Edit: Diệp Nhược Giai
Trong Liên Viên toàn là vườn hoa với cây cối xanh um tươi tốt, đặc biệt là vào hai mùa xuân hạ, trăm hoa đua nở, khiến người ta có cảm giác như mình đang đi trong biển hoa.
Đây là một trong những sân viện nổi tiếng ở Kim Lăng, quả là danh xứng với thực.
Mộ Khanh Hoàng đi trên một con đường nhỏ, ngẩng đầu liền nhìn thấy hoa phượng hoàng màu đỏ cam che lấp cả bầu trời, vào lúc giữa trưa là khi mặt trời nóng rực nhất, nhưng trong Liên Viên lại có bóng râm ở khắp nơi.
Mộ Khanh Hoàng gỡ đóa hoa phượng hoàng rơi trên búi tóc của mình xuống, cầm vuốt vuốt trong tay, cười nói: “Mấy ngày hè nóng nực này mà được ở Liên Viên tránh nắng thì không còn gì tốt hơn được nữa, đợi khi nào phụ thân rảnh rỗi, ta muốn mời phụ thân, mẫu phi cùng Duẫn Hoàng đến đây chơi mấy ngày."
Ngọc Loan cười, xoa xoa nhị hoa, “Mùa hè nghỉ mát ở đây đương nhiên là rất tốt, nhưng nô tỳ chỉ sợ đến mùa đông sẽ lạnh lắm.”
“không sao, ta đã đi dạo qua một vòng, phát hiện ra mùa xuân mùa hạ ở Liên Chử Bích Ba các là mát nhất, cây phượng hoàng mọc tốt cực, to cao che khuất cả bầu trời, che hết toàn bộ Liên Chử các. Mà ở đó, ngay trước cửa, cách một cái cổng tròn chính là ao sen, gió đưa hương sen tới, có thể xua tan đi những nóng nảy buồn bực trong lòng. Còn đến mùa thu đông, chúng ta cứ ở trong Bộ Bộ Liên đường, trong cả sân viện này, chỉ có ở đó là không có cây cối che khuất, đến mùa đông, ánh nắng có thể chiếu thẳng vào mái ngói trên phòng.”
“Vẫn là quận chúa xem xét cẩn thận, nô tỳ theo quận chúa đi dạo nửa ngày, trong mắt toàn là đủ các sắc hoa, hận không thể mọc ra thêm vài con mắt nữa đây.”
“Gấp gì chứ, sau này em còn có khối thời gian, cho ngắm đến ngán luôn. đi, chúng ta đến Tấn Vân lâu xem bọn Ngọc Khê đã dọn dẹp xong xuôi chưa.”
Vừa nói chuyện, chủ tớ hai người vừa đi từ nhà thuỷ tạ, băng qua cây cầu đá, lại đi qua một cái cổng tròn, đến ngoại viện. Ngoại viện của Liên Viên không giống với những phủ đệ khác, bởi vì Liên Viên được xây với mục đích dùng cho du ngoạn nghỉ mát, cho nên không thực sự có kiểu dáng của một sân viện, mà thiên về kiểu thoải mái hơn. Nơi đây trang trí bằng hòn non bộ cùng hoa và cây cối, xen kẽ một cách hợp lý, tạo nên phong cảnh tự nhiên.
Tấn Vân Lâu có ba tầng, một nửa giấu mình trong tán cây phượng hoàng. Từ bên ngoài Liên Viên, người đi đường ngẩng đầu có thể trông thấy mái ngói cong cong của Tấn Vân Lâu. Các danh sĩ tiền triều từng dùng nơi này để cất trữ sách, hiện nay Mộ Khanh Hoàng cũng định mở lại lầu các này. Nàng không trữ sách, mục đích nàng mở lầu này là để các học sinh chăm chỉ hiếu học có thể tới đây đọc sách.
Nếu có học sinh nào có thể lọt vào mắt nàng, nàng vui lòng giúp đỡ người ấy thi lấy công danh.
Ngoài ra, nàng mở Tấn Vân Lâu cũng vì muốn chọn lựa nhân tài cho hoàng đệ.
hiện tại bên cạnh hoàng đệ phần lớn là con cháu của công thần, mấy công tử này hầu hết là con ông cháu cha, quan hệ với hoàng thất cũng vô cùng mật thiết, xương gãy thì gân cũng tổn thương, khó mà phân biệt rõ lớp nào với lớp nào. Nhưng đồng thời, họ vừa có quan hệ gần gũi với phụ thân, lại cũng có quan hệ với Yến vương Mộ Kiêu, nếu chiến tranh nổ ra, nói không chừng trong số những người kia, những gia tộc kia đã có người làm phản, sẽ thình lình đâm một đao sau lưng.
Vì thế, nàng định “nhuận vật tế vô danh” (1) mà thu thập nhân tài.
(1) một câu trong bài thơ “Xuân dạ hỉ vũ” của Đỗ Phủ, cùng với câu trước là “”Tùy phong tiềm nhập dạ, nhuận vật tế vô danh”, nghĩa là ‘theo gió xuân lén lút lẻn vào trong đêm, lặng yên tưới mát vạn vật’.
Nàng lấy thân phận con gái thái tử, chị của hoàng tôn, ban ơn cho lớp con cháu của những gia đình nghèo khổ này, sau này nếu có thời điểm cần dùng đến bọn họ, bọn họ sẽ ra mặt nói chuyện thay.
Nàng ở phía sau màn, không làm chim đầu đàn, lại mơ hồ nắm giữ quyền phát biểu, đây là kết quả nàng muốn, chỉ hy vọng tất cả mọi chuyện có thể thuận lợi như nàng nghĩ.
Thấy Mộ Khanh Hoàng dắt theo Ngọc Loan đi tới, hai người Ngọc Khê, Ngọc Châu tiến lên thi lễ, Ngọc Khê bẩm báo nói: "Quận chúa, đã chuyển hết giá sách lên lầu hai lầu ba, có thể cho thêm sách vào đấy rồi.”
"Vậy thì bắt đầu chiêu mộ người đến chép sách đi, trước tiên chép lại mấy cuốn sách do ta chép tay từ Văn Uyên các thành một bộ rồi cất bộ đó trong Tấn Vân Lâu, sau đó dán bố cáo, chúng ta thu mua sách chép tay.”
“Vâng.” Ngọc Khê đáp ứng.
"Quận chúa quận chúa, trái ngược với Tấn Vân Lâu, Tuyên Võ Lâu lại trống huơ trống hoác, chi bằng chúng ta cũng dọn dẹp nó một chút đi.” Ngọc Loan hưng phấn nói.
Ngọc Châu liền trêu ghẹo nói: "không phải chỉ là dọn dẹp lầu các thôi sao, sao muội lại cao hứng đến thế?”
“Muội cũng chẳng biết nữa, chỉ là trong lòng cảm thấy rất kích động, rất muốn làm một trận thật lớn.”
Mộ Khanh Hoàng bật cười, “Sau này sẽ có lúc các em bận tối mặt tối mũi thôi, mấy bà cô chưởng sự của ta à.”
"Quận chúa, người định gả bọn em đi sao? Khi nào chứ?” Ngọc Loan vội hỏi.
“Sao thế, không đợi được nữa à?” Mộ Khanh Hoàng cười khẽ.
"Nào có đâu, còn không phải là do nô tỳ đang lo liệu Tấn Vân Lâu thay quận chúa sao, gả cho người ta sẽ tiện hơn rất nhiều."
Ngọc Châu cười đẩy Ngọc Loan một cái, “Muội đúng là tiểu nha đầu quỷ quái không biết xấu hổ.”
“Tỷ cũng là tiểu nha đầu quỷ quái.” Ngọc Loan cùng Ngọc Châu hi hi ha ha đùa giỡn.
“Thôi đừng náo loạn nữa, nghe quận chúa phân phó đi.” Ngọc Khê thấp giọng khiển trách.
Hai nha đầu liền lè lưỡi, thành thật đứng im.
Mộ Khanh Hoàng nhìn qua Tấn Vân Lâu nằm phía bên phải Tuyên Võ Lâu ở xa xa, suy nghĩ một chút nói: "Ngọc Loan nói không sai, chúng ta cũng có thể sử dụng Tuyên Võ Lâu. đã có văn sĩ, sao có thể thiếu võ sĩ, nhưng lại không thể trực tiếp chiêu mộ võ sĩ, vậy thì lấy danh nghĩa chiêu mộ hộ viện mà tuyển người, hoặc là nói chiêu mộ người có bản lĩnh đặc biệt. không không không, không thể dùng hai chữ "chiêu mộ" được."
Hai chữ "chiêu mộ" quá rõ ràng, xử lý không đúng sẽ đánh rắn động cỏ.
Ngọc Loan bĩu môi nói: “Có thể làm giống như kiểu đoán đố đèn nhận được hoa đăng vào tết Nguyên Tiêu không, ừ, đúng vậy, ai được hạng nhất liền được thưởng bạc hoặc là phần thưởng gì khác, đến lúc đó Liên Viên của chúng ta nhất định là còn náo nhiệt hơn cả chợ đèn hoa dịp tết Nguyên Tiêu.”
"Liên Viên là nơi ở của quận chúa, sao có thể cho phép bất cứ ai cũng vào được như thế, còn ra thể thống gì nữa.” Ngọc Khê bác bỏ.
Ngọc Loan trề môi, lén nhìn Mộ Khanh Hoàng, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Mộ Khanh Hoàng, thấy Mộ Khanh Hoàng cười cười với mình, nàng lập tức lại hứng thú, "Quận chúa, chủ ý mà nô tỳ nghĩ ra này có được không?”
“Được, cái đầu nhỏ này của em cũng còn nhanh nhạy đấy. Hàng năm chúng ta có thể tổ chức một lần, cứ chọn ngay tết Nguyên Tiêu đi, ta sẽ treo giải, thưởng cho người mạnh nhất thiên hạ, người đọc sách giỏi nhất thiên hạ, người có công phu quyền cước tốt nhất thiên hạ, người đánh cờ giỏi nhất thiên hạ."
nói đến đây, ba nha hoàn đều hưng phấn, Ngọc Loan nhảy lên vỗ tay cười, “Người đánh đàn hay nhất thiên hạ, người vẽ tranh đẹp nhất, người, người trồng trọt giỏi nhất.”
Ngọc Châu “xì” một tiếng bật cười, "Phía trước là cầm kỳ thư họa, đều là chuyện lịch sự tao nhã, cuối cùng muội lại bồi thêm người trồng trọt giỏi nhất, chẳng ra cái gì cả. Trồng trọt thì ai lại không biết chứ, mấy người nông phu nông phụ kia đều biết hết, nếu mà cho tỷ cái cuốc tỷ cũng biết ấy chứ.”
Ngọc Loan chu môi hừ một tiếng với Ngọc Châu, "Tỷ, tỷ, tỷ tóc thì dài mà kiến thức thì ngắn, trồng cũng phải biết cách trồng, biết trồng giống như cha của muội ấy. Cùng là một mẫu ruộng lúa, nhưng cha muội trồng lại thu được nhiều hơn người khác đến mấy thạch. Năm nào mà mất mùa, nhà người ta đều thiếu lương thực, chỉ có nhà muội là thừa lương thực."
“Muội theo quận chúa bao nhiêu năm rồi, tỷ cũng không tin cha muội còn tự mình trồng lúa.” Ngọc Châu bĩu môi.
Ngọc Loan gấp đến đỏ mặt, ôm cánh tay Mộ Khanh Hoàng nói: “thật mà, thật mà quận chúa, bây giờ cha em vẫn còn tự đi trồng lúa đó. Mặc dù nhờ có ân huệ của quận chúa mà trong nhà trở nên khá giả hơn, nhưng mà cha của em cả đời đều muốn gần gũi với đất đai lúa nước.”
"Đừng sốt ruột, ta tin em mà.” Mộ Khanh Hoàng vỗ vỗ đầu Ngọc Loan.
“Dân coi thức ăn bằng trời, biết làm ruộng cũng là một loại bản lĩnh.” Mộ Khanh Hoàng cười nói: “Từ giờ chúng ta cứ treo giải thưởng tìm người giỏi nhất gì gì đó trong thiên hạ, ví dụ như năm nay Giáp là người giỏi nhất thiên hạ gì gì đó nên được thưởng. Nếu đến tết Nguyên Tiêu năm sau có người đến nói với ta, hắn còn lợi hại hơn cả Giáp, vậy thì… Được rồi, còn phải chuẩn bị một cái thẻ bài tượng trưng cho thân phận nữa, ai được hạng nhất liền đưa cho người đó, biến thành một loại vinh dự. Tốt nhất là cái thẻ bài này do hoàng tổ phụ ban.”
nói một hồi, Mộ Khanh Hoàng cũng cảm thấy hưng phấn, “trên thẻ bài phải khắc ký hiệu của Liên Viên chúng ta, danh tiếng Liên Viên chúng ta càng lớn, danh tiếng của người đứng đầu Liên Viên là ta cũng sẽ lên theo.”
Mà danh tiếng, chính là lực ảnh hưởng.
Quân bất kiến (1) thời Ngụy Tấn, dân chúng bình dân luôn kính sợ và hướng tới sĩ tộc, mặc kệ thế gia danh sĩ làm gì cũng có rất nhiều người làm theo phong trào.
(1) Quân bất kiến: Trong bài thơ ‘Hành lộ nan’ của Lý Bạch, nghĩa là người không thấy.
Nếu danh tiếng của Liên Viên lan xa, chắc chắn sẽ hấp dẫn được càng nhiều văn sĩ võ sĩ đến, bọn họ đều là nhân tài đó nha.
"đi, chúng ta về Liên Chử các bàn bạc kỹ hơn, ba cây chụm lại nên hòn núi cao, nhất định có thể hoàn thiện thêm.”
Đúng vào lúc này, Ngọc Khinh vội vã bước từng bước nhỏ đi đến, thấy Mộ Khanh Hoàng liền hành lễ trước rồi mới nói: "Quận chúa, Lục Từ Thị của Trường Ninh Hầu phủ muốn gặp người. Bà ấy nói, nếu người không gặp bà ấy, bà ấy sẽ công khai chuyện xấu của người ra cho tất cả mọi người đều biết, bà ấy nói bà ấy biết rõ vì sao đột nhiên người lại hòa ly."
Trong lòng Mộ Khanh Hoàng ‘lộp bộp’ một tiếng, chẳng lẽ Lục Từ Thị biết chuyện nàng trùng sinh?
không thể nào!
Chuyện này rất quỷ dị, cho dù nàng nói ra, trong mười người thì hết chín người cho rằng nàng chỉ nói đùa.
Vì thế, Lục Từ Thị nói ‘bà ấy biết rõ’, nhất định không phải là chuyện nàng trùng sinh.
Còn về chuyện xấu?
Mộ Khanh Hoàng cười lạnh, từ đầu đến cuối Mộ Khanh Hoàng nàng đều thẳng thắn vô tư, không có gì phải giấu diếm.
"Dẫn bà ta đến phòng khách, ta phải nghe xem bà ta muốn nói chuyện xấu gì của ta.”
“Em đi nữa.” Ngọc Loan xắn tay áo, kéo Ngọc Khinh, vô cùng khí thế đi ra ngoài cổng.
- -
Phòng khách ở ngay phía sau Tấn Vân Lâu, trong vườn thược dược. Mộ Khanh Hoàng nghiêng người trên giường quý phi, ngẩng đầu có thể thấy được vườn hoa thược dược, đóa đóa chen chúc lẫn nhau, trông như một đám mây mềm mịn.
Màn trúc nhẹ vang lên, Ngọc Loan dẫn Lục Từ Thị cùng tiểu Từ thị vào. Khi hai người cách Mộ Khanh Hoàng một bức rèm che, Ngọc Loan đưa tay ngăn lại, ngạo nghễ nói: “Xin Từ lão phu nhân, Từ nhị phu nhân dừng bước, có lời gì cứ đứng đây nói là được.”
"Mộ Khanh Hoàng, đây chính là cách mà ngươi được dạy dỗ à?” Lục Từ Thị gõ mạnh lên mặt đất, lạnh mặt nói.
Mộ Khanh Hoàng quay mặt lại, cười khẽ, "nói cứ như là ngươi được dạy dỗ tốt lắm ấy.”
“Sao ngươi lại dám nói chuyện với lão tổ tông như thế.” Mặt Tiểu Từ thị lộ vẻ giận dữ.
"Đó là lão tổ tông nhà ngươi. Sao, mẹ chồng nàng dâu hai người các ngươi dắt tay nhau đến đây là để bàn luận về cách dạy dỗ à? Ngọc Loan, tiễn khách."
“Được, đã vậy thì lão nhân gia ta liền đi thẳng vào vấn đề." Xuyên thấu qua khe hở của bức rèm che, nhìn Mộ Khanh Hoàng nằm nghiêng trên giường quý phi, bộ dáng dương dương tự đắc, Lục Từ Thị hận nghiến răng, nghĩ thầm, ta xem ngươi có thể đắc ý được đến khi nào, một khi danh tiếng thối rồi, ta xem ngươi còn có mặt mũi sống trên đời này hay không!
“Mấy chuyện bẩn thỉu mà ngươi với Lục Cửu làm, ta đều biết hết. Tốt nhất là ngươi mau thả Mạo Nhi ra, không thì ta sẽ khiến cho đôi gian phu tiện phụ các ngươi thân bại danh liệt!"
Lục Từ Thị ngẩng đầu lên, dáng vẻ như đã tính trước hết cả.
Bầu không khí trong phòng khách thoáng ngưng trệ, chốc lát sau, Mộ Khanh Hoàng cúi đầu bật cười, “Cha con Lục Bỉnh thật đúng là người có chí."
Lục Từ Thị vừa nghe thấy liền giận không kềm được, vung tay hất mành trân châu ra, "Cái gì, nghiệt tử kia cũng tham dự vào?!"