Trùng Sinh Duyên

Chương 20: Trong bệnh viện




Cầu thủ bên đối phương gạt một cái thật tàn nhẫn, Văn Khang lại làm như đang xiếc, hai chân kẹp lấy bóng, nhảy lên, chạy tiếp.

Lại một cầu thủ hung tợn nhào ra chặn đường, Văn Khang lập tức thi triển thân pháp di hình hoán vị, lẩn sang chỗ khác, tiếp tục tiến lên. Nhưng tiếc là cầu thủ khi nãy của đối phương lại gạt chân hụt, té nằm sấp trên mặt đất.

Hai hậu vệ trấn giữ phía trước lập tức tiến lên giành bóng, Văn Khang giống như thanh gươm sắc bén tuốt khỏi võ, chen vào giữa hai người họ, dẫn bóng đi tiếp. Lúc này đã đến phòng tuyến cuối cùng, khán giả toàn trường hưng phấn la ó om sòm.

Cậu hậu vệ cuối cùng quýnh quá không biết phải làm thế nào, giãy giụa, tuyệt vọng kéo áo y không cho y tiến lên phía trước. Kiếp trước Văn Khang đã từng chinh chiến sa trường, đối mặt với thiên binh vạn mã y còn chẳng sợ, thì một người kéo áo túm quần y có là cái quái gì! Y ngắm thẳng vào khung thành của đối phương, tất nhiên, trước đó y cũng không quên cho cái đứa đang túm mình một quả khinh thường.

Trước mặt y là cậu thủ môn đang hoảng sợ, Văn Khang vận khí dồn thẳng xuống mũi chân, đá một phát thật mạnh. Cậu thủ môn đã đoán rất chính xác hướng bóng bay tới, nhưng chẳng may cho cậu ta là lực đập tới quá mạnh, vừa bóng vừa thủ môn bay cả vào khung thành.

“Trời ơi, chạy một hơi sáu mươi mét, vượt qua năm người, quả là kinh người, có lẽ giờ phút này Ronaldo đã nhập vào cậu ấy…” Người thuyết minh kích động đến nỗi nói chuyện lắp bắp, “Ngay cả thủ môn cũng vào lưới, lịch sử của chúng ta sẽ nhớ mãi thời khắc này, đây là trận đấu vĩ đại nhất năm nay của bốn trường đại học… cũng là trận đấu vĩ đại nhất của… của cả nước…”

“Nè, nè… Tiểu Hoàng, anh sao vậy? Mau gọi xe cứu thương, gọi 120…” Bên phía đài truyền thanh cũng ồn ào, hỗn loạn cả lên.

Toàn trường sôi sục, đây quả là một trận đấu tuyệt thế xoay chuyển càn khôn, ai ai cũng hưng phấn vô cùng.

“Ha ha ha…” Thiếu Hoa la tới nỗi giọng khàn khàn cả lên.

Rốt cuộc cũng lấy được ba điểm, đội viên BL hưng phấn thảy Văn Khang lên xuống, Văn Khang hưng phấn phất phất tay với khán giả trên đài, tất nhiên cũng không quên tặng Lâm Phượng đang ở trên đấy với khuôn mặt thối như bình nước tiểu một quả đắc ý thật to.

Ở trên đài không biết có ai đã hô lên, “Ai da, đó không phải là diễn viên đóng trong bộ ‘Tần Thủy Hoàng Truyền Kì’ vào tháng trước sao?”

“Để tôi xem đã, người phía trước gục đầu xuống cái coi…”

“Thấy rồi, thấy rồi! Đúng thật là cậu diễn viên mới nổi đó, không mặc đồ cổ trang chút nữa đã nhận không ra!”

“Không mặc đồ cổ trang cũng đẹp trai thật nha!”

Mấy cô gái trên đài kích động vừa hét vừa nhảy, bọn họ đi xem đá bóng chủ yếu là để nhìn mấy cầu thủ đẹp trai thôi, giờ trên sân lại có một anh đẹp trai vượt qua năm người, đá thủng lưới ba quả, biểu diễn một tiết mục thật đặc sắc, trở thành anh hùng cứu cả đội trước cơn sóng dữ, hơn nữa anh hùng này còn là một diễn viên mới nổi diễn vai nào đó, các cô không kích động sao được.

Tiếp theo, lại vang tới tiếng người thuyết minh, “Vừa rồi nhân viên thuyết minh của chúng tôi – Tiểu Hoàng vì nhìn thấy một phen sút bóng kinh thế nhất từ trước đến nay, quá hưng phấn nên đã té xỉu, cho nên hiện tại tôi – Vô địch thần chủy (nói chuyện) Tiểu Đoạn sẽ thuyết minh với mọi người, trong một phút ngắn ngủi đội khách đã thành công xoay chuyển tình thế, mặc dù đã được cộng thêm mấy phút đá bù giờ, nhưng đội chủ nhà đã mất đi ý chí chiến đấu, kì tích là hoàn toàn không thể xảy ra.”

“Cái gì? Khán giả trên đài đã phát hiện anh hùng của đội khách chính là diễn viên nổi tiếng trong một bộ phim được phát sóng gần đây, ha ha, đúng vậy, chỉ cần nghe giọng nữ cao không ngừng vang lên sẽ biết ngay, xem ra mấy mỹ nữ của chúng ta đang rất kích động… Cái gì, có hai người hưng phấn quá té xỉu? Mau gọi xe cứu thương. Cái gì? Có người vì giành được kí tên trước đánh nhau… Bảo an sân bóng đang làm gì thế? Còn không mau chạy tới giữ trật tự… Đừng quên luôn tiện xin giùm tôi chữ kí nha…”

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, lúc này trên sân đấu đã lộn xộn đánh nhau ì xèo, Văn Khang chen ra khỏi đám đông, đi tới cạnh Thiếu Hoa, hét to, “Sao ngươi còn chưa tới bệnh viện?”

“Tôi mà đi thì sao thưởng thức được tư thế oai hùng của anh chứ?” Thiếu Hoa nhìn Văn Khang bằng ánh mắt đẩy đưa.

Văn Khang nhìn thấy choáng váng, tim đập loạn xạ, lập tức áp trở xuống, “Đừng nói nhiều nữa, đến bệnh viện trước đã!”

Vì trận đấu lần này có tới mấy người ngất xỉu, cáng đã không đủ dùng, Văn Khang đành phải cõng Thiếu Hoa đi ra ngoài, trợ lý của thầy huấn luyện và mấy người khác cũng chạy nhanh theo.

Lâm Phượng lái xe tới, Văn Khang trông thấy cũng rất muốn trưng cốt khí không cúi đầu ra, nhưng để đưa Thiếu Hoa an toàn đến bệnh viện, y cũng đành chịu thiệt, leo lên xe người ta ngồi đỡ.

Văn Khang ôm Thiếu Hoa ra khỏi xe, vọt ngay vào bệnh viện. Lúc đưa Thiếu Hoa vào phòng kiểm tra xong, anh mới giật mình phát hiện chân mình đã mỏi nhừ, ngồi xuống đất không gượng dậy nổi.

Một lát sau, có một người mặt đồ trắng, mặt trắng bước ra khỏi phòng.

Bấy giờ, Văn Khang cũng đã biết người mặc đồ tang trong bệnh viện chính là bác sĩ, thấy bác sĩ đi ra, y lập tức chạy nhanh tới.

Trên khuôn mặt trắng bệch của bác sĩ không có chút gợn sóng gì, có lẽ vì thế nên ông ta lập tức thốt ra một câu khiến ai ai cũng khó chịu, “Hai dây chằng bị tổn thương, phải nghỉ ngơi ba tháng, giờ tạm ở lại bệnh viện mấy ngày quan sát và làm trị liệu phục hồi!”

“Trời…” Điền Hàn kêu lên, “Tiểu Hoa thích ai không thích lại thích cái gã răng hô đó, giờ coi đi, kỹ thuật của Ronaldo còn chưa học được, mà đã mang thương tật đầy mình!”

Tiểu Lý lập tức thôi cậu ta một cái, “Giờ này mà cậu còn nói mấy câu như thế, Tiểu Hoa bị thương nặng như vậy, sợ là sau này không thể chơi bóng được nữa!”

“Vậy phải làm thế nào? Chẳng phải muốn lấy mạng cậu ấy hay sao?”

“Trước hết phải để bác sĩ xem xem thế nào, đừng kết luận nóng vội như thế! Bác sĩ cũng chưa nói cậu ấy không thể đá bóng được nữa mà!”

Mấy người này đang nói cái quỷ gì vậy? Văn Khang cảm thấy đau đầu, tiến lên bảo: “Không biết giờ thầy huấn luyện sao rồi, các ngươi đi xem thầy ấy chút đi!”

Lúc này, cả nhóm mới phục hồi tinh thần lại, sực nhớ tới ông thầy đáng thương bị Văn Khang chọc ngất xỉu.

“Ờ, phải rồi, thầy Trương tội nghiệp không biết đã tỉnh chưa nữa! Lát mà báo tin vui cho ông ấy, sợ ông ấy vui quá ngất nữa cho coi! Đi, giờ chúng ta đi xem coi thấy ấy thế nào rồi!”

“Đúng đó, đi thăm thầy huấn luyện thôi!”

Cả đám bắt đầu chen chúc ra khỏi phòng kiểm tra đi thăm thầy huấn luyện. Bấy giờ, trong phòng chỉ còn lại Thiếu Hoa, Văn Khang và Lâm Phượng.

Lâm Phượng làm lơ người nào đó đang không ngừng phóng đao về phía mình, nói với Thiếu Hoa, “Thủ tục nằm viện tôi đã lo cho cậu cả rồi, cậu cố gắng ở đây dưỡng thương đi, có thời gian tôi sẽ đến thăm cậu!”

Thiếu Hoa lập tức nói ngay, “Lâm tiên sinh bận rộn nhiều việc, lại còn lãng phí cả buổi sáng đi xem trận đấu của tôi, tiên sinh nên trở về nghỉ ngơi đi!”

Lâm Phượng cảm thấy sự tồn tại của mình khiến cậu ta không được tự nhiên, có chút không vui, nói tiếp: “Để tôi về khách sạn cho một người tới chăm sóc cho cậu!”

“À…” Thiếu Hoa đang định cự tuyệt.

“Như vậy không tốt lắm đâu!” Văn Khang ở bên cạnh xen mồm vào, “Bị một người lạ chăm sóc nhất định sẽ không được tự nhiên, ngay cả lúc đi WC cũng sẽ thấy ngại vì làm phiền người ta!”

“Đúng đó, đúng đó!” Thiếu Hoa gật mạnh đầu, “Không quen không biết người ta, bị chăm sóc như thế sẽ thấy ngại lắm!”

Lâm Phượng lại càng không vui, nhưng lúc này di động bỗng vang lên. Anh ta cầm lên nghe một chút, xoay qua nói với Thiếu Hoa, “Được rồi, mai tôi phải đi Quảng Châu bàn chuyện làm ăn, nên không thể đến thăm cậu được, cậu cố gắng ở bệnh viện nghỉ ngơi, tôi sẽ để trợ lý ở lại, có chuyện gì cần, hoặc là muốn làm gì, ăn gì cứ nói cho cậu ta hoặc gọi điện nói trực tiếp với tôi cũng được, tôi sẽ cho người đi mua, ở đây mua không được thì đến tỉnh khác mua, đừng sợ tốn tiền!”

Lâm Phượng liếc Văn Khang một cái khiêu khích, thản nhiên đi thẳng.

Văn Khang trừng mắt liếc theo bóng dáng người ta, đóng cửa lại, hừ một cái, “Hứ, có tiền là giỏi lắm à?”

Y tá đưa bệnh nhân đến phòng bệnh, căn dặn một số điều cần thiết, “Sáng mai trước khi ăn cơm sẽ xét nghiệm máu và nước tiểu, cho nên cậu cứ tiểu tiện vào cái lọ này!”

Văn Khang đón lấy, lén lè lưỡi, thế giới này đúng thật là đáng sợ, người ta bị thương vuốt ve an ủi còn không kịp, vậy mà còn lấy châm đâm, chẳng những bị đâm rồi mà còn phải nuốt mấy thứ đại tiểu tiện đó, đáng thương thật.

Đùi phải của Thiếu Hoa bị cố định nên hành động rất khó khăn, cậu đành phải nhíu mày nằm đơ trên giường bệnh.

“Đừng nhíu nữa,” Văn Khang sờ sờ cậu, “Không phải ngươi rất muốn thắng hay sao? Giờ ta đã giúp ngươi thắng trận rồi, ngươi phải vui mới đúng chứ!”

“Đúng, anh nói có lý lắm!” Thiếu Hoa nở nụ cười.

“Đừng quên, ngươi đã hứa nếu ta giúp ngươi thắng trận, ngươi cho ta lên giường ngủ đó nha!” Mặt Văn Khang như đại hôi lang đã đói bụng ba ngày, giờ chỉ cần nghĩ tới chiếc giường ngủ êm ái, cái cảm giác tuyệt vời khi cho được mỹ vị vào miệng, chẹp chẹp, Văn Khang nuốt nuốt nước miếng, liếm liếm môi.

“Sao vậy? Coi cái mặt anh kìa, gian quá đi!” Thiếu Hoa cảnh giác, “Chẳng lẽ anh định ở nơi thần thánh này làm chuyện thương thiên hại lý gì với tôi sao?”

“Sao ngươi lại nói thế?” Văn Khang hiên ngang lẫm liệt tỏa ra chính khí ngất trời, nhưng khuôn mặt thì lại giống như đại hôi lang đã đói bụng cả tuần “Sao ta lại gây rối với ngươi ở nơi này chứ, cho dù có muốn làm chuyện thương thiên hại lý, cũng phải đợi về nhà làm nha!”

Thiếu Hoa giơ nắm đấm lên định cho y một đấm nào ngờ lại bị y bắt lấy, đưa mặt qua, “Nào, giờ trả ít thù lao trước cái đi!”

Thiếu Hoa giãy giụa không thoát, đành nói, “Vậy anh nhắm mắt lại đi!”

Văn Khang nhắm mắt lại, cười tủm tỉm trông chờ nụ hôn đã chờ mong từ rất lâu.

“Ai da da… Mau buông ra…” Hét thảm một tiếng, Văn Khang thả tay ra, vẻ mặt ai oán, xoa xoa cái lỗ tai bị cắn.

“Đừng làm phiền tôi, tôi mệt lắm!”

“Vậy ngươi mau nghỉ ngơi đi, mà khoan, hay là ngươi tắm sơ trước rồi hãy nghỉ ngơi nha?” Văn Khang nhìn đôi chân đang cố định của cậu.

“Bỏ đi, giờ ráng mà chịu thôi!”

“Để ta tắm cho ngươi nha!” Văn Khang lập tức chạy ngay vào nhà vệ sinh xả nước, xong lại hỏi nơi lấy nước nóng, hỏi xong, lại chạy một hơi lấy nước nóng về, pha nước ấm, lấy khăn lau cho Thiếu Hoa từng chút một, cẩn thận, nhẹ nhàng giống như đang tắm cho trẻ sơ sinh.

Lau sạch bụi bặm hôi thối trên người, cơ thể lại được khăn nóng lau sơ qua, Thiếu Hoa cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nhìn qua, thấy trán Văn Khang đang đổ mồ hôi, cậu cảm thấy áy náy, nói khẽ, “Hôm nay anh đã vất vả lắm rồi, mau trở về nghỉ ngơi đi!”

“Ngươi ở đây, sao ta có thể về nghỉ ngơi được chứ? À, trưa nay ngươi định ăn gì?”

Vừa nói, Lâm Phượng đã cho trợ lý mang tới mấy món ăn, cơm trắng tinh, gan heo bổ máu, rau xanh tươi mát, sườn lợn chân gà chiên cực ngon, còn có cả một ngồi canh xương hầm đậm đặc, mùi thơm xông ngay vào mũi.

Mặt Văn Khang lập tức đen như thứ gì đó.

“Tôi chia cho anh một nửa nha!”

“Hừ, không muốn ăn!” Văn Khang kiêu ngạo quay đầu đi, còn không quên hừ một tiếng, “Để ta về nhà lấy đồ tới cho ngươi!”

Văn Khang chạy ngay về nhà mang hết những thứ Thiếu Hoa cần dùng tới bệnh viện. Thiếu Hoa kiểm tra lại, ngoài mấy vật dụng rửa mặt ra, quần áo thay đổi, dép lê, khăn mặt, giấy vệ sinh, còn có cả quyển sách mà cậu thích xem, MP4, thậm chí là mấy món cậu hay ăn vặt thường ngày cũng có cả.

“Oa, anh thật là tỉ mỉ, chu đáo nha!” Thiếu Hoa ngạc nhiên, không ngờ một người đầu óc đần độn một khi chăm sóc cho người khác lại cẩn thận như vậy, thế là cậu lại cảm động thêm một chập.

Văn Khang nhìn sắc mặt của cậu, nhân cơ hội chạy tới cọ cọ, “Hôm nay ở trên sân đấu ta phải chạy nhiều như vậy, lại còn cõng ngươi tới bệnh viện, chạy về nhà lấy đồ, ta mệt lắm rồi nè!”

“Vậy anh mau lên đây nằm đi!”

Vừa dứt lời, Văn Khang đã lập tức vọt lên giường, ôm chặt Thiếu Hoa, “Chúng ta nghỉ ngơi đi!”

Ban ngày mệt mỏi nhiều, vừa nằm xuống giường, Văn Khang đã ngủ ngay. Nhìn thấy mặt y, Thiếu Hoa mới sực nhớ, không biết gã ngốc này đã ăn miếng cơm nào chưa? Hôm nay anh ta cũng đã vất vả lắm rồi, chỉ sợ cả đời này anh ta chưa bao giờ mệt mỏi tới vậy! Không ngờ là anh ta lại dũng mãnh thế, pha bóng cuối cùng đó quả thật là quỷ khóc thần sầu, mà biết đâu, đó lại là vận may khi anh ta giẫm phải phân chó cũng nên? Bình thường có thấy anh ta may mắn thế đâu chứ!

Nắm chặt tay, có đánh chết cậu cũng không thừa nhận là mình đang ganh tị.

Thiếu Hoa chọt nhè nhẹ lên mặt Văn Khang, sau đó xoa xoa cho đầu ai đó thành tổ quạ, mới chịu nhắm mắt lại ngủ.