Nếu là trước đây các cô sẽ vội vàng đứng lên khuyên bảo, nhưng bây giờ, mấy người các cô đều thờ ở với Mục Giai Nhan, treo vẻ mặt chuyện không liên quan tới mình.
Mục Giai Nhan giả vờ khóc một lúc, cũng không thấy ai lên khuyên nhủ cô ta, đành hậm hực đi tới cái bàn trước mặt.
Kỳ lạ, sao lần này bọn họ lại dừng cãi nhau nhanh như vậy? Sớm biết vậy cô ta sẽ không ở trong toilet đánh phấn thơm lâu như thế.
Cho dù phá hỏng mối quan hệ của Mục Giai Nhan với ba người kia, tâm tình của Mục Giai Âm vẫn vô cùng khó chịu, Mục Giai Nhan… Cô ta vậy mà dám động đến đứa bé của cô, là ngại cuộc sống quá yên ổn sao?
Mục Giai Nhan đã muốn chĩa họng súng về cô, vậy cũng đừng trách cô ác.
Một khúc nhạc đệm nhỏ này Mục Giai Âm cũng không tính nói cho Quyền Thiệu Viêm biết, cô có chuyện quan trọng muốn nói với Quyền Thiệu Viêm hơn.
Ban đêm, Mục Giai Âm với Quyền Thiệu Viêm lên giường chuẩn bị đi ngủ.
Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm cầm lấy tay cô, đột nhiên nhớ tới chuyện sáng nay Mục Giai Âm bị Mục Uẩn Ngạo kêu đi: “Giai Âm, buổi sáng ông nột tìm em nói chuyện gì vậy?”
“Em đang muốn nói chuyện này với anh đây.”
Mục Giai Âm ngẩng đầu, sắc mặt cực kì phức tạp: “Em mới có thêm một người anh trai, đã ba mươi lăm tuổi, tuy lớn tuổi hơn em, nhưng em vẫn cảm thấy không được tự nhiên, tuy nhiên em cũng không bài xích chuyện này. Anh ấy không thích nói chuyện, nhưng nhìn cũng thấy được là một người rất tốt.”
Ít nhất gặp được Lăng Khải Hoa, cô cũng có đồng minh rồi.
“Anh trai?” Chưa từng nghe nói Mục gia có con trai.
Mục Giai Âm thấy Quyền Thiệu Viêm có hứng thú, liền kể hết toàn bộ mọi chuyện diễn ra trong sáng hôm nay ở phòng làm việc cho Quyền Thiệu Viêm nghe, kể xong lời cuối, Mục Giai Âm vẫn cố ý dặn dò: “Anh không được để lộ tin tức em có thêm một người anh ra ngoài, như thế sẽ khiến công ty gặp nhiều rắc rối.”
“Còn nhớ ngày hôm qua anh nói với em công ty Cơ U Tứ đối nghịch không.” Quyền Thiệu Viêm cau mày nói, còn có công ty của Lăng Khải hoa, hai sự việc làm người ta không vui lại ở chung một chỗ, tâm tình anh thật sự không thể nào thoải mái được.
Cơ U Tứ? Tên rất dễ nghe, Nhưng đó là ai?
Mục Giai Âm hồi tưởng lại một chút, rồi gật đầu, đó không phải là người hợp tác với công ty Tả Trí Viễn sao? Mục Giai Âm nhìn sắc mặt khó coi của Quền Thiệu Viêm, trong lòng đột nhiên có một suy nghĩ vui mừng.
“Công ty của họ đang đối nghịch với công ty Ngẫu Ngộ của anh em.” Giọng nói của Quyền Thiệu Viêm chứa đầy hàn khí băng lãnh.
Ông nội Mục sao lại kiếm thêm phiền toái cho anh rồi?
“Thật tốt quá.” Mục Giai Âm không giấu được niềm vui sướng hôn một cái lên mặt Quyền Thiệu Viêm.
Đối với nụ hôn này, Quyền Thiệu Viêm tỏ vẻ một chút cũng không cao hứng. Ánh mắt rét lạnh của Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm nói: “Người nào hôm qua hứa danh dự với anh sẽ không có bất cứ mối quan hệ nào với Cơ U Tứ.”
“Em chỉ có quan hệ với công ty thôi.” Hai tay Mục Giai Âm tạo thành hình chữ thập, chỉ lên trời bày tỏ sự trong sạch của bản thân: “Đây là do ông nội tìm việc cho em, cũng không nên từ chối đúng không.” Die nd da nl e q uu ydo n
“Anh thấy em là 100% bằng lòng.” Quyền Thiệu Viêm không chút lưu tình vạch trần hành vi bán manh lừa dối cho qua của Mục Giai Âm.
Bây giờ em mới chấp nhận được không?
Mục Giai Âm nháy mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm: “ dù sao sau này tập đoàn Ngẫu Ngộ cũng là của em, em chỉ đi trước để xem tình hình mà thôi.”
Vốn không muốn nhúng tay vào chuyện này, Quyền Thiệu Viêm nhíu mày, vậy không bằng anh ra tay trước áp chế thế lực của Cơ U Tứ.
Lâu lắm rồi cũng không đụng tới mấy thế lực ở thành phố A, lúc này hoạt động gân cốt một chút cũng hay.
“Em chỉ giỏi ngụy biện.” Quyền Thiệu Viêm bóp nhẹ cái mũi của Mục Giai Âm. Đây cũng là cơ hội của anh, Quyền Thiệu Viêm đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Chủ nhật Mục Giai Nhân muốn làm tiệc mừng sinh nhật 21t.” Quyền Thiệu Viêm từ đầu giường lấy ra hai cái thiệp giễu cợt nói.
Thật khó chịu!
Mục Giai Nhan dám lộ liễu như vậy, là sợ cô không biết cô ta muốn quyến rũ Quyền Thiệu Viêm sao?
May mắn, Mục Giai Nhan không phải loại người mà Quyền Thiệu Viêm thích.
Mục Giai ÂM dựa đầu vào vai Quyền Thiệu Viêm: “Đừng nói là đưa tận tay anh chứ.”
“Không có mệnh lệnh của anh, cô ta không vào được quân khu.” Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm cười nói: “Nhưng mà, em có thể tùy tiện ra vào, anh đã làm cho em giấy phép thông hành, sau này muốn vào cầm theo là được.”
Cũng không khác lắm.
“Em nói với Tả Trí Viễn hắn sẽ gặp Hoàng Khắc trong tiệc sinh nhật của Mục Giai Nhan, để anh xem, yên tâm đi.” Trong tiệc sinh nhật của Mục Giai Nhan tất nhiên sẽ gặp Tả Trí Viễn, quyền Thiệu Viêm nghĩ tới lúc gặp Tả Trí Viễn trong lòng có chút phiền muộn. Die nd da nl e q uu ydo n
Mục Giai Âm tắt đèn, chui vào trong chăn, kéo toàn bộ chăn đắp lên người mình nói: “Cho dù anh không có ở đó, em cũng sẽ không có cái gì với Tả Trí Viễn.”
Nói xong, Mục Giai Âm lại xốc chăn lên, xoay người nhìn Quyền Thiệu Viêm, đôi môi vì ủy khuất mà cong lên: “Anh đừng lo lắng, không thì sau này mỗi lần gặp Tả Trí Viễn em đều sẽ bật camera lên.”
Đề nghị này thật không tệ!
Quyền Thiệu Viêm không dám nói ra, chỉ nằm ở bên người Mục Giai Âm, chui vào chăn ôm lấy cô nói: “Anh chỉ là lo lắng, anh sợ hắn gây bất lợi với em. Dù sao chuyện tiểu Lục lần trước nhất định có liên quan tới hắn ta.”
Coi như Quyền Thiệu Viêm nói không sai, Mục Giai ÂM hừ nhẹ một tiếng, coi như tha thứ cho sự không tin tưởng của Quyền Thiệu Viêm.
Cô cũng đã đào tim đào phổi đối với Quyền Thiệu Viêm rồi, Quyền Thiệu Viêm còn dám nghi ngờ cô, đúng là không nói nổi mà.
“Sao bây giờ lại dễ bị tức giận như thế.” Quyền Thiệu Viêm trêu chọc nhìn Mục Giai Âm.
Có sao? Cô cũng đâu có giận thật đâu, nếu giận thật sao có thể vì hai ba câu khuyên nhủ của Quyền Thiệu Viêm mà hết giận được? Mục Giai Âm chột dạ tránh né ánh mắt của Quyền Thiệu Viêm.
“Có phải do hôm nay chúng ta chưa hôn hay không?” Quyền Thiệu Viêm nói xong liền cúi đầu ngậm lấy môi Mục Giai Âm.
….Cô nên sớm nghĩ tới Quyền Thiệu Viêm sẽ chuyển đề tài đến chuyện này chứ.
Hôn Mục Giai Âm tới choáng váng, đột nhiên Quyền Thiệu Viêm nhớ tới chuyện của Mục Giai Âm , không biết từ cái lỗ nào chui ra một anh trai.
Cố tình người anh này cả Mục Giai ÂM với Mục Uẩn Ngạo đều công nhận, anh lại không thể làm gì, Die nd da nl e q uu ydo n Quyền Thiệu Viêm nói với Mục Giai Âm: “Sau này ở công ty, có chuyện gì thì gọi cho anh, không được tìm anh trai đó.”
…Quyền Thiệu Viêm cũng không phải tổng giám đốc của Ngẫu Ngộ, gọi cho anh làm cái quái gì.
Mục Giai Âm thuận miệng đáp: “Ừ.”
“Không được có bất va chạm thân thể nào.”
“Ừ.”
“Không được cười với anh ta.”
“Ừ.”
“Không được…”
“Ừ.”
Anh còn chưa nói hết điều kiện, Quyền Thiệu Viêm nhìn theo giọng nói càng ngày càng nhỏ, thấy hai mắt đã nhắm chặt của Mục Giai Âm, híp mắt nói: “Mục Giai Âm, em có nghe anh nói gì không?”
Tuy là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu thì khẳng định.
Bên kia vạn năm không đổi trả lời: “Ừ.”
Quyến Thiệu Viêm vốn định hôn tỉnh Mục Giai Âm, lại nhìn gương mặt lúc ngủ say của Mục Giai Âm, thở dài, thôi, cho dù lúc tỉnh táo Giai Âm có đồng ý với anh thì cũng vô dụng thôi, Mục Giai Âm giỏi nhất là bằng mặt không bằng lòng mà.
Anh vẫn nên đi gặp Lăng Khải Hoa thì hơn.
“Quyền Thiệu Viêm.” Mục Giai Âm đang ngủ bỗng chừa ra một góc chăn nói: “Trong chăn rất ấm.”
Quyền Thiệu Viêm nhìn kỹ lại, Mục Giai Âm vẫn đang ngủ, Quyền Thiệu Viêm sửng sốt một lát, hoàn toàn mất đi hình tượng băng sơn, vui tươi hớn hở ôm cô vợ nhỏ đi ngủ. Mà Mục Giai Âm cũng tự giác nhích tới lòng ngực Quyền Thiệu Viêm, hình như mơ phải ác mộng,…, chui vào trong chăn, ôm được người khóe môi không tự giác mà cong lên.