính líu đến hành vi hối lộ, bao che tội phạm, c**ng hi3p thiếu nữ chưa đến tuổi thành niên, che giấu cho hắc bang.

Ngay hôm đó đã bị tạm giữ thẩm vấn, không cho bảo lãnh, không bao lâu nữa cơ quan công tố sẽ tiến hành khởi tố.

Trong giây phút bị bắt, Tôn Trưởng Đức vẫn còn không hiểu được rốt cuộc bản thân đã đắc tội với ai.

Ông gọi điện cho cấp trên, điện thoại cúp máy, lại liên hệ với anh em họ đang làm việc tại tòa án.

“Nể tình là người thân, tôi cũng không giấu ông.

Cấp trên đã đưa văn kiện xuống, nói rõ ràng phải điều tra đến cùng.

‘Điều tra đến cùng’ ở đây là ý gì, ông chắc hẳn cũng đã hiểu chứ? Haiz…”
Tôn Trường Đức như bị sét đánh, giọng nói mang theo sự run sợ: “Là..

là ai?” Là ai muốn xử lý ông ta? Là ai muốn ông ta chết?
Mọi thứ đến quá đột ngột, không hề báo trước.

Thậm chí ông ta còn tự nghi ngờ có phải mình đang nằm mơ hay không!
Điều tra đến cùng! Tra đến cùng! Một khi chuyện này điều tra xuống đến, ông ta coi như xong đời !
"Văn kiện là từ trên sảnh bộ tư pháp trực tiếp giao cho tòa án.

Ông tự lo cho mình đi ..."
Tôn Trường Đức mặt vàng như nghệ, ánh mắt trở nên điên cuồng, cười ha hả, sảnh bộ tư pháp? ! Một đội trưởng đội cảnh sát nhỏ bé như ông có năng lực đức hạnh gì mà kinh động đến cả lãnh đạo cấp cao rồi, cũng không ngần ngại mà ra tay xử lí ông mạnh như vậy!
Nghĩ đến người đàn ông khí thế phi phàm tối hôm qua, ông ta có hối hận cũng đã muộn! Hối hận cũng đã muộn!
Tôn Trường Đức bị bắt giữ và bị xét xử cùng ngày, sau đó bị truy tố ra tòa.

Tất cả các loại chứng cứ đều đầy đủ, không thể chối cãi.

Phiên sơ thẩm được mở ngay lập tức, định tội, kết án tù chung thân và bị tước quyền chính trị suốt đời!
Mạnh mẽ vang dội như vậy, chưa từng gặp, cũng chưa từng nghe!
Một thời gian, người nào hiểu chuyện dường như ngửi đâu đó được chút manh mối, tìm hiểu nguồn gốc, lại phát hiện ra bí mật động trời!
An gia trở lại rồi?! An Tuyển Hoàng trở lại rồi?!
Tương truyền, An thiếu và Giang thiếu vì một người phụ nữ mà ra tay tàn nhẫn.

Cuối cùng giận cá chém thớt lên cả Giang gia, mà cậu thứ ba của Kỷ gia mắt lạnh thờ ơ, vì thế cả Kỷ gia cũng chịu liên lụy!
Tương truyền, Giang thiếu la l3m người phụ nữ của An thiếu, động chân động tay.

Cuối cùng phải vào bệnh viện, đến giờ vẫn đang dưỡng thương.
Tương truyền, một đám con cháu thế gia có mắt không tròng, nói năng vớ vẩn.

Còn vọng tưởng dùng quan hệ để An thiếu vào cục cảnh sát uống ấm trà.

Cuối cùng ngược lại liên lụy cả gia tộc.
Tương truyền…
Những kẻ có liên quan đều giữ im lặng, mà gia tộc đằng sau bọn họ cũng cùng nhau ngậm miệng, mở to mắt nhìn cái kéo đang cắt vây cánh cành lá, cứa rồi lại cứa.

Tim đang nhỏ máu nhưng cũng không thể không nhẫn nhịn.

Bởi vì, buộc phải hy sinh mới có thể bình ổn lửa giận của vị kia!
Chỉ hy vọng trận phong ba này mau mau đi qua, để bọn họ mau chóng nghỉ ngơi chỉnh đốn lại! Những chức vị trống đều cần có người bổ sung.


Đến lúc đó lại là trận ác chiến của các gia tộc đấu đá lẫn nhau....
Bất kể thế nào, lời người ta truyền không thể tin hết, nhưng không thể không tin.
Cách nói An thiếu “vương giả phẫn nộ vì hồng nhan” đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.

Mọi người đều rất tò mò người phụ nữ khiến vị vua này ngày nhớ đêm mơ là thần thánh phương nào? Rốt cuộc khuynh quốc khuynh thành ra sao?
Trong khi Dạ Cô Tinh không biết chuyện gì, sự tồn tại của cô đã trở thành câu đố trong giới thượng lưu có quyền lực ở thủ đô.
Không phải là không có người muốn sử dụng quan hệ thăm dò điều tra rõ thân phận của Dạ Cô Tinh, mà là sau cùng đều gãy cánh quay về, không có ngoại lệ.

Lại còn nhận lấy cảnh cáo của An gia, khóc cha gọi mẹ, lần lượt xin tha, cuối cùng mới trốn chạy tìm được ngày sống sót.
Nghĩ tới cách làm đầy thủ đoạn và ý chí kiên cường của vị kia, lại có vết xe đổ của người trước làm gương, các gia tộc lớn đều không dám hành động lỗ m ãng.

Cho dù có thù oán riêng, có bản lĩnh, cũng không dám tiếp tục điều tra.
Nhưng chuyện này ngược lại truyền ra ngoài một thông tin.

Chính là rốt cuộc An thiếu đối với vị “hồng nhan” đó coi trọng như thế nào, bảo vệ kín đáo ra sao!
Lần phong ba này, ngay cả Kỷ gia - nhà mẹ của An thiếu cũng không thể may mắn tránh khỏi.

Có thể thấy rằng vị kia quả thật khá là tức giận.

Các gia tộc lớn đều cẩn thận làm người, dè dặt làm việc.

Thậm chí nâng tay chỉ mặt cảnh cáo con cháu không được để sắc đẹp mê muội tâm trí!
Đích tôn của Giang gia Giang Hạo Đình trở thành ví dụ tiêu cực tốt nhất, miệng truyền miệng, mặt mũi Giang gia đều bị quét hết.
“Hạo Đình sao rồi?” Trong phòng làm việc mang phong cách cổ kính, ông già có mái tóc hoa râm ngồi đoan trang nói đầu tiên.

Mà người đàn ông trung niên đứng đối diện hạ mắt xuống, bộ dạng phục tùng, có chút thấp thỏm e dè.
Ông già này là ông nội của Giang Hạo Đình, gia chủ hiện tại của Giang gia - Giang Trấn Hải.

Người đàn ông trung niên là cha của Giang Hạo Đình, con trai lớn của lão gia, Giang Dương.
“3 giờ rạng sáng hôm nay đã tỉnh.”
“Bảo nó dưỡng thương cho tốt.” Giọng nói của lão gia tràn đầy hơi thở, tinh thần khỏe mạnh.
Giang Dương cứ muốn nói lại thôi, muốn hỏi, lại không biết mở miệng thế nào.

Giang lão gia xua tay, thở ra một tiếng, hơi suy sụp, chống tay đứng dậy, ánh mắt nhìn tới phương xa vời vợi: “Ta biết con muốn hỏi gì.

Hạo Đình gặp họa, đương nhiên là Giang gia chúng ta gánh chịu.

Có những hy sinh không thể tránh khỏi, nhưng chỉ cần không tổn thương đến gốc rễ, Giang gia chúng ta sớm muộn cũng sẽ trả lại một ván.”
“Nhưng mà An gia……”
Lão gia giơ tay, Giang Dương im lặng.
“Thế lực An gia lớn mạnh, giờ đây lại sinh ra một An Tuyển Hoàng ra tay tàn nhẫn quyết đoán.

Nhưng dựa vào thế lực của một mình Giang gia căn bản không thể lay động.

Tâm tư đó của con nên sớm bỏ đi, nếu không sẽ chỉ đâm đầu vào chỗ chết! Còn liên lụy tới cả gia tộc!”
Cả người Giang Dương chấn động, sau lưng sớm đã toát mồ hôi lạnh: “Vâng, con hiểu rồi……”
Phòng làm việc Kỷ gia.
“Tu Thần, con thấy chuyện này thế nào?”
Đôi mày Kỷ Tu Thần không động đậy, giọng nói lạnh lùng: “Yên lặng nhìn thế sự thay đổi.”
Đáy mắt Kỷ Cương lướt qua một chút vui mừng.

Đứa con này là niềm tự hào của ông, cũng là niềm tự hào của Kỷ gia! Tuổi còn trẻ đã có quân hàm đại tá.

Tin chắc ngày sau nhất định có thể độc chiếm lấy một ghế trong quân đội!
“Chú còn có việc gì không?” Kỷ Tu Thần lạnh nhạt mở miệng, ánh mắt lãnh đạm.
Cả người Kỷ Cương chấn động, đáy mắt quét qua một nét âm u, nhanh đến mức khiến người khác khó mà bắt gặp, khua tay: “Không có chuyện gì nữa, con đi đi.”
Kỷ Tu Thần khẽ gật đầu, quay lưng nâng bước.

Khoảnh khắc đóng cánh cửa lại, tiếng người đàn ông trung niên lẩm bẩm truyền tới từ phía sau…
“Đến bao giờ con mới có thể gọi ta một tiếng cha đây? Mà không phải là… chú…”
Kỷ Tu Thần vờ như không nghe thấy, thẳng lưng bước tiếp.
“Khụ khụ khụ khụ…” Tiếng ho không ngừng vang lên, dường như đến phổi cũng sắp bị đẩy ra ngoài.

Sắc mặt tái nhợt của người đàn ông, đôi môi hơi ngả màu xám dưới ánh mặt trời khiến cho người khác có chút đáng sợ.