[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 89




“Đúng là rất giống.” Bùi Hạo Ngôn nhận lấy di động của Đỗ Thiên Trạch để nhìn kỹ hơn chút nữa. Anh phát hiện con chó trong ảnh quả thật rất giống với Bùi Đầu To nhà anh, nhưng con chó trong ảnh không có khí chất như Đầu To. Vừa nhìn thấy ánh mắt của con chó trong ảnh, người ta sẽ có cảm giác rất ôn hòa, rất thoải mái.

“Xin chào. Tôi là Bùi Hạo Ngôn. Tới đây tìm người. Con chó trong ảnh là của nhà cậu sao Có thể dẫn tới đây không Nói không chừng nó là thân thích của Đầu To nhà tôi đó.” Từ rất lâu trước kia, Bùi Hạo Ngôn đã nghĩ có thể anh chị em của Đầu To vẫn còn lưu lạc ở bên ngoài. Tuy Đầu To nhìn ảnh không có chút phản ứng nào, nhưng nói không chừng con chó trong ảnh chính là thân thích của Đầu To.

“Tôi là Đỗ Thiên Trạch. Giờ tôi gọi điện bảo người dẫn Vú Em lại đây ngay. Một tiếng sau chúng ta gặp nhau ở đại sảnh lầu dưới nhé.” Thấy Bùi Hạo Ngôn đã đồng ý với ý kiến của mình, Đỗ Thiên Trạch liền gọn gàng dứt khoát nói luôn. Nói thật, cậu cũng muốn biết con chó trước mặt có phải là anh em của Vú Em hay không.

“Được.” Bùi Hạo Ngôn rất sảng khoái mà gật đầu, sau đó dẫn Bùi Đầu To đi.

Đỗ Thiên Trạch sắp xếp lại suy nghĩ xem phải ứng phó với Trì Thụy như thế nào rồi mới nặng nề đi vào công ty. Vừa bước vào thì đã có không ít người nhiệt tình chào hỏi với Đỗ Thiên Trạch.

“Tôi tới rồi. Anh đang ở đâu” Đỗ Thiên Trạch ở đại sảnh dưới lầu gọi điện cho Hải Dương.

“Tôi xuống liền đây.” Hải Dương vừa nhận điện thoại thì lập tức nói.

Hải Dương từ trên lầu đi xuống, rất nhiệt tình mà cho Đỗ Thiên Trạch một cái ôm thiệt bự, rồi nói với Đỗ Thiên Trạch rằng anh vừa nhận hai tiết mục. Toàn là loại phỏng vấn nổi danh không thôi. Vài ngày nữa sẽ quay. Hơn nữa, anh cũng đã nói với tổng quản lý rằng Đỗ Thiên Trạch đã nhận được kịch bản. Tổng quản lý nói có thể suy xét, nhưng phải hỏi ý kiến của Trì Thụy trước. Nhưng quan trọng là hôm nay Trì Thụy không có mặt ở công ty. Hơn nữa dạo này Trì Thụy cũng không có tìm anh. Đối với Hải Dương mà nói thì đây đúng là một tin tốt. Từ sau khi biết chuyện của Trì Thụy, mỗi lần Hải Dương nhìn thấy Trì Thụy, anh đều có cảm giác gió lạnh thổi vù vù.

“Không tồi. Rốt cuộc tôi cũng chọn đúng ngày tốt để tới rồi. Rất tốt. Chúng ta xuống dưới lầu ngồi một lát đi, để cho người ta biết hôm nay tôi có tới công ty.” Vết thương của Đỗ Thiên Trạch đã lành rồi, nếu cứ vắng mặt ở công ty hoài thì cũng không được. Đại sảnh lầu dưới là nơi thu hút ánh mắt của mọi người nhất. Đỗ Thiên Trạch tính lát nữa gặp mặt tổng quản lý xong sẽ ngồi ở dưới đó cho mọi người thấy hôm nay cậu có tới công ty. Sau này Trì Thụy có hỏi thì cậu cũng có chứng cứ để mà đưa ra.

Cùng Hải Dương đến gặp mặt tổng quản lý để thương lượng việc công tác, tổng quản lý hỏi vài câu về vấn đề thù lao, sau khi biết đóng phim này chỉ nhận được tiền cát xê thấp thì cứ khuyên nhủ Đỗ Thiên Trạch đừng nhận. Nhưng Đỗ Thiên Trạch đã cố ý muốn nhận thì ông cũng không thể nói gì thêm được nữa. Bây giờ Đỗ Thiên Trạch có thể xem như là một tiểu minh tinh nổi tiếng rồi. Đóng phim điện ảnh được khen ngợi, đóng phim truyền hình được nổi tiếng. Tuy không phải một bước lên mây, nhưng chỉ cần Đỗ Thiên Trạch lăn lộn thêm vài năm nữa, nói không chừng tên tuổi của cậu sẽ càng lúc càng nổi. Hơn nữa, dạo này Đỗ Thiên Trạch hay qua lại với Trì Thụy, ông không đắc tội nổi.

Sau khi ra khỏi văn phòng, Đỗ Thiên Trạch và Hải Dương cùng nhìn nhau rồi mỉm cười. Chỉ cần nhận được bộ phim này, bọn họ sẽ không cần phải tới công ty nữa, cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi rồi.

Từ giờ đến lúc hẹn Bùi Hạo Ngôn vẫn còn sớm, Phương Nghị cũng phải đợi lát nữa mới tới được. Vì thế, Đỗ Thiên Trạch kéo Hải Dương lên lầu một chờ. Trì Thụy không có ở công ty, nên tâm tình của Đỗ Thiên Trạch rất tốt. Cậu còn nhờ Hải Dương đến tiệm bánh ngọt gần đó mua cho mỗi nhân viên tại lầu này một phần.

“Hải Dương, cậu đừng có chạy.” Đỗ Thiên Trạch đang ăn bánh ngọt và nhìn cảnh sắc bên ngoài, cảm thấy một ngày này trôi qua quá thoải mái thì chợt nghe thấy tiếng ồn ở đằng sau, khiến tay đang cầm bánh ngọt của Đỗ Thiên Trạch run lên một chút.

“Tôi đâu có chạy. Tôi ở đây mà.” Hải Dương ôm bánh ngọt, ngẩng đầu, lộ vẻ mờ mịt.

“Còn Đỗ Thiên Trạch nữa. Hai người thật không biết giữ chữ tín. Lần trước dám chạy. Quá đáng.” Sư phụ thu âm chạy tới trước mặt Hải Dương, nghiêm mặt mà răn dạy anh.

“Sư phụ à, sao anh vẫn còn nhớ việc kia vậy Không phải chúng ta đã bàn xong rồi sao Tôi tặng anh một con hamster là huề rồi mà!” Hải Dương kéo sư phụ ghi âm ngồi xuống ghế, rồi ân cần đưa một khối bánh ngọt cho người kia, sau đó lại rót thêm một ly cà phê.

“Hamster đâu” Nhắc tới chuyện này, sư phụ ghi âm lại tức giận. Đã qua mấy tháng rồi, vậy mà anh vẫn còn chưa được nhìn thấy một cọng lông nào của con hamster hết.

“Này… Hamster nhà tôi còn chưa có mang thai. Nhưng hamster của cửa hàng thú cưng đã mang thai rồi. Đến lúc đó tôi sẽ giúp anh xin vài con.” Hải Dương xấu hổ cười cười. Hamster nhà anh sinh tổng cộng mười mấy con hamster nhỏ, nhưng đã bị em gái anh tặng cho người ta hết rồi. Anh nghĩ, đã qua lâu như vậy rồi, sư phụ ghi âm hẳn đã quên, nên anh không để ý tới nữa.

“Hừ.” Sư phụ ghi âm rõ ràng không tin lời Hải Dương nói, sau đó quay đầu lại, nói: “Bọn họ muốn biết người kia ở đâu.”

“Thiên Vương…” Hải Dương vừa quay đầu lại thì phát hiện, không biết từ khi nào mà Điền Nhan Minh đã đứng ngay sau lưng anh.

“Xin chào.” Bởi vì đưa lưng về phía người tới, cho nên Đỗ Thiên Trạch không phát hiện Điền Nhan Minh tới đây lúc nào.

“Đỗ…Đỗ Thiên Trạch đúng không Chào cậu. Cậu đóng phim Nhà có thú cưng rất hay. Ngày nào con gái tôi cũng đợi xem phim của cậu.” Điền Nhan Minh rất nhiệt tình mà bắt tay với Đỗ Thiên Trạch.

Điền Nhan Minh được xem như là nhân vật có uy tín lâu năm của công ty, là ca sĩ thuộc nhóm nổi tiếng đầu tiên của công ty, từng nhận được không ít giải thưởng. Những ca khúc anh hát rất có phong cách cá nhân, cơ hồ toàn bộ ca khúc đều có khí chất Trung Quốc, độ truyền xướng rất cao. Cho dù hiện giờ thị trường ca nhạc đang bị đình trệ, Điền Nhan Minh cũng đã rút lui quay về chăm lo cho gia đình từ mấy năm trước, rất ít khi thu âm đĩa nhạc mới cũng rất ít khi xuất hiện trong các buổi diễn, một năm nhiều nhất cũng chỉ xuất hiện ở năm buổi diễn mà thôi, nhưng đĩa nhạc của anh vẫn có thể bán tới mấy chục vạn đĩa, buổi biểu diễn thì chật ních người đến xem.

“Cám ơn.” Điền Nhan Minh rất ít khi xuất hiện trong tầm mắt đại chúng, danh tiếng không so được với mấy vị minh tinh nổi tiếng khác, nhưng anh lại là trụ cột. Chỉ cần anh tung ra một tác phẩm thì sẽ nổi tiếng ngay tắp lự. Loại người như thế này, so với những vị minh tinh nổi tiếng hạng A thì lợi hại hơn nhiều.

“Con gái tôi rất thích cậu. Cậu có thể cho tôi tấm ảnh có chữ ký được không” Lúc Điền Nhan Minh nhắc tới con gái, biểu tình của anh rất ôn hòa, tuyệt không cảm thấy chuyện anh xin chữ ký của Đỗ Thiên Trạch là dọa người tới cỡ nào, giọng điệu rất thản nhiên.

“Không thành vấn đề. Trên người tôi có mang theo vài chục tấm này. Lát nữa sẽ tặng Thiên Vương hết.” Hải Dương ở bên cạnh nhiệt tình nói.

“Chúng tôi đang uống trà chiều. Thiên Vương có muốn tham gia không” Đỗ Thiên Trạch lúc này mới phản ứng lại được. Điền Nhan Minh đang đứng trước mặt cậu kìa. Điền Nhan Minh rất ít khi xuất hiện trong công ty. Cho dù anh có tới thì cũng chỉ ngồi ở trong phòng nghỉ chuyên dành cho anh. Có thể tiếp xúc với Điền Nhan Minh, Đỗ Thiên Trạch rất cao hứng. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ của Điền Nhan Minh, chắc chắn không chỉ đơn giản là muốn xin ảnh có chữ ký của cậu thôi đâu.

“Không được. Dạo này tôi đang ghi âm bài hát. Không ăn đồ ngọt được.” Điền Nhan Minh nói là nói như vậy, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh Đỗ Thiên Trạch. Anh nhận lấy ảnh chụp do Hải Dương đưa tới, rồi cẩn thận cất vào túi áo. Sau khi cám ơn Hải Dương xong, anh mới nói chuyện với Đỗ Thiên Trạch.

Điền Nhan Minh không phải đến tìm Đỗ Thiên Trạch. Sư phụ ghi âm cũng không đơn thuần tới đây để tính sổ với Hải Dương. Lúc ở trong phòng thu của sư phụ, Điền Nhan Minh ngẫu nhiên nghe thấy tiếng ca của Phương Nghị, sau đó biết Phương Nghị là người do Đỗ Thiên Trạch dẫn tới, nên mới tới tìm Đỗ Thiên Trạch.

“Anh ấy…hình như chưa từng học thanh nhạc.” Đỗ Thiên Trạch cũng rất thích bài Phương Nghị hát. Một đơn khúc nhưng lại có nhiều biến đổi tuần hoàn. Nhưng mà, tuy Phương Nghị hát khá dễ nghe, nhưng chắc cũng đâu đạt tới tiêu chuẩn của Thiên Vương đâu đúng không. Dù sao thì Phương Nghị cũng chưa từng được học hát mà.

“Thứ tôi muốn chính là giọng hát thuần khiết. Chưa từng học hát mới tốt.” Điền Nhan Minh biết rất nhiều kỹ xảo ca hát. Trên cơ bản, ca sĩ nào cũng biết một vài kỹ xảo ca hát, nhưng Phương Nghị lại không biết. Giọng mà Phương Nghị hát chính là giọng hát đơn thuần, không có bất cứ kỹ xảo gì. Tuy nghe rất tục tằng, nhưng lại rất có hương vị.

“Chuyện này…Anh ấy không phải là người trong giới giải trí. Tôi không biết anh ấy có chịu đồng ý không nữa. Hơn nữa anh ấy rất bận.” Đỗ Thiên Trạch rất uyển chuyển cự tuyệt lời mời của Điền Nhan Minh, bởi vì Phương Nghị từng nói với cậu rằng anh không thích hát.

“Xem ra hai người rất thân nhau. Cậu có thể giúp tôi hỏi ý kiến của cậu ta được không Tôi thật sự rất muốn mời cậu ta tới hỗ trợ.” Điền Nhan Minh rất thành khẩn, một chút khí chất của Thiên Vương cũng không thèm bung ra, khiến Đỗ Thiên Trạch khó có thể từ chối.

“Được rồi.” Đỗ Thiên Trạch gật đầu.

“Chắc được mà. Ngay cả Vú Em mà cậu ta cũng đồng ý cho quay phim đó thôi.” Hải Dương ở bên cạnh nói chêm vào. Anh lo Đỗ Thiên Trạch sẽ bỏ qua cơ hội này. Đây là Thiên Vương a. Hơn nữa, nghe nói anh ta có cổ phần trong công ty, có thể xem là nguyên lão của công ty. Một cái đùi to a.

“Chờ một chút…” Đỗ Thiên Trạch cúi đầu nhìn thấy người gọi tới cho cậu là Phương Nghị. Cậu lập tức đi ra bên cạnh nghe.

Phương Nghị đã dẫn Vú Em tới rồi, nhưng lại bị người ta chặn lại không cho vào. Đỗ Thiên Trạch chạy ra cửa đón Phương Nghị vào trong, rồi nói cho anh biết về chuyện ca hát, sau đó uyển chuyển nói thân phận của Điền Nhan Minh và lời đề nghị kia cho Phương Nghị nghe. Phương Nghị hỏi ý kiến của Đỗ Thiên Trạch sau đó gật đầu nói đã biết rồi.

Phương Nghị dẫn Vú Em vào. Điền Nhan Minh vừa thấy Vú Em thì mắt liền phát sáng, cực kỳ nhiệt tình chào hỏi với Phương Nghị, sau đó hỏi Phương Nghị con chó anh dẫn theo có phải là Vú Em trong phim Nhà có thú cưng hay không.

“Đúng.” Phương Nghị gật đầu. Vú Em nghe thấy tên của mình, cũng bắt chước sủa một tiếng.

“Cái kia… Gần đây con gái tôi đang xem phim Nhà có thú cưng. Nó rất thích Vú Em. Tôi có thể cùng chụp chung với nó được không” Điền Nhan Minh có chút ngại ngùng mà hỏi. Anh đã lớn vậy rồi mà còn học đòi chạy theo ngôi sao, ít nhiều gì cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.

“Được.” Phương Nghị dẫn Vú Em tới cạnh Điền Nhan Minh, sau đó vỗ vỗ đầu v* Em, khẽ nói vài câu với nó.

Hải Dương cầm di động của Điền Nhan Minh giúp anh chụp một tấm ảnh. Đỗ Thiên Trạch thì ở bên cạnh trầm tư. Lời bình luận trong giới giải trí của Điền Nhan Minh luôn rất tốt. Những lão nhân trong giới giải trí đại đa số đều là đức nghệ song hình, cho nên thái độ của Điền Nhan Minh đối vói bọn họ đều rất bình thản, không chút kiêu ngạo. Đỗ Thiên Trạch đương nhiên không cảm thấy kỳ quái. Nhưng loại người có địa vị như Điền Nhan Minh lại có thể thản nhiên nói thẳng mình đang theo đuổi ngôi sao, hơn nữa ngôi sao này lại chính là một con chó thì thật đúng là hiếm thấy.

*đức nghệ song hinh: đạo đức và tài nghệ đều tốt

Điền Nhan Minh cẩn thận ôm lấy Vú Em, miệng vẫn luôn hỏi Phương Nghị anh ôm như vậy có khiến Vú Em cảm thấy khó chịu hay không, rồi nhờ Hải Dương chụp hơn mười tấm hình mới trả Vú Em lại cho Phương Nghị.

Điền Nhan Minh xem ảnh Hải Dương chụp xong, đang muốn nói gì đó thì chợt nghe thấy tiếng chó sủa từ đằng sau truyền tới. Lại có một Vú Em chạy tới đây.

“Này…” Điền Nhan Minh nhìn Vú Em, lại quay đầu nhìn Bùi Đầu To. Anh chắc là không nhìn lầm chó chớ.

Vú Em nghe thấy tiếng chó sủa, cũng gâu một tiếng đáp lại. Bùi Đầu To nghe thấy, liền cực kỳ hưng phấn mà kéo Bùi Hạo Ngôn chạy như bay tới. Nhìn thấy Vú Em, nó càng hưng phấn hơn, liên tục liều mạng chạy tới chỗ Vú Em. Bùi Hạo Ngôn thấy xung quanh không có người, thế là đơn giản mà buông dây dắt ra. Bùi Đầu To lập tức chạy tới trước mặt Vú Em. Hai đứa liền ngửi ngửi nhau.