Tuyết bay khắp trời bao phủ xuống, gió lạnh gào thét, dưới chân núi Nhạn Đãng, tiếng ngựa hí mạnh liệt, tiếng giẫm đạp của vó ngựa vang động cả sơn cốc, tiếng hô giết vẫn giống như thủy triều từng hồi dâng lên, một cỗ thi thể từ trên lưng ngựa rơi thẳng xuống, máu đỏ hòa tan lớp tuyết giày, chảy thành một dòng sông cong cong.
Một mũ tên nén xẹt qua người, nàng nhìn thấy người của mình từng người từng người từ trên lưng ngựa ngã xuống mà khóe mắt muốn nứt ra, huyết khí dâng lên cổ họng, trong sơn cốc chỉ còn lại mình nàng đối mặt với ngàn người, nàng vùng trường kiếm đã nứt nhảy vào quân thù, bóng dáng như chớp, sát khí kinh người, lộc chiến không chết không ngừng, lòng tràn đầy phẫn hận chỉ có mũi kiếm nhuốm máu mới có thể khiến nàng bình phục được, máu bắn tung tóe, cảm giác đau đớn trên thân cũng mơ hồ, đột nhiên một tiếng thét thê lương mạnh mẽ dội vào trong tai.
"Thiếu soái_______"
Trong phòng chìm trong bóng tối, màn trướng màu đỏ nhạt thoáng cái rung nhẹ, Diệp Lăng Tịch ở trên giường đột nhiên mở mắt,trong con ngươi đen bóng hiện lên một tia kinh hãi.
(lộc chiến: cuộc chiến kéo dài, rất lâu)
Hình như có một luồng khí lạnh từ đáy lòng chảy ra, máu trên người dường như đã đông lại như thường, lúc này nàng giống như đang đặt mình trong hàn băng của Nhạn Đãng sơn, tay chân cứng ngoắc vô lực.
Trời hình như đã sáng, Diệp Lăng Tịch quay đầu nhìn thấy một tầng tuyết giày trên mái hiên cửa sổ, hai mắt nàng bị chói hơi nhức, trong sân không biết là ai đang lớn tiếng ồn ào, mi tâm nàng nhíu lại, đáy lòng tỉnh táo thêm vài phần.
Cửa kêu "két"một tiếng bị đẩy ra, thị nữ Thanh nhi bưng khay trà tiến vào, nhìn thấy Diệp Lăng Tịch sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, vội buông khay trà đi đến, gấp giọng nói," Tiểu thư lại nằm mơ ác mộng sao?"
Diệp Lăng Tịch không nói gì, chậm rãi đứng dậy.
Thanh nhi vội vàng dìu nàng ngồi lại, vừa buộc màn trướng, vừa nhíu mày nói:"Nô tì nghe lão nhân trên chợ nói ngày ngày mơ thấy ác mộng chắc chắn là bị ác quỷ quấn thân, bọn họ còn nói Nam thành có một đạo sĩ chuyên xua đuổi quỷ hồn, thu hết lệ quỷ, hay là nô tỳ đi một chuyến, mời vị đạo sĩ kia đến làm một trận pháp sự." Gần đây tiểu thư ngày ngày mơ thấy ác mộng, người đã gầy đi một vòng rồi, nàng đau lòng muốn chết.
"Ác quỷ quấn thân? trong mắt Diệp Lăng Tịch xét qua một tia lãnh trầm, nàng hiện giờ không phải chính là lệ quỷ sao? nhưng là lệ quỷ câu hồn, hồn câu không được, làm sao có thể bị bắt!
"Bên ngoài đang ầm ĩ cái gì?Diệp Lăng Tịch áp chế ấm ức trong lòng, nhìn về phía cửa.
Thanh nhi đang buộc màn bỗng dừng tay lại một chút, ánh mắt nhẹ rũ xuống, "Thưa tiểu thư, là trong kinh phái người tới, nói là phải đón người trở về, nô tỳ đang định nói cho người biết" nói xong nàng giương mắt, trộm ngắm thần sắc Diệp Lăng Tịch một cái, lạnh lẽo như cũ, quả nhiên như nàng suy nghĩ.
Đón nàng trở về? tay Diệp Lăng Tịch nhẹ nhàng véo xuống đầu mày, người của Diệp gia cuối cùng cũng nhớ ra nàng rồi sao? không, hẳn là nàng cuối cùng cũng khiến người của diệp gia nhớ ra nàng đây.
Diệp Lăng Tịch, tam tiểu thư Định Dương hầu phủ Đông Hoa quốc, mẫu thân là trưởng công chúa Dao Quang muội muội của đương kim hoàng thượng, nhưng trưởng công chúa Dao Quang sau khi hạ sinh nàng năm năm sau liền qua đời, về sau phu nhân của Định Dương hầu phủ cũng đổi người. Năm năm trước, Diệp Lăng Tịch bởi vì mưu hại thứ đệ, bị Diệp gia đuổi khỏi Định Dương hầu phủ đến trấn nhỏ xa xôi này. Không ngờ trên đường đi gặp thổ phỉ. Lúc đó, Diệp Lăng Tịch chỉ có mười ba tuổi, nàng toàn thân dính đầy máu tươi, ngồi trong đống người chết, nhìn thấy xung quanh nha hoàn,tôi tớ chết không nhắm mắt nằm bất động trên mặt đất, trong mắt nàng lại không có vẻ sợ hãi lúc xảy ra sự cố, cái còn lại chỉ là lãnh khốc khát máu.
Trong mắt phượng của nàng hàn quang dập dờn, bởi vì________nàng đã trở lại.