Trùng Sinh Đích Nữ Thiên Hạ

Chương 14: Từ hôn với Tề gia (2)




Bên trong kiệu hoa, Diệp Thái Vi mím chặt môi đỏ, vô cùng giận dữ, nàng chỉ cho rằng nữ tử gây sự đó là nữ nhân muốn có được Tề Thế Triều, giờ phút này nàng hận không thể đi ra lột da nàng ta, để nàng ta biết nàng ta hèn hạ không biết xấu hổ đến cỡ nào, nhưng mà nếu như nàng tùy tiện bước ra khỏi kiệu hoa, chỉ sợ hôn sự hôm nay không thành rồi, như vậy không phải càng đúng ý tiện nhân kia sao?

Quả táo trên tay bị móng tay đỏ chói đâm xuông hằn lại những vết tích dữ tợn. Nàng cố gắng khiến cảm xúc của bản thân bình tĩnh lại, "Cô nương, hôm nay là ngày thành hôn của ta với Tề thế tử, ta không biết ngươi bị ai sai khiến đến đây gây sự, làm tổn hại đến thanh danh của An Quốc Công phủ với Định Dương Hầu phủ. Thế nhưng trong kinh thành này ai mà không biết, vốn không phải Tề thế tử muốn hủy bỏ hôn sự với tam muội của ta, mà là tam muội của ta làm tổn hại đến ý tốt của trưởng bối hai nhà, là người đào hôn trước, như vậy mới có hôn sự hôm nay của ta với Tề thế tử."

" Là do Diệp Lăng Tịch đào hôn trước, bổn thế tử tuyệt đối sẽ không lấy nàng ta!"Ngay cả Tề Thế Triều cũng không thể nhẫn nhịn mà nói ra, ánh mắt hắn hung ác trừng Diệp Lăng Tịch.

"Nói như vậy, thật đúng là ủy khuất cho Diệp nhị tiểu thư rồi. Có điều ngươi chỉ là một thứ nữ lại đường đường được gả cho thế tử, phải nói là ngươi trèo cao mới đúng." Khóe miệng Diệp Lăng Tịch khẽ nhếch, "Thế nhưng theo như ta được biết, ba năm trước Diệp tam tiểu thư đã rời khỏi thành Lị Dương, trước giờ vẫn không có tin tức, chúng ta làm sao biết được rốt cuộc có phải là Diệp tam tiểu thư đào hôn, hay là từ đầu đến cuối chẳng hay biết gì."

Những lời của Diệp Lăng Tịch không khách khí một chút nào cả, hung hăng ném vào mặt Diệp Thái Vi, khiến cho Tề Thế Triều vô cùng tức giận muốn tiến lên phía trước đánh người, bên trong kiệu hoa có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc ủy khuất của tân nương.

Không ít người đều có chút đồng cảm với tân nương, thế nhưng, những người xung quanh cũng bắt đầu suy ngẫm, Diệp tam tiểu thư đã không có ở trong thành từ lâu, thế nhưng không một ai biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, nhìn thế tử chịu thiệt lấy thứ tỷ của vị hôn thê mình, muốn nói hai người này trước đây không có gì cả thật đúng là khiến người ta không cách nào tin nổi, có lẽ chính là như vậy, Diệp tam tiểu thư thật sự không muốn gả cho Tề thế tử .

Sắc mặt An Quốc Công phu nhân biến đổi, bà nhìn Diệp Lăng Tịch, trầm giọng nói:" Cô nương có phải không tin tình nghĩa giữa bổn phu nhân với Dao Quang công chúa ? Nếu như không phải do Tịch nhi đào hôn, ta làm sao có thể hủy bỏ hôn sự của hai đứa. Ta biết cô nương bị ngươi ta che mờ mắt mới đến đây gây sự, đối với những việc xảy ra trước đây ta sẽ bỏ qua, cô nương hãy đi đi."

"Quốc Công phu nhân với Dao Quang công chúa đương nhiên là tỷ muội tình thâm." Vẻ mặt Diệp Lăng Tịch lạnh nhạt lấy từ trong tay áo ra một vật gì đó được bọc trong túi vải bố, đi đến trước mặt An Quốc công phu nhân, đưa món đồ cho bà, mỉm cười:"An Quốc Công phu nhân hiểu lầm rồi, hôm nay ta đến đây không phải để gây sự, ngược lại là đến chúc cho Tề thế tử và Diệp nhị tiểu thư trăm năm hạnh phúc, mãi mãi đồng tâm. Ta tin là có được phần lễ vật này, hôn sự của họ mới thật sự viên mãn."

Tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào món đồ của Diệp Lăng Tịch, nàng ta nói nàng ta đến không phải để gây sự, lời này ai tin được đây, nếu không phải do nàng ta xuất hiện thì Tề thế tử với Diệp nhị tiểu thư đã bái thiên địa rồi, nhưng mà trong tay nàng ta rốt cuộc là vật gì.

Tấn vương vẫn ôn hòa thong dong, không nhìn ra bất kỳ khác thường nào, chẳng qua đôi mắt kia cũng đang nhìn chằm chằm Diệp Lăng Tịch, dường như muốn nhìn thấy thứ gì đó từ trên người nàng.

Đoan vương thì trái lại, ánh mắt nhìn về Diệp Lăng Tịch đã tràn ngập chán ghét, nếu không phải cố kỵ thể diện của An Quốc Công phủ, với không thể để giọng khách át giọng chủ, hắn liền trực tiếp đá cho nữ nhân này một cước rồi.

An Quốc Công phu nhân liếc nhìn Diệp Lăng Tịch, nhận lấy mốn đồ kia, từ từ mở ra, đến lúc nhìn thấy món đồ kia vẻ mặt bà liền biến đổi, bỗng nhiên nhìn về phía Diệp Lăng Tịch, " Ngươi là . . . . . "