Tia nắng ban mai chiếu rọi, từng giọt mưa rơi tí tách lên đọt chuốt dưới mái hiên.
Trong đình giữa hồ, cửa sổ mở toang, dưới cửa đặt một chiếc bàn thấp, trên bàn bày một tách trà màu xanh ngọc bích cùng vài dĩa điểm tâm nhẹ và một lò hương.
Mộ Khanh Hoàng tựa người trên tháp quý phi, thất thần ngắm nhìn màn mưa ngoài cửa sổ.
Cả Liên Viên rộng lớn chìm trong yên tĩnh.
Ngọc Loan bị mấy người Ngọc Khê đẩy vào,bước chân hơi lảo đảo rồi lập tức sửa sang lại y phục cho nghiêm chỉnh, sau đó đi đến bên cạnh Mộ Khanh Hoàng, nhỏ giọng gọi, "Quận chúa."
Mộ Khanh Hoàng phục hồi tinh thần, bưng tách trà lên nhẹ nhấp môi, hỏi, "Chuyện gì? hắn lại tới à?"
Lần trước trời mưa, hắn leo tường vào Liên Viên bị gia đinh bắt đến trước mặt nàng, lại còn rất nghiêm túc nói ra những lời trong đáy lòng hắn, hình ảnh ấy đếnnay vẫn còn in đậm trong trí nhớ của Mộ Khanh Hoàng.
Ngọc Loan lập tức lắc đầu, “Mấy hôm nay không hề thấy thế tử đến đây, nghe nói dạo gần đây hầu như ngày nào Trường Ninh Hầu phu nhân cũng tổ chức tiệc ngắm hoa tại nhà, những người được mời đến đều là khuê tú nhà danh môn.”
Mộ Khanh Hoàng cụp mắt, tiện tay đặt tách trà xuống, dáng vẻ vẫn rất trấn định tự nhiên.
Nhưng Ngọc Loan lại sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng đón lấy tách trà sắp rơi xuống đất kia, khiến cả hai bàn tay đều bị dính đầy nước trà.
Ngọc Loan cẩn thận quan sát vẻ mặt của Mộ Khanh Hoàng, thấy nàng lại bắt đầu thất thần, trong lòng sốt ruột liền bật thốt ra nói: “rõ ràng là Trường Ninh Hầu thế tử thích quận chúa thích đến mức không thể cứu vãn được nữa, mà nô tỳ thấy trong lòng Quận chúa cũng không hẳn là hoàn toàn không hề có thế tử, vậy sao ngài lại không đồng ý? Nếu vẫn cứ kéo dài thế này, thì e là thế tử sẽ thật sự cưới người khác mất.”
“hắn muốn cưới cứ cưới, ta không quan tâm." Mộ Khanh Hoàng thản nhiên nói.
Ngọc Loan chu môi: “Quận chúa ngài cứ mạnh miệng đi, đến lúc đó đừng khóc.”
Mộ Khanh Hoàng trừng Ngọc Loan, “Ta thấy cơn mưa này cũng sắp ngừng rồi, chuẩn bị xe đi, ta muốn tiến cung."
nói đoạn, nàng liếc nhìn ba người Ngọc Khê đang lấp ló ngoài cửa, nói: “Ngọc Khê, em thu xếp một ít quần áo cho ta, ta muốn ở vài ngày trong cung.”
Tốt nhất là ở đến khi nào hắn đính hôn thành thân rồi mới xuất cung.
“Vâng.”
Bốn nha hoàn không dám khuyên thêm nữa, lĩnh mệnh rời đi.
- -
Trường Ninh Hầu phủ.
Lục Cửu bẻ khớp ngón tay răng rắc, nhíu chặt hai hàng lông mày, bồn chồn đi qua đi lại trong phòng.
“Ôi ôi ôi, gia đừng đi tới đi lui như thế nữa, nô tài nhìn mà muốn chóng mặt luôn rồi.”
“Chủ ý này của ngươi có được không thế? đã bao nhiêu ngày rồi mà bên phía Tiểu Phượng Hoàng vẫn không có chút động tĩnh nào. Rốt cuộc Ngọc Loan nhân tình của ngươi có kể cho Tiểu Phượng Hoàng nghe mấy ngày nay phủ chúng ta thường hay mời tiểu thư của các nhà đến không đấy?”
Bạch Cẩm ngồi xổm trên bậc cửa, giơ tay lên thề, "Thế tử gia, nô tài quả thật đã truyền lời cho Ngọc Loan cô nương, Ngọc Loan cô nương cũng đáp ứng sẽ nói giúp một tiếng. Còn nữa, thế tử gia, nô tài với Ngọc Loan cô nương còn chưa đạt đến mức quan hệ đó đâu.”Vừa nói vừa xấu hổ đỏ mặt.
Lục Cửu nhìn tên nô bộc đang e thẹn của mình, vung tay đánh cái bộp lên đầu Bạch Cẩm, "Ta nói cho ngươi biết, nếu chủ ý này của ngươi ngược lại biến lợn lành thành lợn què, xem ta có chỉnh chết ngươi không.”
Bạch Cẩm vờ sợ hãi, cười đùa nói: "Thế tử gia, cái này thì nô tài không bảo đảm được, đây vốn đã là chút thủ đoạn trong lúc giãy chết rồi mà.”
Hoàng cung.
Khi biết Thái tử hiện đang ở Càn Thanh Cung, Mộ Khanh Hoàng không đến chỗ Thái tử phi thỉnh an trước mà đi thẳng đến Càn Thanh Cung cầu kiến.
hiện giờ lòng nàng rất loạn, nàng chỉ muốn phụ thân nhẹ giọng trấn an mình. Mẫu phi quả thật rất thương nàng, nhưng nếu lúc này nàng đi đến Đông Cung, mẫu phi nhất định sẽ tuôn ra một tràng lời khuyên, chỉ khiến cho lòng nàng càng thêm loạn mà thôi.
Ngụy Bảo mỉm cười từ trong điện ra đón, "Quận chúa ngài đến thật đúng lúc, nãy giờ bệ hạ và thái tử điện hạ ngồi phê tấu chương, hiện tại đang nghỉ ngơi uống trà rồi.”
Mộ Khanh Hoàng ráng nặn ra một nụ cười rồi yên lặng đi theo Ngụy Bảovào điện.
Bản lãnh quan sát sắc mặt của Ngụy Bảo thuộc hàng bậc nhất, chỉ thoáng nhìn thôi đã biết được Mộ Khanh Hoàng đang không vui, nhưng lúc này đã vào trong điện, một nô tài như ông không thể mở miệng hỏi thăm, liền giả vờ như đang nâng đỡ, thật ra là quan tâm nắm lấy cánh tay Mộ Khanh Hoàng để trấn an nàng.
Ở một góc phòng, một tấm bình phong dệt lụa thêu hoa được dựng lên, tách rời nơi uống trà với nơi phê tấu chương, qua tấm bình phong ấy có thể thấp thoáng thấy được bóng dáng của hai nam nhân hết mực yêu thương nàng.
Chẳng biết tại sao đã cảm thấy yếu ớt muốn khóc, đôi mắt Mộ Khanh Hoàngửng đỏ, vòng qua bình phong cúi đầu đi vào.
Kiến Nguyên Đế nhìn lên, “ái chà” một tiếng, đặt tách trà xuống nói, “Ai bắt nạt Hoàng Nhi của chúng ta thế này, mau nói cho tổ phụ nghe, tổ phụ phái ngườiđi tịch biên nhà hắn.”
Mộ Khanh Hoàng bị chọc cười, sau khi hành lễ với Kiến Nguyên Đế và Thái tử, nàng đến bên cạnh Thái tử quỳ ngồi, chỉ ngả mình nằm lên đùi Thái tử chứ không lên tiếng.
Hai cha con Kiến Nguyên Đế nhìn nhau, dáng vẻ này của khuê nữ nhất định là có chuyện trong lòng rồi.
Kiến Nguyên Đế đưa mắt ra hiệu cho Thái tử, ý bảo Thái tử hỏi một chút.
Thái tử liền vuốt ve mái tóc của Mộ Khanh Hoàng, ôn hòa hỏi: “Gặp phải chuyện gì khó xử thế, nói cho phụ thân nghe xem.”
Mộ Khanh Hoàng bĩu môi, đầy vẻ trẻ con nói: “không biết nên nói như thế nào, chỉ là con không thể dứt khoát được, trong lòng cứ có một tiếng nói đang hò hét loạn cả lên. Tình cảm của người kia dành cho con tinh khiết chân thành tha thiết đến thế, vậy mà con lại... hiện giờ lòng con đã nguội lạnh, không thể trả lại cho hắn loại tình cảm thanh khiết như thế nữa. Nếu đổi lại là người khác, con cũng không cần phải rối rắm như thế, chỉ có hắn, chỉ có một mình hắn là con không muốn cô phụ. Con nghĩ, nếu con đã không thể dành cho hắn tình cảm chân thành tha thiết, vậy thì con nên vô tình cự tuyệt. Mà con cũng quả thật đã làm như vậy, nhưng khi con vừa nghe thấy hắn nói, hắn sẽ ngoan ngoãn vâng lời, sẽ tìm mối cưới hỏi, con lại cảm thấy khổ sở luyến tiếc.”
Nghe đến đó, Kiến Nguyên Đế lắc đầu, “Hóa ra lại là vì chuyện tình cảm, đây đều là chuyện nhỏ nhặt thôi. Nếu con cảm thấy có thể vui vẻ sống chung với hắn, vậy thì cứ gả cho hắn, tổ phụ sẽ tứ hôn cho con. Còn nếu con cảm thấy không thể sống cùng với hắn, vậy thì không gả, có phải rất đơn giản không. Mấy cái tình tình ái ái gì đó, thật chả có chút hữu dụng nào.”
Kiến Nguyên Đế vốn xuất thân từ miền thôn quê, mặc dù nay đã lên làm hoàng đế, cũng biết chữ, cũng đọc sách, thi thoảng hứng lên còn làm ra được vài bài thơ, nhưng từ tận trong xương vẫn còn lưu lại tư tưởng cùng thói quen của một nhà nông, lúc nói chuyện cũng không cố ra vẻ ta đây, ngược lại rất là tự do thoải mái.
Mộ Khanh Hoàng nhìn về phía Kiến Nguyên Đế, "Tôn nữ lại khiến tổ phụ thất vọng rồi.”
Kiến Nguyên Đế cười nói: "Con là con gái, lòng dạ mềm lại hay lo nghĩ, thi thoảng khóc sướt mướt cũng là chuyện thường tình.”
Mộ Khanh Hoàng bật cười, đứng lên nói: "Tôn nữ chưa từng khóc sướt mướt mà.”
“Con vừa vào đây đã mang bộ dáng sụt sịt muốn khóc thế kia, bây giờ lại còn cứng miệng bảo là không à.” Thái tử trêu ghẹo.
Mộ Khanh Hoàng thẹn thùng giậm chân, "Phụ thân!"
“Con chính là vì quá nhàn rỗi nên mới thừa hơi nghĩ ngợi lung tung đến những thứ vô dụng không có bổ béo kia. Đến đây, tổ phụ cho con xem một chút, cái gì mới gọi là khó khăn của dân gian." nói đoạn, ông kéo Mộ Khanh Hoàng đi đến cạnh ngự án, đồng thời cũng để cho Mộ Khanh Hoàng ngồi vào ghế rồng.
Chỗ này nào có phải là nơi nàng có thể ngồi, Mộ Khanh Hoàng hấp tấp đứng dậy, nhưng Kiến Nguyên Đế lại ấn nàng xuống, “Con cứ ngồi đi, chẳng qua cũng chỉ là một cái ghế thôi, tổ phụ cho phép con ngồi đấy.”
Thái tử cũng đã đi tới, an vị trên một chiếc ghế rồng khác ở ngay bên cạnh, nhỏ hơn chiếc ghế kia một chút.
Kiến Nguyên Đế vừa lật lật đống tấu chương vừa nói: “Hồi ta còn nhỏ, trong nhà nghèo lắm, con có biết nghèo là gì không? Vậy mà đám cẩu quan ấy còn thu sưu cao thuế nặng, đến nhà ta thu gom hết lương thực. Đó là gì chứ? Đó chính là chút lương thực cứu mạng cuối cùng còn sót lại trong nhà ta đấy! Vì bảo vệ chút thức ăn ít ỏi đó mà ta vật lộn với nha sai, đám súc sinh ấy lại rút đao ra chém ta. Khi ấy Đại ca Nhị ca của ta cùng với Đại gia gia Nhị gia gia của con bị chém chết hết, nên ta hận bọn tham quan ô lạiấy đến thấu xương. Từ đó ta liền âm thầm thề độc, một ngày nào đó ta nhất định sẽ lần lượt chém chết mỗi một tên súc sinh ấy mới có thể giải hận được.”
“Con xem mấy bản này đi, thiên tai hạn hán, dân chúng ở dưới chúng ta đang phải sống những ngày như thế nào.” Đưa tấu chương cho Mộ Khanh Hoàng, Kiến Nguyên Đế chắp tay sau lưng, nhớ tới quá khứ, lại thở than tiếp, “Nếu hai ca ca của ta vẫn còn sống thì tốt biết mấy, như vậy trẫm cũng có thể phong vương cho bọn họ, để bọn họ được hưởng cuộc sống tốt lành. Nha đầu con nếu sống vào thời ấy, có lẽ đã bị Thái gia gia của con bán đi đổi lấy lương thực ăn rồi.”
Nghe những lời này, lại đọc tấu chương, Mộ Khanh Hoàng xấu hổ không thôi, "Quả nhiên tầm mắt cùng lòng dạ của con vẫn chưa đủ rộng lớn."
"Trẻ con thật dễ dạy." Kiến Nguyên Đế cười gật đầu.
Bên cạnh, Thái tử cũng đã đọc hết tấu chương trong tay, đứng dậy đệ trình tấu chương cho Kiến Nguyên Đế, "Phụ hoàng, người đọc bản tấu này đi, đây là tấu chương bí mật do Trường sử đưa lên.”
Sau khi đọc xong một lượt, Kiến Nguyên Đế giận dữ ném tấu chương đi, tức đến mức râu ria đều vểnh hết lên, “Tên khốn kiếp này, trẫm phong cho hắn làm vương gia,hắn muốn nữ nhân nào mà không được, ấy thế mà cứ nhất định phải đi cưỡng bức một phụ nữ đã có chồng, thậm chí còn gây ra án mạng. Trẫm nhớ rất rõ, hắn ta làm vậy cũng không phải mới chỉ lần đầu. Thái tử nghe chỉ, lập tứcmang theo Cẩm y vệ, áp tải tên nghiệt chướng này vào kinh, lần này trẫm không trị tội hắn không được!”
Thái tử vội vàng đứng lên khuyên, "Phụ hoàng nghĩ lại, Nhị đệ chỉ là nhất thời hồ đồ thôi."
“Ngươi còn xin tha cho hắn?!" Kiến Nguyên Đế trợn mắt, đẩy Thái tử đi, ra lệnh cho Mộ Khanh Hoàng đang ngồi trên ghế rồng, “Hoàng Nhi viết đi, trẫm nói ngươi viết."
Nhị hoàng thúc Mộ Thuật, một trong các Tắc vương!
Trong lòng Mộ Khanh Hoàng âm thầm vui sướng, nhưng chẳng bao lâu sau đã lại ảm đạm.
hiện giờ Hoàng tổ phụ đang cáu giận, nên mới nói là muốn trị tội, nhưng sau đó vẫn sẽ không nỡ xuống tay. Mà tấu chương này lại thông qua con đường bí mật trong các vương phủ để dâng lên đây, không qua nội các, vì vậy triều đình cùng dân chúng cũng không biết đến tội ác của Nhị hoàng thúc, đến lúc đó lẽ nào Hoàng tổ phụvẫn sẽ thực sự trị tội Nhị hoàng thúc sao?
Mộ Khanh Hoàng lại nghĩ, Nhị hoàng thúc háo sắc, lần này đối tượng là phụ nữ có chồng, lại còn xảy ra án mạng, ắt hẳn chuyện này đã ầm ĩ ở khắp đất phong. Như vậy Hoàng tổ phụ sẽ không thể áp chế tin tức được, vì để dân chúng tin phục, biết đâu chừng Hoàng tổ phụ sẽ thật sự trị tội Nhị hoàng thúc.
Cầm bút lên, Mộ Khanh Hoàng hỏi dò: “Hoàng tổ phụ, lần này Nhị hoàng thúc gây ra án mạng, không biết ở vùng đất phong ấy có lan truyền ầm ĩ chưa, với lại nhà chồng của người phụ nữ kia có phản ứng gì, nếu bọn họ chịu dàn xếp ổn thỏa..."
Kiến Nguyên Đế cắt ngang lời Mộ Khanh Hoàng, "Trẫm hiểu ý của ngươi, nhưng lần này trẫm sẽ không nuông chiều hắn nữa. Mạng người quan trọng, trên tấu chương cũng đã viết rất rõ, thế lực bên chồng tại Tây An phủ của người phụ nữ đó không nhỏ, mà bọn họ cũng không có ý định đàm phán, ở đó hiện thời đã ầm ĩ lắm rồi, thậm chí còn chuẩn bị vào kinh cáo ngự trạng. Cách đây không lâu trẫm vừa nói trước mặt dân chúng, thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, trẫm cũng không thể tự mình tát vào mặt mình. Hoàng Nhi viết đi.”
Kiến Nguyên Đế chỉ chỉ thật mạnh lên giấy, sang sảng nói.
Mộ Khanh Hoàng thuận theo, vừa đặt bút viết vừa nghĩ, lần này hành động của Nhị hoàng thúc quả thực đã khiến người ta giận sôi gan, có xử tội chết cũng không quá đáng. Nhưng nàng biết, Nhị hoàng thúc có công trạng, trong tay lại đang nắm giữ Kim bài miễn tử, chỉ cần không phạm phải tội mưu nghịch, vậy thì tội chết có thể miễn bảy lần.
Nhưng hiện giờ, vì để dẹp yên những lời kêu than oán thán, Nhị hoàng thúcắt hẳn tội sống khó tha.
Bên ngoài Càn Thanh Cung, đích thứ tử Mộ Cao Tố của Yến vương xách một con cua sống trên tay cầu kiến, mặt đầy vui vẻ.
Kiến Nguyên Đế đang bực bội vô cùng, liền nói với Ngụy Bảo: “Trẫm hiện thời không rảnh, bảo hắn về đi. Hiếu tâm của hắn, trẫm nhận.”