Trùng Sinh Lại Làm Độc Phụ

Chương 53: Câu cá lớn




Sầm Tiểu Mạn giống như một cành hoa bách hợp dính sương sớm, trong sạch tinh khiết, một đôi mắt trong veo như nước, giống như một con hươu sao vừa được sinh ra không lâu, vô hại, thuần lương, làm người ta vừa thấy đã nảy lòng thương tiếc. Đừng nói là nam nhân, mà bản thân nàng gặp tiểu cô nương như vậy cũng thích.

Nhưng cô nương có bề ngoài vô hại này lại sở hữu một trái tim độc ác.

Đến lúc này, nàng đã không còn thương Lục Mạo nữa, đứng ở ngoài cuộc nhìn nhận, mọi việc cũng sáng tỏ hơn nhiều. Nghĩ đến đứa con bị độc chết của Ninh Tú Ngọc kiếp trước rốt cuộc là do ai hạ thủ, đáp án mơ hồ đã lộ ra.

hiện giờ Lục Mạo đã thành nhạc hộ, ở tạm với Ninh Tú Ngọc trong ngõ bắc, nhưng Sầm Tiểu Mạn này lại vẫn xuất hiện ở Trường Ninh Hầu phủ, như vậy không phải là nói lên thật ra Sầm Tiểu Mạn muốn nhằm về phía nàng hay sao?

Nghĩ đến loại khả năng này, Mộ Khanh Hoàng nắm lấy tay Lục Cửu, Lục Cửu vội vàng lật ngược tay nắm lại Mộ Khanh Hoàng, "Nàng khó chịu muốn ói?"

Mộ Khanh Hoàng gật đầu.

Lục Cửu lập tức bế ngang Mộ Khanh Hoàng lên, quay đầu nói với bọn Kim Nê: "Ngọc Cái lưu lại ta có việc giao cho ngươi, ba người các ngươi đều quay về thăm nhà một chút đi, tiểu nha đầu này ở lại Mạc Viên, Ngọc Khê ngươi đến dẫn nàng đi."

"Dạ." Ngọc Khê gấp rút đứng dậy đồng ý.

Bốn nha hoàn đều vội vàng đi theo vào trong phòng hầu hạ.

Sầm Tiểu Mạn đứng tại chỗ tay chân luống cuống, giọng nói mang theo tiếng khóc: "Có phải ta đã làm gì sai hay không?"

Nhìn tiểu nha đầu muốn khóc nhưng không dám khóc thật đáng thương, Kim Nê là đại nam nhân nên lo lắng đau lòng bận rộn trấn an nói: "Chuyện không liên quan đến muội, quận chúa có tin vui, thái y nói muốn ói là chuyện bình thường."

"A vậy à." Sầm Tiểu Mạn nhu thuận gật đầu.

"Thực ngoan ngoãn." Kim Nê khen một câu.

Hương Trần chà chà hai cánh tay mình, hơi ghen tị nói: "Đại ca thôi đi, da gà trên người đệ nổi hết cả lên rồi này."

Đến bên trong phòng, Lục Cửu cùng Mộ Khanh Hoàng ngồi hai bên trái phải trên giường La Hán, nhìn bốn người Ngọc Khê cùng Ngọc Cái đứng đối diện, nói: "hiện tại ta có chuyện quan trọng giao cho các ngươi làm, chuyện này tạm thời không thể nói cho ba người Kim Nê, đợi tí nữa các ngươi đi ra khỏi cánh cửa này cũng làm bộ như không có việc gì cho ta, nghe hiểu chưa?"

Thế tử gia khó có khi nào nói một chuyện nghiêm túc như thế, có thể thấy được chuyện này trọng đại cỡ nào, năm người đều đứng nghiêm nghị hẳn lên.

"Dạ hiểu." Năm người rối rít trả lời.

"Ngọc Cái, bốn người các ngươi làm bạn với ta từ nhỏ, ta tín nhiệm các ngươi như nhau, nhưng chuyện này liên quan đến việc Kim Nê thích Sầm Tiểu Mạn, Hương Trần chỉ nghe lời Kim Nê nên không thể cho hắn biết, Bạch Cẩm là người khôn khéo chững chạc, nhưng chỉ cần hắn uống rượu say thì cái miệng kia cũng không thuộc về hắn nữa, bí mật bật mí gì đấy đều nói toẹt ra hết. Còn ngươi, bình thường hay xấu hổ ngại ngùng nhưng lại cực kỳ thông minh cẩn thận, chuyện này giao cho ngươi ta yên tâm nhất."

Lục Cửu nói xong, Mộ Khanh Hoàng cũng nói với bốn nha đầu của mình: "Các ngươi là nha hoàn ta tín nhiệm nhất, chuyện này càng cần sự phối hợp của các ngươi. Ngọc Khê chững chạc cẩn thận, để Ngọc Khê mang theo Sầm Tiểu Mạn ta mới yên tâm."

Rốt cuộc là chuyện gì đây, đám người Ngọc Khê càng thêm căng thẳng, Ngọc Khê dẫn đầu đáp lời, "Quận chúa, thế tử gia, các ngài yên tâm, bọn nô tỳ bảo đảm sẽ không để lộ bất luận chút tin tức nào."

Mộ Khanh Hoàng gật đầu, Lục Cửu liền nói: "Các ngươi ghé tai lại đây."

Bên ngoài, ba người Kim Nê lĩnh mệnh về thăm nhà một chút, Sầm Tiểu Mạn cúi đầu muốn vén rèm vào phòng, bị nha hoàn nhị đẳng Bích Trâm đứng ở bên ngoài đưa tay cản lại, "Chính đường của các chủ tử, có thể tùy tiện ra vào chỉ có bốn người trong nhóm Ngọc Khê tỷ tỷ, chúng ta muốn vào cũng còn phải cần các tỷ tỷ dẫn vào, ngươi muốn chui chỗ nào."

một nha hoàn khác tên là Bích Sa nói: "Đúng vậy, ngươi mới tới đã muốn đi vào trong chính đường, không đặt bọn ta trong mắt à? Con ranh không có quy củ, đứng bên cạnh đi, chủ tử gọi ngươi ngươi mới có thể đi vào."

Sầm Tiểu Mạn hai mắt lưng tròng, sợ hãi nói: "Ta, ta vừa tới không hiểu phép tắc, làm hai vị tỷ tỷ thêm phiền toái."

"Ngươi khóc cái gì mà khóc, làm như chúng ta chèn ép ngươi lắm vậy." Bích Sa liếc mắt.

Bích Trâm nghe trong phòng có người đi ra liền vội vàng "suỵt" một tiếng, Bích Sa mau chóng ngậm miệng, cung kính vén tấm rèm chỉ thêu một bông hoa sen duy nhất lên.

Ngọc Khê dẫn đầu đi ra, ôn hoà nói với Sầm Tiểu Mạn: "Chủ tử đã phân phó ta, bắt đầu từ hôm nay ngươi đi theo ta làm việc. đi, ta dẫn ngươi đến chỗ ở."

Sầm Tiểu Mạn lau mắt, chân chất cười lên, "Tỷ tỷ thật tốt, từ nay về sau muội sẽ theo tỷ tỷ."

Ngọc Loan hừ lạnh một tiếng, dùng khóe mắt liếc Sầm Tiểu Mạn một cái, "Nịnh hót. Ở Mạc Viên của chúng ta không có hoan nghênh người chỉ biết nịnh hót, ngươi chăm chỉ làm việc thật tốt cho ta, không thì ngươi cứ chờ xem, ta nói cho ngươi biết, ta là người quản lý kỷ luật của tất cả các nha hoàn tại Mạc Viên này."

Ngọc Khê chặn trước người Sầm Tiểu Mạn, liếc Ngọc Loan một cái, "Xem ngươi uy phong chưa kìa, ngươi bắt nạt một tiểu nha đầu như nàng làm gì, thế tử gia bảo ngươi đi xuống bếp bưng một chén canh hạt sen vào mà còn không mau đi."

Ngọc Loan khẽ sờ lên nốt ruồi son ở bên dưới đuôi mắt trái, hừ một tiếng rồi vặn eo rời đi.

Ngọc Châu nhìn mà ngứa mắt, gắt gỏng nói, "Ngọc Khê tỷ, tỷ xem nàng ta kìa, ai không biết có khi còn tưởng rằng nàng ta mới là đệ nhất nha đầu của Mạc Viên ấy chứ. Tỷ nhìn dáng đi của nàng ta nữa kìa, hất bên này lắc bên kia, muốn câu dẫn ai vậy."

Ngọc Khinh hờ hững nói: "không phải trước giờ nàng ta vẫn thế à, quận chúa lại thiện vị sủng nàng ta đến vậy, chúng ta cũng làm được gì đâu? Ta về phòng thêu đồ đây, sang năm tiểu chủ tử ra đời rồi, quần áo giày tất... bao nhiêu đồ làm mãi không xong."

nói xong Ngọc Khinh sải chân đi về huớng tiểu khóa viện gần đó.

Ngọc Khinh đi rồi, Ngọc Châu lại khinh bỉ nói xấu: "Ả nữ nhân miệng kín như bưng này, tưởng là không ai biết may vá chắc.”

Ngọc Khê tốt tính cười nói: "Trong số bốn người chúng ta thì nàng ấy là người thêu tốt nhất, thêu kiểu Tô Châu kiểu nước Thục gì đó nàng ấy đều biết rành rẽ, tranh thêu lại sống động như thật. Nàng cũng là dựa vào cái tài này nên mới được quận chúa ưu ái. Còn ngươi thì sao?"

Ngọc Châu chu môi, "Ngọc Khê tỷ, tỷ cứ nói thẳng là muội ngốc nhất đi, dù sao tiện nhân Ngọc Loan kia cũng nói xấu muội không ít.”

Ngọc Khê cười nhạt, nắm tay Sầm Tiểu Mạn, nói: "Ngươi đi theo ta."

Ánh mắt Sầm Tiểu Mạn nhanh chóng lóe lên vài cái, đến lúc ngẩng đầu lên thì chỉ còn lại ý cười ỷ lại với Ngọc Khê.

Ngọc Khê yêu thương sờ sờ tay Sầm Tiểu Mạn nói: "Đừng sợ, có ta đây."

"Ừ! Tiểu Mạn biết Ngọc Khê tỷ tỷ sẽ bảo hộ muội."

"Muội nghe lời thì ta sẽ che chở muội."

Hai người tay nắm tay đi dạo trong sân, Ngọc Khê chỉ vào tiểu khóa viện nơi Ngọc Khinh đi vào lúc nãy, nói: "Đó là nơi mà bốn người chúng ta cùng với bốn nha hoàn nhị đẳng của mỗi người ở, mỗi ngày hai trong số bốn đại nha hoàn chúng ta sẽ thay phiên đến chính phòng trực đêm. Lúc trực thì một người nằm nghỉ ở trên giường tại phòng ngoài, đề phòng đến đêm chủ tử muốn uống trà thì bất cứ lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng động, nên không thể ngủ say mà phải luôn luôn tỉnh táo. Người còn lại thì ngủ ở phòng bên, phòng ngừa lỡ như có chuyện gì đột ngột phát sinh, một nha hoàn hầu hạ không đủ. Nhưng bình thường thì không có việc gì cả, quận chúa rất thông cảm cho chúng ta, không có thói quen uống trà ban đêm, bây giờ thì hơi khác chút, quận chúa mang thai, buổi tối sẽ phải hầu hạ nhiều hơn mấy lần, nhưng lúc đó chúng ta chỉ cần ở một bên trợ giúp là được."

Sầm Tiểu Mạn nghi hoặc nhìn Ngọc Khê.

Ngọc Khê liền cười giải thích, "Thế tử gia thương yêu quận chúa, buổi tối đều là thế tử gia hầu hạ, bưng trà rót nước, xoa chân nắn vai, thế tử gia đoạt hết việc của chúng ta, thật làm cho người ta dở khóc dở cười."

Sầm Tiểu Mạn hâm mộ nói: "Quận chúa thực có phúc."

"Đúng vậy, quận chúa chính là thiên chi kiều nữ, nên đó là điều hiển nhiên."

Từ miệng Ngọc Khê, nàng ta đại khái biết một chút về các phòng trong Mạc Viên, phòng nào để làm gì... Sầm Tiểu Mạn sợ hãi lắc lắc cánh tay Ngọc Khê, "Ngọc Khê tỷ tỷ, muội có thể ở cùng với tỷ không? Muội, muội sợ."

Ngọc Khê đầu tiên là nhíu mày một cái, sau đó vuốt mặt Sầm Tiểu Mạn, "Cũng được, muội đi theo ta đi."

"Ngọc Khê tỷ tỷ thật tốt!" Sầm Tiểu Mạn ôm chầm lấy eo Ngọc Khê, ngây thơ cười.

Ngọc Khê cười cười không lên tiếng.

Đợi Ngọc Khê dẫn Sầm Tiểu Mạn vào trong tiểu khóa viện, Ngọc Loan liền nhón chân rón rén đi từ bên ngoài vào, Ngọc Châu cùng Ngọc Cái vội vàng “bắt cóc” Ngọc Loan ra ngoài, ba người núp ở cửa nói chuyện. Ngọc Châu nhéo Ngọc Loan một cái, "Sao mà muội hấp ta hấp tấp thế, đã bảo muội đi xuống bếp lấy một chén canh hạt sen mà, sao về nhanh vậy?"

"không phải là muội hiếu kỳ Ngọc Khê tỷ sẽ dùng cách gì để đối phó với Sầm Tiểu Mạn kia à, nên mới núp ở cửa xem một chút." Ngọc Loan lè lưỡi, nhớ tới Ngọc Châu lúc nãy nói xấu mình, ngắt nhẹ lên cánh tay Ngọc Châu, "Muội giả vờ mà sao giống thật thế, nói, có phải bình thường vẫn hay ngầm mắng tỷ như vậy không?!"

Ngọc Châu cười hì hì ôm eo Ngọc Loan, "Tỷ thật đúng là con giun trong bụng muội nha, đoán cái trúng phóc luôn."

"Hay lắm, nhìn xem tỷ có xé nát muội không."

Hai người đang định đùa giỡn nhau như mọi ngày, Ngọc Cái vội vàng ngăn lại, "Suỵt suỵt suỵt."

Ngọc Loan Ngọc Châu vội vàng ngậm miệng lại, Ngọc Loan chỉ chỉ hướng phòng bếp rồi lắc mông rời đi.

Ngọc Châu đứng sau chỉ Ngọc Loan, nhỏ giọng nói với Ngọc Cái: "Huynh nhìn tướng đi của tỷ ấy coi, hồi trước cũng đâu có gì, lúc này phụng mệnh lắc mông, tỷ ấy liền lắc như xà tinh ấy."

Hương thơm của cô nương phả vào mũi, Ngọc Cái mặt đỏ hồng chắp tay nói: "Ngọc Châu cô nương cứ tiếp tục làm việc, tại hạ về nhà đây."

Ngọc Châu phất phất tay, xoay người tiến vào vườn.

Trong phòng, trên tháp quý phi dưới cửa sổ ở hướng đông, Lục Cửu ôm Mộ Khanh Hoàng, Mộ Khanh Hoàng ngồi ở trong lòng hắn, ánh mặt trời phủ kín khắp người bọn họ, Mộ Khanh Hoàng bị phơi nắng nên buồn ngủ. Kể từ khi có con nàng đều như thế, lại có Lục Cửu móc tim móc phổi sủng ái, những quy củ về giờ giấc được dạy bảo trong cung đã bị quên lãng rất nhiều.

Nghe Mộ Khanh Hoàng nói những suy đoán của nàng về Sầm Tiểu Mạn, Lục Cửu cũng đồng ý, nói: "Sầm Tiểu Mạn này có khi chính là một gian tế do Mộ Kiêu xếp vào, chúng ta cứ dùng nàng câu cá lớn, biết đâu sẽ có thu hoạch bất ngờ."

Mộ Khanh Hoàng cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nói tiếp: "Ta nghĩ, giả sử Sầm Tiểu Mạn này thực sự nhằm vào ta, vậy mục đích của nàng ta là gì?"

Nghĩ tới tình hình sau khi Mộ Khanh Hoàng gả cho Lục Mạo, Lục Cửu mạnh mẽ nói: "Làm nàng thất sủng!"

Bị nhắc nhở như vậy, Mộ Khanh Hoàng nghĩ theo hướng Mộ Kiêu là độc thủ phía sau màn, y làm bất cứ chuyện gì đều vì mục đích đoạt vị, nàng không thể không đồng ý với ý tưởng của Lục Cửu. Nếu Sầm Tiểu Mạn quả thật là nhằm về phía nàng, vậy thì mục đích của nàng ta rất có khả năng là làm cho nàng thất sủng trong lòng hoàng tổ phụ.

Mộ Khanh Hoàng buồn bã nói: "Đời trước sau khi ta gả cho Lục Mạo thì rất ít tiến cung, về sau ta cầu kiến hoàng tổ phụ cũng không dễ, khi đó ta đã hoàn toàn sa vào chuyện tranh thủ tình cảm đoạt tình yêu ở hậu trạch nên thay đổi không còn là chính mình nữa mà như oán phụ điên cuồng. Cho nên, thân là nữ nhi của thái tử lại được hoàng tổ phụ sủng ái là điều mà Mộ Kiêu hoàn toàn không muốn thấy."

Mặc dù là chọc vào vết sẹo của Mộ Khanh Hoàng nhưng Lục Cửu vẫn nói: "Khi đó nàng cũng không thân với Mộ Duẫn Hoàng, ta đứng xa xa dõi theo nàng cũng có thể cảm giác được sự lạnh lẽo cùng tàn bạo tỏa ra quanh người nàng, ta có lòng muốn giúp nàng lại không biết phải làm sao, phương thuốc có thể trị được "bệnh" của nàng cũng chỉ có duy nhất Lục Mạo mà thôi, mà khi đó "căn bệnh nguy kịch" của nàng cũng là nhờ Lục Mạo ban tặng."

Nhớ tới quãng thời gian mình điên cuồng như vậy, Mộ Khanh Hoàng xấu hổ đỏ mặt, hắng giọng một cái nói: "Ngẫm lại, người đã khuấy đảo tất cả mọi thứ đại khái chính là Sầm Tiểu Mạn."

Lục Cửu nhẹ nhàng sờ bụng Mộ Khanh Hoàng cười nói: "Bây giờ chúng ta thả con cá gian tế nhỏ bé này trong hồ nước trong vắt mà chúng ta đã chuẩn bị sẵn, xem nàng ta làm sao khuấy đục nước được.”

Mộ Khanh Hoàng gật đầu, đôi mắt vô thức díp lại, ở trong lòng Lục Cửu tìm tư thế thoải mái, nhẹ giọng nói: "Nha môn Dưỡng Tế Tự bên cạnh Liên Viên đã được xây kha khá rồi, chàng thúc giục cha một chút, mau mau tìm ra người thay thế cho ta."

"Được, ta nhớ rồi." Lục Cửu nhẹ giọng, khe khẽ vỗ lên lưng Mộ Khanh Hoàng ru nàng ngủ.

Chỉ một lát sau Mộ Khanh Hoàng đã ngủ say.

Ôm người mà mình đã nhung nhớ cả hai đời ở trong ngực, Lục Cửu thở ra một tiếng đầy thỏa mãn. Ánh mặt trời ấm áp phả lên mặt, hắn che miệng ngáp một cái, dựa vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Mặt trời bắt đầu nghiêng về phía tây, ánh nắng chói chang rực rỡ dần dần biến thành vàng óng ánh rồi từ từ biến mất, trăng sáng leo lên trên ngọn liễu đầu cành.

Hoa cúc mùa thu dường như chỉ mới khô héo vài ngày, tại một góc tường trong vườn đã thấy hoa nghênh xuân màu vàng nhạt xen lẫn với mai vàng bắt đầu lặng lẽ hé nụ, sau một trận bão tuyết trắng xóa bao phủ hết toàn bộ thế gian này, hoa nghênh xuân, hoa mai, sơn trà cùng thủy tiên đều nở rộ. Bốn loại hoa này không có vẻ sặc sỡ diễm lệ của thược dược mẫu đơn, không có hương thơm thanh khiết của sơn chi hoa nhài, cũng không cao quý thanh nhã như phù dung hay sen, chỉ có duy nhất vẻ cứng cỏi ngông nghênh đặc hữu khi nở giữa rét lạnh.

Đêm qua gió bắc kêu gào, bông tuyết lớn như hoa mai, nhưng may mắn sau khi trời sáng gió tản đi, tuyết cũng rơi ít hơn, cả phủ đều bị tuyết bao trùm. Sợ Mộ Khanh Hoàng trượt ngã, Lục Cửu nằm trong chăn thương lượng với Mộ Khanh Hoàng hôm nay không để cho nàng ra cửa, đối với loại yêu cầu nho nhỏ này Mộ Khanh Hoàng cũng vui vẻ chiều theo hắn, cả ngày hôm ấy quả thật nàng không ra khỏi cửa, nhưng Lục Cửu thì bị đuổi đến thư phòng đọc binh thư.

"Sầm Tiểu Mạn có đi ra ngoài gặp ai hay truyền tin gì không?" Mộ Khanh Hoàng ngồi trên giường vừa cắt sửa cành hoa mai vừa hỏi.

Ngọc Khê nói: "Bọn nô tỳ theo dõi suốt cả ngày, mà đến nay vẫn không có động tĩnh gì."

Ngọc Loan thở phì phì nói: "Tuy nàng ta không truyền tin tức gì ra ngoài nhưng mỗi lần nàng ta nhìn thấy thế tử gia thì đôi mắt kia giống như tên trộm thấy kho vàng vậy. Tiểu tiện nhân, tưởng là không ai nhìn ra nàng ta đang tính toán gì à."

Ngọc Châu cũng hừ một tiếng nói: "Sau khi chúng ta để cho nàng ta có thể tự do ra vào phòng, phàm là những việc có thể tiếp cận thế tử nàng ta đều cướp hết."

"Còn không phải là do các ngươi dung túng à, thôi đừng nóng giận." Mộ Khanh Hoàng cười nói, "Ngọc Loan, chờ câu được cá lớn phía sau nàng ta, ta sẽ làm chủ gả em cho Bạch Cẩm, được không? Bạch Cẩm nay đã là Tổng kỳ, ít nhiều gì cũng là quan quân chính thất phẩm, có ta và Lục Cửu ở đây, tiền đồ tương lai của hắn sau này không cần lo. Ta cân nhắc đến giờ, phát hiện nhân phẩm của hắn cũng rất được, đối với em cũng toàn tâm toàn ý."

Ngọc Loan ngồi không yên bụm mặt lí nhí nói: "Quận chúa quyết định là được."

Bọn người Mộ Khanh Hoàng cười.

"Ngọc Châu thì sao, lần trước Ngọc Loan có lén nói vài chuyện với ta, nghe nói em nhìn trúng tên Ngọc Cái hay xấu hổ kia?"

Ngọc Châu đỏ mặt, nghiêng đầu sang chỗ khác đùa giỡn rượt đánh Ngọc Loan, "Tỷ xấu quá, thành thực khai báo xem tỷ đã nói bậy gì với quận chúa đó?"

Ngọc Loan vừa trốn vừa cười, "Muội dặn đi dặn lại không cho tỷ nói với quận chúa, vậy còn không phải là muốn bảo tỷ nói à. Tỷ nói cho quận chúa nghe về chút suy nghĩ nhỏ bé của muội, muội lại còn trả đũa tỷ, từ giờ tỷ không bao giờ chơi với muội nữa."

"Ai mà thèm chứ. hiện giờ trong mắt Sầm Tiểu Mạn thì muội chính là một nha đầu ngu xuẩn “ghen tị” tỷ với Ngọc Khinh được quận chúa sủng ái đấy." Ngọc Châu bĩu môi.

"không phải đó là sự thật à." nói xong Ngọc Loan đứng lên lắc mông quyến rũ nháy mắt một cái.

Mộ Khanh Hoàng thấy các nàng cười đùa ầm ĩ cũng không tiếp tục tỉa hoa nữa, đỡ cái bụng đã nhô lên của mình, ngoắc kêu Ngọc Khê đỡ.

Ngọc Khinh ngồi ở một bên nhíu mày nói: "Quận chúa bảo nàng ta đi đưa cháo tịch bát (1) cho thế tử gia, sao vẫn chưa quay về nhỉ?"

(1) Cháo tịch bát: cháo ăn vào ngày mồng 8 tháng chạp, dùng nếp, đậu, và các loại quả khô như táo, hạt dẻ, hạt sen... nấu thành. Bắt nguồn từ Phật giáo, tương truyền Thích Ca Mâu Ni đắc Đạo vào ngày này, nên chùa chiền nấu cháo cúng Phật, về sau trong dân gian lưu truyền mãi thành tục lệ.

Thoáng chốc không khí trong phòng ngưng đọng hẳn đi, dường như cây kim rơi cũng có thể nghe rõ tiếng. Ngọc Loan nói: "Quận chúa, để em đi sang đó xem thử. không nói đến những thứ khác, chỉ riêng khuôn mặt của ả tiện nhân đó là đã quá dễ gạt người rồi, mọi người chưa thấy Kim Nê bị nàng ta dụ dỗ đến mức hồn vía lên mây đâu."