Editor: Diệp Nhược Giai
Trong Càn Thanh Cung, Kiến Nguyên Đế vẫn yên vị trên long ỷ, Mộ Kiêu đã được cho phép đứng lên, lúc này đang kề cận ngay cạnh ngài, phụ tử hai người chăm chú nhìn nhau, Mộ Kiêu nói khe khẽ: “Phụ hoàng, mặc dù nhi tử không biết Đạo Khư đi đâu, nhưng nhi tử đoán, gã ắt hẳn phải liên lạc với Lâm An.”
“Mắt ngươi...” Mi mắt Kiến Nguyên Đế từ từ sụp xuống, trong đôi mắt phản chiếu lên một đôi đồng tử đỏ tươi như máu, có hình dạng giống y hệt như đôi mắt của Kiến Nguyên Đế. Hai đôi mắt, một già nua, một đang tuổi tráng niên, đôi mắt già nua dần dần mất đi ánh sáng, bị màu đỏ tươi thay thế, mà đôi mắt tráng niên kia thì lại đỏ quạch như bảo thạch, lộ rõ vẻ tinh an cùng ý cười âm hiểm.
“Phụ hoàng tốt của ta, mắt ta thế nào? Phụ hoàng, người mệt rồi, ngủ một lát đi.”
“Mắt ngươi...” Hai mí mắt nặng nề của Kiến Nguyên Đế vẫn kiên trì tranh đấu thật lâu, không muốn khép hẳn lại.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của Mộ Kiêu chợt lóe lên bóng đen, chỉ một lát sau đó, Kiến Nguyên Đế hoàn toàn nhắm mắt lại, cả người cứng đờ ngồi yên trên long ỷ như một bức tượng gỗ vô tri.
Chỉ một chớp mắt sau đó, cả đôi mắt Mộ Kiêu biến thành màu đen hoàn toàn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, nhưng chốc lát sau y đã lại khôi phục trở về trạng thái khỏe mạnh như ban đầu. Y tham lam vuốt ve long ỷ, trên gương mặt từ từ lộ ra một nụ cười tà độc không khác gì ma quỷ, "Ta đã nói rồi, ta không có bại. Trong họa có phúc, trong rủi có may, cuối cùng ta cũng đã thành công. Trời xanh chiếu cố ta, trời xanh chiếu cố ta! Ha ha ha!"
- -
Trong Thụy Phúc Đường của Trường Ninh Hầu phủ, Lục Bỉnh ôm Minh nhi ngồi trên chủ vị, bên dưới là Lục Cửu cùng Mộ Khanh Hoàng đang sóng vai quỳ cùng nhau.
Mộ Khanh Hoàng trông ngóng ngắm nhìn Minh nhi, nhưng Minh nhi lại chỉ chúi đầu trong lòng Lục Bỉnh gặm một món điểm tâm được nặn thành hình cây gậy, ánh mắt nhìn Mộ Khanh Hoàng chỉ như nhìn một người không quen biết.
Trong lòng Mộ Khanh Hoàng thật khó chịu, "Cha, cho con ôm bé một chút.”
Lục Cửu cũng nói giúp cho nàng: “Cha, cha mau trả lại con trai cho tụi con đi chứ.”
Lục Bỉnh hừ một tiếng, “Ồ, các ngươi muốn quẳng con cho ta là quẳng, muốn đòi lại là đòi lại, vì ta là cha của các ngươi nên ta cũng thành vú em luôn à?”
Lục Cửu bật cười, “Thôi mà cha, người đừng gây chuyện nữa, bọn con biết sai rồi còn không được à.”
Lục Bỉnh lại nặng nề hừ hừ hai tiếng, đưa trả Minh nhi lại cho Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng vội vàng mừng rỡ ôm lấy. Minh nhi được Lục Bỉnh chăm sóc rất kỹ, trắng trẻo mập mạp, hơn nữa bé không bị sợ người lạ, đôi mắt to tròn trong veo như nước quay vòng vòng, nhìn Lục Bỉnh một chốc rồi lại quay sang nhìn Mộ Khanh Hoàng, nhìn nhìn một hồi lại tự mình cười khanh khách.
Mộ Khanh Hoàng rưng rưng nước mắt, trong lòng bỗng dưng sinh ra cảm giác yêu thương không thôi, giống như sợ ngậm bé trong miệng cũng tan mất vậy.
Lục Cửu cũng nhớ con mình, vội vã tới gần dùng ngón tay chọc chọc bé hai cái, Minh nhi "Ha ha" cười to, Lục Cửu cảm động đỏ mắt, “Con trai ngoan, con đúng là con trai ngoan của cha mà, có phải là nhận ra cha rồi không, hử?”
Lục Bỉnh ghen ghét phá đám, “Đừng có tự mình đa tình đi, Minh nhi của ta can đảm lắm, lại đáng yêu, gặp ai cũng cười."
“Nhưng chắc chắn là không có cười vui sướng như vậy đúng không, chỉ có khi nào gặp được cha ruột mẹ ruột của bé bé mới cười như vậy thôi.”
Lục Bỉnh bĩu môi, “Tắc vương tổng cộng có chín người, Yến vương đã bị các ngươi đẩy vào lao, khi nào các ngươi lại đi khoe khoang bản lĩnh anh hùng của mình lần nữa thì cứ việc để Minh nhi ở lại chỗ ta, yên tâm thoải mái mà đi nhé.”
Mộ Khanh Hoàng bị nói cho đỏ mặt, lén lút quan sát vẻ mặt châm chọc của Lục Bỉnh, "Cha..."
Lục Cửu cười hì hì nói: “Cha, người đang nói mỉa bọn con đấy à?”
“Ồ, cũng hiểu được cơ đấy.”
“Người nói chuyện huỵch toẹt như vậy thì ai mà không hiểu được chứ. Có gộp tám vị vương còn lại vào cùng một chỗ thì cũng không thể nào âm độc được bằng Yến vương đâu, người cứ yên tâm đi, sau này sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa. Mà lần này bọn con suýt thì để mạng ở lại Bắc Bình đấy."
“Ồ, các ngươi vẫn còn biết sợ cơ à.”
Mộ Khanh Hoàng xấu hổ không lên tiếng, kiên nhẫn yên lặng nghe trưởng bối giáo huấn.
“Cha, người có thôi hay không đây, không phải bọn con đã bình an trở về rồi à. Bọn con có lỗi, bọn con nhận lỗi, từ giờ trở đi không bao giờ làm loại chuyện ngu xuẩn như thế nữa, từ giờ trở đi tụi con sẽ chỉ làm ổ trong nhà trêu mèo chọc chó sinh cháu trai cho người, có được hay không?”
Lục Bỉnh phì cười, một tiếng cười này đã làm dịu hẳn bầu không khí. Ông phất phất tay, “Dẫn vợ con ngươi cút khỏi đây đi.”
“Vâng ạ!” Lục Cửu ngoan ngoãn cười đáp lời, thuận tiện đỡ Mộ Khanh Hoàng đứng dậy, ngoài miệng vẫn ca cẩm: “Lão cha, người cũng có mặt mũi quá rồi đấy, Triều Dương quận chúa của chúng ta gọi người là cha không tính, hơn nữa còn cung kính quỳ xuống trước mặt người, đãi ngộ này cũng chỉ có Thái tử điện hạ mới có thôi đấy."
Lục Bỉnh đắc ý cười, “Con thỏ nhỏ chết bầm kia, đó còn không phải nhờ có ngươi à, quận chúa thương ngươi nên mới chịu nhận người cha là ta đó chứ. Thôi thôi được rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Mộ Khanh Hoàng ôm Minh nhi, cùng Lục Cửu cười cáo từ.
Trở lại Mạc Viên, hai người bọn họ cùng rôm rả chuyện trò với Ngọc Khê Ngọc Châu được giao nhiệm vụ ở lại trông coi Liên Viên và đám người Võ Đại tìm được đường sống trong chỗ chết thêm một lúc nữa mới tản đi.
Trăng từ từ leo lên đầu ngọn tre, Mộ Khanh Hoàng cho đám hạ nhân lui xuống rồi đi sang phòng nhỏ bên cạnh, ngắm nhìn đứa bé trai đang say ngủ trên giường một lúc thật lâu vẫn không muốn rời đi.
Lục Cửu rửa mặt xong đi vào, cũng ngồi trên ghế nhỏ không muốn đi, lúc thì chạm nhẹ vào cái tai nhỏ xíu như đĩnh vàng của đứa bé, khi thì gẩy nhẹ chỏm tóc mỏng manh trên đỉnh đầu bé, trêu chọc đến mức đứa bé bị quấy rầy ngủ không yên, chu môi xoay người sang chỗ khác, Mộ Khanh Hoàng thấy vậy vội vàng lôi hắn đi ra ngoài.
“Chàng nhìn là được rồi, cần gì phải chạm vào bé chứ. Lỡ đâu làm bé tỉnh, quấy khóc thì chàng có dỗ được không? Ngay từ khi bé sinh ra chàng đã không bế được một lần nào rồi, nhớ lại xem cái đêm ta sinh con chàng đang mải làm gì?”
Lục Cửu bị nói vậy thì không hé răng được một lời nào, chỉ “a a a” ba tiếng, trợn mắt há hốc mồm ngây ngốc nhìn Mộ Khanh Hoàng, khiến nàng bật cười một tiếng.
“Hay lắm, nàng lại trêu ta nữa, để xem ta có “hung hăng” thu thập nàng hay không!” nói xong, hắn lập tức ôm lấy nàng áp nàng lên khung giường được chạm trổ tinh xảo, định hôn lên, nhưng Mộ Khanh Hoàng đã đặt hai tay lên che miệng hắn lại, trong đôi mắt hiện rõ niềm vui thích, “đi cả một đoạn đường dài không nghỉ, chàng không mệt à? Cuộc sống sau này của chúng ta còn dài lắm, việc gì phải tham chút vui sướng nhất thời.”
Lục Cửu ôm Mộ Khanh Hoàng lên giường, đắp kín chăn cho nàng rồi cũng tự mình chui vào chăn, ôm chặt nàng vào ngực, nói: “Nghe lời nàng hết. Tiểu Phượng Hoàng, khoảng thời gian lúc diễn trò lợi dụng Sầm Tiểu Mạn, ta luôn luôn thấp thỏm lo âu, ta rất sợ biến lợn lành thành lợ què, rất sợ đánh mất nàng, rất sợ nàng không tin tưởng ta.”
Mộ Khanh Hoàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhẹ nhàng ve vuốt gương mặt hắn, "Khi đó, mặc dù biết chỉ là giả vờ, nhưng trong lòng ta cũng vẫn cảm thấy khó chịu. Lúc chàng đi Bắc Bình, ta cũng nghĩ vu vơ đến những việc chàng sẽ gặp phải ở đó, ví dụ như được tặng nha hoàn xinh đẹp, hoặc là được người ta làm mai nạp thiếp... Nhưng lúc đó chúng ta thực sự đã rơi vào thế bí quá hóa liều, không còn kế sách nào khác ngoài việc xông thẳng vào hang hổ bắt lão hổ. Bây giờ thì tốt rồi, Mộ Kiêu bị bắt, chúng ta cũng bình an quay về kinh, sau này có thể sống an nhàn vô lo rồi.”
"Tiểu Phượng Hoàng, nàng có thể lặp lại những lời nàng đã nói lúc ở tế đàn trong địa cung không?” Lục Cửu kích động nâng mặt Mộ Khanh Hoàng lên, đôi mắt phượng rực lửa nhìn nàng.
Mộ Khanh Hoàng đỏ mặt thẹn thùng, ho khan vài tiếng, đẩy mặt hắn ra, “Đừng đùa nữa, ta mệt rồi.”
nói đoạn, nàng đưa tay lên che miệng ngáp một cái, kéo chăn lên nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Nhưng Lục Cửu đâu cho phép nàng tránh né, chui rúc vào trong chăn của nàng, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, ngón tay vẽ từng vòng lên bụng nàng, uy hiếp: “Nàng mà không nói thì tối nay ta sẽ "hung hăng" thu thập nàng.”
Mộ Khanh Hoàng bị tay hắn chọc nhột, liền hất tay hắn ra, cười nói: "nói gì đây chứ, có gì đáng nói đâu, mau ngủ đi.”
Lục Cửu nghiêng người dán chặt lấy Mộ Khanh Hoàng, cười cười cắn nhẹ lên vành tai mềm mịn trắng nõn của nàng, “Có nói không?”
“Chàng đừng bôi nước miếng lên tai ta như thế chứ, bẩn chết được.” Mộ Khanh Hoàng đưa tay đẩy đầu hắn ra.
Đẩy qua đẩy lại một hồi rốt cuộc đẩy ra lửa, Lục Cửu vươn tay kéo mành gấm xuống, xoay người lại đè lên người nàng, “Ta đến đây!”
Giọng hắn vừa kích động vừa hoan hỉ như là mới có thêm được một đứa con trai nữa vậy.
Bên trong trướng gấm, tiếng khiển trách khe khẽ của Mộ Khanh Hoàng chẳng mấy chốc đã biến thành tiếng nức nở yêu kiều.
Hôm sau, vừa dùng bữa sáng xong thì thánh chỉ đến. Mộ Khanh Hoàng đã là quận chúa, nếu được phong làm công chúa thì không được thích hợp lắm, vì vậy Kiến Nguyên Đế tăng bổng lộc cho nàng, đồng thời ban thưởng tước vịquận công cho Minh nhi. Về phần Lục Cửu, Kiến Nguyên Đế khen thưởng hắn Bắc Bình giết địch có công, dùng danh nghĩa ấy để trả lại tước vị thế tử cho hắn, lại ban thưởng thêm một điền trang có ruộng tốt trăm mẫu.
Ban thưởng nhiều như vậy không tính là gì, dù sao trước giờ Kiến Nguyên Đế có tiếng là khoan dung với con cháu. Có điều việc Mộ Khanh Hoàng lại lần nữa xuất hiện ở Liên Viên, ở Dưỡng Tế Tự, ở Kim Lăng khiến cho đám người tưởng rằng nàng đã chết kinh ngạc không thôi.
Nếu trông thấy Mộ Khanh Hoàng chết mà sống lại khiến mọi người kinh ngạc một, thì khi biết được nàng với Lục Cửu lại quay lại bên nhau, hoàn hảo như lúc ban đầu càng khiến mọi người kinh ngạc gấp trăm lần. không một ai hiểu cặp vợ chồng này đang diễn trò gì.
Vậy là, do cuộc sống yên ổn quá, nên hai người lôi chuyện hòa ly ra đùa chơi đấy à?
Nhưng rốt cuộc đây cũng vẫn là chuyện riêng của vợ chồng bọn họ, mọi người chỉ to nhỏ thì thầm xuyên tạc sau lưng rồi thôi.
Ngược lại, đối với những kẻ căm hận Mộ Khanh Hoàng, chẳng hạn như Lâm An công chúa, thì mọi việc lại không được đơn giản đến thế.
Ngày hôm ấy, tuyết rơi thật dày, bông tuyết to như lông ngỗng, cả đình viện đều bị bao trùm trong một màu trắng xóa như ngọc lưu ly. Dưới mái đình ấm áp dễ chịu, Lâm An công chúa nằm trên giường quý phi, để trần nửa người, bên trên là một nam nhân đang kịch liệt đưa đẩy, nhưng chỉ được một lát đã xụi lơ.
Lâm An công chúa khẽ nhếch làn môi đỏ thẫm, duỗi cổ vươn người một lúc, sau đó cất giọng khản đặc đầy quyến rũ: “Cút!”
Nam tử nọ không dám không tuân theo, vội vã khoác tấm áo lông lên người rồi lập tức đi ra ngoài. Tại hành lang ngay ngoài đình có ba người đang đứng, đứng đầu là một người ăn mặc trông như một hòa thượng, kế tiếp là một nữ tử xinh đẹp mặc áo làm từ lông chồn đỏ, cả người mềm nhũn không xương tựa vào cây cột, cuối cùng là một người đang đứng quay lưng lại ngắm tuyết rơi trong sân.
“Vào đi.”
Nghe được giọng nói của Lâm An công chúa, nam tử nọ vội cúi đầu chạy vào màn tuyết, còn ba người kia theo thứ tự đi vào.
Lâm An công chúa khoác một tấm áo lông chồn màu bạc, nằm nghiêng người trên giường quý phi, một cung tỳ đang bỏ thêm hương liệu vào lư hương trong đình,hương thơm ngào ngạt theo làn khói tỏa ra từ từ xua tan chút mùi ái muội kia.
“Đến đủ thế, có chuyện lớn à?” Lâm An công chúa quấn kín người trong tấm áo lông, nhưng hai bắp chân trắng nõn thì lại lộ hẳn ra bên ngoài. Nàng ta nhìn bọn họ, trong đôi mắt lộ rõ vẻ dục cầu bất mãn không thèm che giấu.
Độc Nhãn Long hòa thượng nói: "Yến vương bị bắt."
“Ồ.” Lâm An công chúa nhận lấy cái tẩu dài từ tay cung tì, rít một hơi rồi phả ra một vòng khói, "Tự nguyện?"
"Tự nguyện." Độc Nhãn Long hòa thượng gật đầu.
“Y có thể báo thù cho chúng ta không, không Tịch?” Lâm An công chúa hỏi tiếp.
"Có thể. Yến vương tự nguyện bị bắt về kinh, ta đại khái có thể đoán được ý đồ của y.”
“Vậy các ngươi đến đây làm gì?”
Phượng Lâu Xuân chậm rãi đứng thẳng người lên, ánh mắt mờ mịt, "Mộ Cao Tố cũng bị bắt rồi, ta là quân cờ của hắn nên ta cũng bị bại lộ. Trong người ta còn có độc dược do hắn hạ, mỗi tháng đều phải uống thuốc giải. Ta, ta không sợ chết, ta chỉ muốn chờ xem kết cục của tên cẩu hoàng đế kia.”
“Hiểu rồi, vậy là ngươi muốn trốn vài ngày ở chỗ ta.”
Lâm An công chúa nhìn ngắm Tần Thiếu Du từ đầu tới chân, trong đôi mắt không che giấu dục niệm, “Còn ngươi, cũng bại lộ hay vì sao?”
“Lần này Yến vương thua trong tay Triều Dương quận chúa cùng Lục Cửu, hai kẻ này giống như đã sớm tường tận mọi kế hoạch của Yến vương. Ngay từ ban đầu khi Lục Cửu vừa gặp mặt ta đã nảy sinh địch ý, ta vốn tưởng đó là vì Triều Dương quận chúa, nhưng bây giờ ngẫm lại thì thấy không đúng, ta hẳn là đã bị lộ, hơn nữa còn là bị lộ từ rất sớm.” Tần Thiếu Du khó hiểu cau chặt hàng lông mày, “Nhưng ta không biết ta đã sơ hở ở đâu.”
“Vậy ý ngươi cũng giống Phượng Lâu Xuân?"
Tần Thiếu Du hơi khựng người một chút, sau đó thở dài một tiếng, gật đầu.
“Hoa Nô, dẫn bọn họ lui xuống đi.”
“Vâng ạ.”
Đúng vào lúc này, nương tử chưởng sự trong phủ công chúa xông vào bẩm báo, “Công chúa, không xong rồi, Cẩm y vệ đến.”