“Tập đoàn Ngẫu Ngộ.” Mục Giai ÂM giật mình đứng lên, khách khí bắt tay với Lăng Diệc Dương mới nói: “Ba cậu bảo cậu tới tìm tôi sao?Đã xảy ra chuyện gì?”
Tại sao Lăng Khải Hoa không trực tiếp gọi điện cho cô?
“Giai ÂM sao cậu biết cậu ta tới tìm cậu? Biết trước sao?” Cô thật muốn mang Mục Giai Âm với viện khoa học quốc gia để nghiên cứu, à, không, trước đó, phải để cho Giai Âm có mặt tại hôn lễ của cô với Hàn Tử Nghị mà cậu ấy đã tiên đoán trước đó đã.
Lăng Diệc Dương cũng vô cùng mờ mịt, người phụ nữ này sao lại có vẻ rất quen thuộc với cậu như vậy chứ?
Hơn nữa rõ ràng cậu còn chưa có nhắc tới ba ba.
…Vừa thấy là biết tới tìm cô rồi, là sao.
Nhưng mà, Lăng Diệc Dương cũng nhớ tới nhiệm vụ chính miệng ba ba giao cho, không nhanh không chậm nói: “Chị khỏe, ba em ngẫu nhiên nhìn thấy món thịt nguội chị trang trí, ông ấy cảm thấy chị ở phương diện này rất có thiên phú, cho nên hi vọng chị có thể công ty chung tôi, điện kiện tùy chị quyết định.”
Mấy ngày nay Lăng Khải Hoa không thấy ai liên lạc với mình, nhưng lại không dễ dàng từ bỏ ý định nên để cho con trai của mình đi dự sinh nhật của Mục Giai Nhan, vì anh đoán Hướng Tình nhất định cũng sẽ tham gia.
Mà người nhận được nhiệm vụ này là Lăng Diệc Dương, mang theo thái độ cảm thấy chuyện này nhất định sẽ không thành công đi tìm Hướng Tình nói chuyện.
Lúc này Hướng Tình mới nhớ lại chuyện này, quan trọng là, sao Mục Giai Âm lại biết chuyện này.
Mục Giai Âm nghiêng đầu, vô cùng khó hiểu nói: “Nhưng tôi đã làm nhận viên của các người rồi mà, nhân viên thực tập.”
Cô cũng đang muốn gặp Lăng Khải Hoa đây, không lẽ Lăng Khải Hoa bỏ quên cô rồi sao? Không phải chứ, không lẽ bệnh tuổi già tái phát?
Tốt xấu gì trên danh nghĩa cô cũng là em gái anh ta, thật là làm người ta thương tâm mà.
“A.” Gương mặt cứng ngắc không giống trẻ con của Lăng Diệc Dương hoàn toàn bị kinh ngạc chiếm hết. Cậu há miêng thật to, gần như ngừng thở.
“Trình độ của cậu mà chỉ làm nhân viên thực tập? Đùa hả?” Hướng Tình tức giận nói: “Không làm.”
Cô tưởng Giai Âm không thích đi làm, nên cũng khong để ý mấy chuyện này lắm.
Nhưng mà Giai Âm cái khác không nói, kĩ thuật cắt rau củ là xuất sắc nhất, trình độ này mà ở tập đoàn Ngẫu Ngộ chỉ làm nhân viên thực tập, chính cô cũng thấy tức thay Giai Âm. Nếu là như vậy, cô sẵn lòng trả một số tiền lớn để mời Giai Âm về làm thầy điểm tâm cho riêng một mình cô.
Hướng Tình vuốt cằm ảo tưởng mỗi ngày được ăn điểm tâm của các quốc giai khác nhau thì cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi, gương mặt áp suất thấp của Quyền Thiệu Viêm đột nhiên xuất hiện không khí xung quanh như cứng lại, tưởng tượng của Hướng Tình tan vỡ thành mây khói.
Cô tốt nhất nên tự giữ đường sống cho bản thân, thuê Giai Âm làm việc? Cô tự nhận bản thân mình không có khả năng đó.
“Không thể nào sao cô chỉ làm nhân viên thực tập.” Lăng Diệc Dương phủ nhận. Lấy trình độ thưởng thức của ba ba đối với người này, cho dù là phó tổng ba ba cũng cho được, không…Coi như chức tổng giám đốc ba ba cũng chịu nhường.
Lăng Diệc Dương đột nhiên nghĩ tới một vấn đề: “Xin hỏi cô tên gì?”
“Mục Giai Âm.” Cô cảm thấy mình nên dành chút thời gian đi thăm hỏi gia đình Lăng Khải Hoa mới được, ít nhất cũng để cho bọn họ biết được mặt của mình.
“Dì nhỏ.” Giọng nói của Lăng Diệc Dương cao hơn mấy phần: “Không lẽ dì lại là người mà baba muốn tìm.”
Không lẽ tìm ngươi hả thằng quỷ? Mặc dù, cô cũng miễn cưỡng mới có thể đảm nhận được thân phận này, chỉ là cô không muôn hù dọa người khác mà thôi.
“Dì nhỏ, ôi trời, sao tớ không biết nhà hai cậu lại có quan hệ thân thích chứ.” Hướng Tình cũng bị chấn động, hai người này lại có quan hệ thân thích đúng là bất ngờ mà.
Hướng Tình vốn định vỗ vài cái lên vai Mục Giai Âm, nhưng mà ngẫm lại ánh mắt của Quyền Thiệu Viêm, Hướng Tình quyết đoán lựa chọn đập vai thiếu niên bên cạnh mình thì hơn.
Lăng Diệc Dương đổ lệ, Mục Giai Âm nhịn không được nở nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa.
Tuy còn nhỏ nhưng Lăng Diệc Dương đã có bộ dáng của một tiểu đại nhân, lần đần tiên lại chật vật như vậy, tuy Lăng Diệc Dương rất nhanh đã kìm lại nước mắt, nhưng người lại lén lút bước tới gần Mục Giai Âm vài bước.
“Vút.” Mục Giai Âm định nhường người cho Hướng Tình bước qua, lại thấy một người con gái mặc đồ đắt tiền gợi cảm bước tới, Mục Giai Âm không tiếng động thủ một thế với Hướng Tình.
Lăng Diệc Dương cũng mình luống cuống trước mặt dì nhỏ, vội vàng nói nhỏ gặp lại sau rồi chạy như bay ra ngoài.
Cô vẫn còn vài chuyện muốn hỏi! Mục Giai Âm còn chưa biết, nhóc con này tìm cô làm cái gì.
“Ai, sao lại đi rồi.” Sắp tới màn khiêu vũ rồi, bạn nhảy của cô lại chạy, đây là chuyện gì?
“Chị Hướng Tình, chị Giai Âm, các chị ở đây hết sao?” Ngô Oánh Oánh nở nụ cười như hoa với Hướng tình và Mục Giai Âm.
Người này đúng là không biết xấu hổ, gặp liền kêu chị, Mục Giai Âm nghĩ thầm.
“Ngô Oánh Oánh, sao cô lại tới đâ? Có chuyện gì sao?” Hướng Tình bất ngờ, Ngô Oánh Oánh này chính là nữ hoàng tai tiếng, cô luôn cách xa Ngô Oánh Oánh.
Ngô Oánh Oánh này nhất định không có ý tốt, Mục Giai Âm cảm nhận được ánh mắt oán hận của cô ta chiếu tới người mình nghĩ thầm, cô với cô gái này không có ân oán gì, chẳng lẽ là, tình địch? Cô ta thích Quyền Thiệu Viêm.
“Nghe nói chị Giai Âm mang thai, em tới chúc mừng một phen.” Ngô Oánh Oành cười duyên,nhìn Mục Giai Âm nói: “Chị Tinh Lành đúng là có phúc lớn, có thể gả cho người như Quyền thiếu.” di@en*dyan(lee^qu.donnn),
“Cảm ơn.” Mục Giai Âm nói xong nhận lấy ly nước trái cây của Ngô Oánh Oánh.
Hai ly còn lại là sâm panh, tất nhiên không phải do cô rồi.
Thấy Mục Giai Âm cầm lấy ly nước, nụ cười trên mặt Ngô Oánh Oánh ngày càng rực rỡ: “Chị Tinh Lành mau uống đi? Đó là em cố ý chuẩn bị cho chị đất.”
Ngô Oánh Oánh này cũng quá mức rõ ràng đi, Mục Giai Âm nhìn sơ cũng biết là cô ta có âm mưu. Nhất là mắt Ngô Oánh Oánh sáng rực nhìn chằm chằm ly nước trong tay cô, Mục Giai Âm cũng muốn nâng tay đỡ trán, tiếp theo, Ngô Oánh Oánh lại nhìn chằm chằm vào cô, diễn xuất cũng không nên tệ như vậy chứ.
Ngô gia tốt xấu gì cũng chuyên bên ngành giải trí, Ngô Oánh Oánh này sao một chút cũng không học được gì hết?
Mục Giai Âm che giấu đôi mắt thương tiếc, đặt tay trên ngực, nhẹ nhàng đè ép xuống dưới, đầu hơi cúi thấp, cũng không trả lời.
Thấy Mục Giai Âm có dáng vẻ như vậy thì ai cũng biết là bụng cô đang khó chịu.
“Thật xin lỗi.” Một lúc sau, Mục Giai Âm mới nói: “Có thể là do không quen với không khí buổi tiệc cho lắm, bụng luôn khó chịu, làm em mất hứng rồi.”
Trong mắt Ngô Oánh Oánh lóe lên thất vọng, nhưng vẫn tiếp tục cười đùa nói chuyện với Mục Giai Âm.
Mà bên kia, Quyền Thiệu Viêm đang được mọi người vây quanh lại bị Mục Giai Thu gọi vào một góc nói chuyện.
“Quyền thiếu.” bề ngoài Mục Giai Thu vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Nhưng động tác lại thêm vài phần nóng bỏng, di@en*dyan(lee^qu.donnn), mà giọng nói cũng nhanh hơn: “Lúc nãy tôi thấy Ngô Oánh Oánh cầm một ly nước trái cây có bỏ thuốc, trong lòng tôi cảm thấy rất kì lạ, nên đã lén trộm lọ thuốc kia, lại phát hiện đó là thuốc phá thai.”
Mục Giai Thu nói xong lại từ trong tay đưa một bình thuốc cho Quyền Thiệu Viêm.
Đây là thuốc nhập khẩu, nhưng Quyền Thiệu Viêm chỉ nhìn lướt qua cũng đã biết đó là thuốc phá thai. Vậy Giai Âm…Đầu Quyền Thiệu Viêm khẽ chuyển, lại thấy một bên Mục Giai Âm như đang không thể từ chối, lại thấy một cô gái mặt đầy son phấn đang cố ép Mục Giai Âm uống nước trái cây.