Cảnh quay ngày hôm nay được quay ở đài truyền hình thủ đô, hoàn toàn là dựa vào quan hệ của thầy Ngô.
Trên thực tế, “Over the city” có được như ngày hôm nay, ngoại trừ một mình Dạ Cô Tinh tự chuẩn bị cẩn thận, còn đặt biệt phải cảm ơn một người nữa là thầy Ngô Kha Cần.
Tất nhiên, thầy Ngô phải ra tay giúp đỡ, ngoại trừ nhìn trúng tiềm năng vốn có của “Over the city”, không thể không nhắc tới quan hệ thầy trò của ông và Vương Thạch!
Dù nói như thế nào đi nữa, nếu không có những mối quan hệ của thầy Ngô, con đường của “Over the city” không thể bình yên như bây giờ.
Vậy nên Dạ Cô Tinh định tìm một thời điểm thích hợp đến nhà thăm hỏi, dù sao phần lễ nghĩa này cũng không thể thiếu.
Không thể nói là cô đến vì mục đích gì khác, quan trọng nhất vẫn là tấm lòng, chỉ là một cách bày tỏ thái độ mà thôi.
Để tránh gây cản trở đến hoạt động bình thường của đài truyền hình, đoàn phim chỉ mượn một khoảng đất trống gần bãi đỗ xe phía trước tòa nhà và vạch kẻ vàng làm bối cảnh quay.
Cho nên những nơi khác vẫn lưu thông bình thường.
Nhưng giờ phút này đang có quá nhiều người vây xem, họ đều đứng sau vạch kẻ vàng nhìn ngó vào.
Nhiều người nhìn thấy đường ray máy quay phim*, máy thu âm trên cao và tấm trắng hắt sáng trong tay chuyên gia ánh sáng.
Dần dần đã có nhiều người lục đục kéo đến, đám người vây quanh cũng bắt đầu nhiều dần lên.
*còn gọi là crane: thiết bị điều chỉnh đường đi của máy quay phim .
Giống như hiệu ứng bầy đàn phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, những người đi ngang qua nhìn thấy đám đông tụ tập cũng tò mò đi đến tìm hiểu.
Có người mua đồ ăn chuẩn bị về nhà.
Có người là đi tập thể dục chưa về.
Có một số nhân viên văn phòng chuẩn bị đi làm.
Còn có những người thất nghiệp, đủ loại người tụ tập lại bàn tán xôn xao.
“Đang quay phim phải không?”
“Tôi thấy hình như là thế.”
“Ôi chao! Tôi đây là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến đấy! Cô gái nhỏ và cậu thanh niên kia nhất định là...!ấy, gọi là gì…”
“Nam chính và nữ chính?”
“Đúng đúng đúng! Là nam chính và nữ chính! Xem trí nhớ của tôi này! Nhìn xem, cô gái kia thật xinh đẹp làm sao! Cậu thanh niên kia cũng cao lớn, tướng mạo đàng hoàng nghiêm chỉnh! Thật giống như bước ra từ trong tranh, quả đúng là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ!”
“Hừm, người ta đều do trang điểm, con người thật không đẹp như thế đâu!”
“Ấy dì Lý, cũng không thể nói như vậy! Trang điểm cũng phải tùy theo gương mặt vốn có của mỗi người.
Dì cũng đi trang điểm thử xem có thể có hiệu quả như thế này không?”
Bác gái trung niên gọi là “dì Lý” ậm ừ không nói nữa.
Đương nhiên, ngoại trừ những ông, bà, chú, dì cũng có không ít người trẻ tuổi xách ba lô đi chơi và đi mua sắm.
Vì là cuối tuần nên người cũng rất đông.
Còn có một số bộ phận học sinh tranh thủ cuối tuần đi chơi thư giãn.
Chỉ thấy một cô gái đầu đội mũ lưỡi trai màu hồng phấn đang loay hoay, chen chúc trong đám đông.
Với dáng người nhỏ nhắn, cô bé như một con cá nhanh nhẹn len lỏi trong lạch nước, vừa uyển chuyển lại nhẹ nhàng.
Không lâu sau đó đã thoát khỏi đám đông chen lên phía trước.
Sau khi nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh đi ra từ lều của đạo diễn cách đó không xa, tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua nhưng cô gái gần như có thể khẳng định đó chính là Áo Tím, không thể sai được! Mà Tiêu Mộ Lương đứng bên cạnh cô ấy là minh chứng tốt nhất!
“A a a!” Đột nhiên tiếng hét lanh lảnh của một cô gái vang lên trong đám đông.
Trước khi tất cả kịp can ngăn, tiếng kêu tựa lưỡi dao sắc bén như cắt thổi thủy tinh* xé ngang không khí.
Nghe tiếng hét này trong lòng các bác gái kinh sợ run lên, trên cánh tay còn nổi lên một tầng da gà.
*Dao cắt thổi thủy tinh rất sắc, dùng để cắt và tạo hình khi chế tạo vật phẩm từ thổi thủy tinh.
Thổi thủy tinh: đưa thủy tinh nóng chảy vào 1 đầu của ống rỗng sau đó vừa xoay ống vừa thổi thủy tinh để tạo hình dáng.
Không đợi các bác gái mở miệng ngăn lại, cộng với những lời chỉ trích phê bình, giáo dục, cô gái nhỏ kia đã quay người lại phấn khích, đưa tay ra sức quơ mạnh về phía sau vẫy gọi, giọng nói chói tai lại vang lên hoan hỉ, thét lớn: “Các chị em, chạy nhanh lên! Là Áo Tím! Là Áo Tím! AAA!”
Dứt lời, mọi người chỉ thấy một hồi xô đẩy.
Mấy cô gái đội mũ lưỡi trai và đeo túi vải chạy ngang qua họ nhanh như gió, xẹt qua trước mặt mọi người, dùng sức lực cố gắng chen lên phía trước!
Lập tức, tiếng kêu vang trời lại vang lên.
"Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ! Thật sự là Áo Tím! Thật sự là Áo Tím!"
"Trời ơi! Hạnh phúc đến đột ngột quá! Không phải tôi đang nằm mơ phải không?"
"Ôi! Yên tâm yên tâm! Không phải mơ! Đau quá!"
“Cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy nữ thần đúng không? Rốt cuộc là đã gặp được phải không?! Ông trời của tôi ơi, Phật tổ của tôi ơi, Quan Thế Âm Bồ Tát của tôi! AAA!”
Mấy nữ sinh ra sức mà vẫy tay về phía trước.
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt các cô gái tràn đầy hưng phấn lấp lánh.
Tiếng hét cháy bỏng tỏa ra hơi nóng, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, mang theo sức sống độc nhất vô nhị của tuổi trẻ thanh xuân!
“Áo Tím! Áo Tím! Nữ thần! Nữ thần! Chúng em yêu chị!”
Tiếng động lớn như thế này Dạ Cô Tinh không thể không biết được.
Lúc đầu cô tính đợi đến sau khi tổ hậu kỳ làm công tác tuyên truyền cho bộ phim mới lộ diện.
Bây giờ xem ra phải đi trước kế hoạch rồi.
Tuổi trẻ luôn dễ dàng mở miệng nói ra tiếng yêu, âu cũng là một nhóm người có trái tim ngây thơ.
Bắt đầu là bởi tò mò với cô, sau đó đến công nhận cô, rồi đến yêu thích tới mức không thèm giấu diếm của các cô ấy.
Chỉ sợ ngay cả những người nội tâm lạnh lùng cũng cảm động vì điều này, phải không?
Huống hồ, không phải Dạ Cô Tinh trời sinh đã lạnh lùng, EQ cũng không phải bằng 0.
Cô chỉ là nhìn nhận sự việc quá rõ ràng, phân chia cũng rạch ròi.
Đến cuối cùng mới phát hiện, những người những vật khiến cô cảm động quá ít.
Thiết Sơn vẫy tay với cô, ra hiệu cho cô rời đi trước.
Thiết Sơn liếc mắt nhìn mấy cô gái cách đó không xa đang hào hứng nhảy cẫng lên phấn khích như mấy con khỉ nhỏ, trong lòng sinh ra cảm giác khao khát.
Nếu ông trẻ lại mấy chục tuổi, có thể cũng giống các cô gái ấy, chắc chắn sẽ tràn đầy sức sống không để tuổi thanh xuân của mình lãng phí!
Sau đó, ông vẫn tay với Dạ Cô Tinh, ngụ ý là đi đi!
Nhìn thấy nữ thần chậm rãi đi về phía mình, khuôn mặt xinh đẹp lúc nào nằm mơ cũng muốn thấy đang ngày càng rõ ràng hơn.
Phương Ý Như cảm thấy tim mình càng lúc càng đập loạn nhịp như thể giây tiếp theo thôi nó sẽ nhảy ra khỏi lồ ng ngực, máu chảy đầm đìa dọa cho mấy cô bác phía sau sợ hãi!
Đến gần rồi! Đến gần rồi! Dạ Cô Tinh vẫn đang mặc một bộ trang phục diễn, là một chiếc váy màu tím nhạt dài đến mắt cá chân, đơn giản mà thanh lịch, nhẹ nhàng mà thư thái.
Phương Ý Như cảm thấy giờ phút này so với khi tỏ tình mối tình đầu của mình phấn khích hơn.
Một làn gió thoảng qua mang theo hương hoa sơn trà thanh mát thoảng qua chóp mũi.
Một tà váy màu tím thanh nhã xuất hiện trước mắt, mang theo một loại cảm giác dễ chịu không thốt nên lời.
Cảm giác như tới gần cô ấy, ngay cả hít thở đều dễ dàng hơn lúc trước.
Dạ Cô Tinh khẽ nở một nụ cười, nhẹ nhàng trong sáng mà không có một chút xa cách.
Trong mắt ánh lên tia sáng ôn hòa, lộ ra sự chân thành, đôi tay vươn ra, năm ngón tay thon dài trắng nõn hiện ra: “Xin chào, chị là Dạ Cô Tinh.”
Phương Ý Như, cũng chính là cô gái đầu tiên chen lên trước đám đông với chiếc mũ lưỡi trai màu hồng.
Ánh mắt như không tin được, đứng sững sờ, mấy người bạn phía sau không nhịn được huých nhẹ cô.
Khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, cô nhanh chóng vươn tay ra: “Xin, xin chào! Em, em tên là Phương Ý Như! Vậy, vậy, xin hỏi chị là Áo Tím ạ?”
Giọng cô gái không còn sắc bén như khi hét nữa.
Giây phút này lại có chút không được tự nhiên, còn ngượng ngùng và lo lắng.
Nụ cười của Dạ Cô Tinh vẫn không thay đổi, cô hơi nghiêng người sang một bên.
Dưới ánh mặt trời, một nửa đường cong sườn mặt thanh tú tinh xảo lộ ra, sau đó nhướng mày cười, trong mắt hiện lên vẻ hoạt bát, nhìn đám thiếu nữ cười hỏi: “Thế nào? Giống chưa?”
“A! Áo Tím! Đúng là Áo Tím!” Blogger “Ta là Tử Y Khống” đã từng tung lên một bức ảnh, là ảnh góc nghiêng sườn mặt của Áo Tím, chính là góc độ này!
“Nữ thần! Nữ thần! Cuối cùng em cũng được nhìn thấy chị! Thật hạnh phúc, thật quá phấn khích!” Một cô gái tiến lên, nắm chặt lấy tay Dạ Cô Tinh, kích động bộc lộ tình cảm đến mức nói không nên lời.
“Em là Trần Linh Tê, nữ thần có thể gọi em là Hi Hi.”
“Em là Trần Nhất Thông, nữ thần có thể gọi em là Ha Ha.”
Cả hai cô gái đều phấn khích vương tay ra, Dạ Cô Tinh hơi nhướng mày, nhìn hai cô gái này không khác nhau mấy, hóa ra là chị em sinh đôi.
Trong lòng cô chợt hiểu ra.
Cha mẹ nhà này đặt tên thật dứt khoát.
Sau đó, Dạ Cô Tinh lần lượt bắt tay với những người còn lại.
Trong cả quá trình đều nở nụ cười dịu dàng, gương mặt rạng rỡ ấm áp, khiến các cô gái kích động đến mức nhìn không chớp mắt!
Một nhóm gồm năm người, Phương Ý Như, chị em sinh đôi, hai người còn lại một người tên là Từ Quân, người kia tên là Sầm Hoan.
Cả năm người đều là học sinh lớp 12 của một trường trung học trong thành phố, cùng lớp, cùng kí túc.
“Áo Tím, chị...!chị có thể cho em xin chữ kí được không ạ?” Phương Ý Như có chút căng thẳng.
“Tất nhiên!” Dạ Cô Tinh sảng khoái đáp ứng, cô gái nhỏ vốn có chút thấp thỏm lập tức cười rộ lên.
Sau khi lục tung túi vải lại chỉ tìm thấy một cái bút dạ màu đen nhưng không có giấy.
Nụ cười của cô gái nhỏ cứng lại, trong mắt hiện lên tia ảo não.
Đôi mắt xoay tròn đột nhiên lóe sáng, cô cầm túi vải màu xanh da trời đưa đến trước mặt Dạ Cô Tinh, có chút đỏ mặt: “Có thể, có thể kí trên đây được không ạ?”
Dạ Cô Tinh vung tay, nét chữ như rồng bay phượng múa, bừng bừng khí thế kí xuống ba chữ trên mặt túi.
Như nghĩ thêm điều gì, lại vẽ thêm một mặt cười ở phía dưới.
Phương Ý Như trong lòng kích động, chỉ tiếc không thể ôm lấy cái túi ba ngày cũng không bỏ!
“Em cũng muốn!”
“Em cũng muốn!”
Như mong ước của năm người, Dạ Cô Tinh kí tên vào chỗ họ yêu cầu.
Trong đó Trần Linh Tê là người không biết ngại, không sợ mặt đất còn bẩn, cả người nằm úp sấp xuống, cười hì hì, mặt mày thoáng chốc vui vẻ, vỗ cái mông: “Chị Áo Tím, ký vào đây, ký vào đây ạ.”
Tức thời tất cả mọi người liền cười nghiêng ngả.
Ngay cả các cô dì chú bác vây xem náo nhiệt cũng không nhịn được cười.
Chẳng mấy chốc mọi người đều cười không ngừng lại được.
Sau cùng còn chụp ảnh với năm người có riêng có chung.
Từ đầu tới cuối, Dạ Cô Tinh không hề sốt ruột, nói cười vui vẻ cùng đám thanh niên thiếu nữ.
Không hề làm ra dáng vẻ của người nổi tiếng, khiến ấn tượng của họ về Dạ Cô Tinh tốt thêm vài phần.
Ánh mắt lập tức trở nên sùng bái, không nghĩ tới ở một chỗ với Áo Tím có thể hòa thuận như vậy!
Nắng mùa thu mang theo hơi ấm, làn gió tươi mát.
Không ai có thể ngờ rằng, chỉ tình cờ gặp mặt một lần, số phận của năm cô gái trẻ đã lặng lẽ thay đổi.
Không lâu sau này, “Hậu viện hội Áo Tím” sẽ được thành lập, chào đón năm con người lãnh đạo đầy quyền lực.
Những điều này rồi sẽ nói sau, tạm thời không cần nhắc đến.
Mà cách đám đông không xa, ở phía bên kia bãi đậu xe ngoài trời của đài truyền hình, một người đàn ông cao lớn đang nghiêng người dựa vào xe.
Đầu ngón tay cầm một điếu thuốc lá, khói thuốc bốc lên, đám khói nhè nhẹ trôi nổi khiến người ta không kiềm chế được mà thất thần.
Một chiếc áo gió màu xám bạc, đằng sau là chiếc siêu xe hai chỗ ngồi mới nhất của Ferrari ra mắt trong năm nay, được gọi là LaFerrari hay còn gọi là “Lạt Pháp”.
Thân xe màu đỏ thẫm, phối với người đàn ông trông như người đàng hoàng mà lại có cảm giác hết sức lông bông.
Vừa nhìn thì biết đây chính là điển hình của người cậy gia đình mình giàu có mà đốt tiền!
Lúc này đôi lông mày của người đàn ông nhíu chặt lại, trong mắt thoáng hiện lên vẻ cáu kỉnh.
Ánh mắt nhìn về đám người ồn ào cách đó không xa, lại càng cáu kỉnh hơn.
Anh ta ném điếu thuốc trong tay xuống đất, dùng chân nghiền nát điếu thuốc, xoay người mở cửa xe một cách đầy thô bạo.
Anh ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi.
Đúng lúc này, một bóng người hấp tấp chạy ra từ phía sau cánh cửa xoay của đài truyền hình, nhìn thấy người đàn ông chuẩn bị rời đi, cô vội vàng chạy nhanh hơn, vừa chạy vừa gọi lớn:
“Hạo Đình…”
Động tác tay của Giang Hạo Đình cứng lại, anh ta chậm rãi quay người.
Vừa nhìn thấy có người chạy tới, lông mày vô thức nhíu chặt đã như một thói quen.
Tần Tư Thảo chạy vội đến trước mặt người đàn ông, thở hổn hà hổn hển, ngực phập phồng lên xuống.
Bởi vì cô chỉ mặc một bộ âu phục màu sâm panh và chiếc áo khoác nhỏ, cổ áo kéo xuống thấp.
Có thể nhìn thấy khe hở trên ngực hơi lộ ra một chút như ẩn như hiện, có chút hấp dẫn, lại như dụ dỗ người khác.
Hai mắt Giang Hạo Đình tối sầm lại, anh ta đã chơi qua rất nhiều phụ nữ, nhưng người trước mặt này được coi như bảo vật quý hiếm.
Vì được chăm sóc quanh năm nên làn da mềm mại mịn màng, eo thon ngực lớn, chân dài thẳng tắp, khuôn mặt cũng không tệ.
Nhưng mà, thật đáng tiếc!
Cô ta họ Tần, là người Tần gia.
Nếu không phải như thế, anh ta nhất định sẽ đưa vào hậu cung của mình vui vẻ chơi đùa một chút.
“Hạo Đình, đây là lần đầu tiên anh đến tìm em.
Ừm, Em rất hạnh phúc.” Khóe miệng nâng lên thành một đường cong tao nhã.
Vừa nhìn là biết người này được giáo dưỡng rất tốt.
Dù trong lòng có kích động bao nhiêu thì từng lời nói, từng hành động cử chỉ biểu hiện ra bên ngoài đều bình tĩnh và dè dặt.
Người đàn ông này tựa như một cơn gió, cô đã theo đuổi anh mười năm.
Từ khi còn bé, cô đã rung động với an.
Nhưng từ trước tới nay anh vẫn chẳng hề mảy may dao động.
Vừa nghe thấy có người bảo anh ở dưới tầng, cô ta vội vàng bỏ hết những người trong phòng truyền thông lại, đến cả quần áo cũng chưa kịp thay đã chạy ra ngoài.
Nhưng lúc nhìn thấy anh, vậy mà lại chỉ là một bóng lưng quay người bỏ đi.
Nếu cô không mở miệng, có phải người đàn ông này sẽ lại lần nữa lặng lẽ rời đi không?
"Cô Tần, tôi nghĩ, chúng ta không thân quen lắm thì phải nhỉ?" Giang Hạo Đình cười lạnh lùng, ánh mắt kiêu ngạo.
Chỉ một câu, đã khiến tâm trạng vui mừng của Tần Tư Thảo như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo đến mức cô run rẩy không ngừng: "Hạo Đình, anh..."
Con ngươi của người đàn ông chợt trở nên nghiêm khắc: "Cô Tần có thể gọi tôi là anh Giang, hoặc gọi cả tên lẫn họ cũng được."
Tần Tư Thảo như bị nghẹn nơi cổ họng.
Nhưng sự kiêu ngạo, lòng tự trọng của cô tuyệt đối không cho phép cô khuất phục như vậy, vì thế cũng cười lạnh: "Giang Hạo Đình, cho dù anh có chấp nhận hay không, em cũng là vợ chưa cưới của anh, cũng là nàng dâu danh chính ngôn thuận mà Giang gia các người quyết định!"
"Vợ chưa cưới?" Giữa mày Giang Hạo Đình thoáng hiện lên chút hung ác nham hiểm: "Cô cho là, Giang gia có thể điều khiển cuộc đời của tôi ư? Tôi nói cho cô biết, tôi không chấp nhận!"
Trong mắt Tần Tư Thảo lướt qua sự tổn thương, nhưng rất nhanh đã bị lạnh lẽo cùng cố chấp phe phủ hết: "Anh cảm thấy trước lợi ích gia tộc, anh còn có thể tự quyết định à?" Cô kiềm chế lại tâm trạng của mình, lại tiếp tục mở miệng nói, giọng điệu có hơi nặng nề: "Ông nội đã nhận được tin, vị nọ của An gia...!trở về rồi."
Cả người Giang Hạo Đình chấn động.
Chẳng trách...!chẳng trách sao cuộc hôn nhân đã trì hoãn ba năm còn sắp xóa bỏ đi này, lại bị nhắc đến trên nhật trình*, thì ra là thế!
*Nhật trình: Chương trình trong một ngày.
"Bởi vì có sự hỗ trợ âm thầm của An gia, mấy năm gần đây, Kỷ gia dần đứng ở vị trí độc tôn.
Giờ vị kia lại xuất hiện ở thủ đô, anh cho rằng, An gia không có âm mưu gì sao? Nếu như An gia trở lại trung tâm quyền lực, vậy thì Giang gia và Tần gia đều xong đời hết! Hai nhà Giang gia với Tần gia ngoại trừ liên minh ra, anh nghĩ còn có lựa chọn tốt hơn sao?" Mà phương pháp trực tiếp nhất, chính là thông gia!
Tần Tư Thảo thích Giang Hạo Đình mười năm.
Từ năm mười lăm tuổi tới bây giờ là hai lăm tuổi, gần như là mười năm đẹp nhất trong cuộc đời của một người con gái.
Cô ta đã trao trái tim mình cho người đàn ông trước mặt này.
Cho nên, đối với sự sắp xếp ấy, cô rất vui vẻ.
Đàn ông đều có những khi lông bông thời trẻ.
Mấy chuyện lộn xộn lung tung của Giang Hạo Đình ở bên ngoài cô mở một con mắt nhắm một con mắt, chẳng qua cũng chỉ gặp dịp thì chơi thôi.
Đây là kỹ năng sinh tồn cơ bản nhất trong một gia tộc lớn.
Nhưng cô ta tin rằng, khi người đàn ông này hết hứng thú, kiềm chế cái tính phong lưu rồi, thì chắc chắn sẽ trở lại trong vòng tay cô.
Còn cô, là vị hôn thê danh chính ngôn thuận của anh, phía sau lại có Tần gia làm chỗ dựa.
Cho nên, cô có tư cách, cũng có tự tin!
Ánh mắt Giang Hạo Đình lộ vẻ nghiêm trọng, người đàn ông kia trở về rồi?
Tần Tư Thảo thấy vẻ mặt anh hơi khác thường, không nói thêm những lời tổn thương người khác nữa.
Tưởng rằng anh buông xuôi rồi, cảm thấy vui vẻ, còn mạnh dạn lấy tay vòng qua thắt lưng người đàn ông.
Cả cơ thể cũng mềm mại không xương mà tựa vào lòng anh ta, xấu hổ rụt rè, đôi mắt gợn sóng.
Giang Hạo Đình bỗng hoàn hồn, không có chút thương hoa tiếc ngọc nào, lạnh lùng đẩy người con gái đang dán trên người mình ra, cười nói: "Tôi khuyên cô Tần vẫn nên chú ý thân phận hơn.
Dù sao làm người đưa tin truyền thông thì cô là nhân vật của công chúng rồi.
Nơi công cộng mà lại chẳng kiêng nể gì đi ôm ấp yêu đương các thứ.
Nếu như bị chụp lại chắc sẽ có ảnh hưởng không tốt đâu nhỉ?"