[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 75




Vấn đề bên ba Đỗ có bước đột phá khiến Đỗ Thiên Trạch vui vẻ cực kỳ, tinh thần chấn hưng, lái xe về nhà suốt đêm. Tuy lần này đã thuê người dọn dẹp nhà trước rồi, nhưng lúc Đỗ Thiên Trạch về thì trời đã khá khuya, vì thế Phương Duyệt bảo cậu ở lại, sau đó mới đuổi theo hỏi Đỗ Thiên Trạch cái video clip mà cô làm xem có hay không.

Trước kia Phương Duyệt cũng từng lăn lộn trong giới cổ phong, lại là người dẫn dắt vị tiểu thần Phương Nghị, địa vị đương nhiên vẫn còn đó. Sau khi dùng Weibo của Phương Nghị post video, rồi lại chuyển tiếp qua Weibo của mình, số lượt xem liền tăng rất cao. Có không ít trang web cũng đã bắt đầu post lại video của cô, cũng có không ít người vì đoạn video này mà đi xem phim Tiên Ma.

Sau khi Đỗ Thiên Trạch xuất quỹ, kỳ thật không thích dùng cách bán hủ để lăng xê mình lên. Trước kia thì còn được bởi vì mọi người không tin đó là thật. Giờ mọi người đã biết cậu thích đàn ông rồi, nếu dùng cách này để lăng xê thì không được tốt lắm.

Tụi Tiểu Thổ Phỉ đã được Phương Nghị mang về sân sau. Vừa mới được ra khỏi ***g, ba đứa liền ầm ĩ một trận, không ngừng gào rú vui mừng, nhất là Tiểu Thổ Phỉ, nó vừa chạy vừa nhảy vòng vòng khắp sân không biết mệt, chờ đến khi chạy đủ rồi thì nó mới ôm một nửa củ cà rốt giấu trong ***g ra rồi đưa cho Thổ Phỉ.

Tiểu Thổ Phỉ rất là thân thiết chạy tới ngửi ngửi Thổ Phỉ, sau lại giúp nó liếm lông. Thổ Phỉ gặm vài miếng cà rốt rồi lại đưa trở lại cho Tiểu Thổ Phỉ. Tiểu Thổ Phỉ không chê khối cà rốt đã bị Thổ Phỉ gặm qua mà gặm lấy gặm để.

Một con chó mẹ ở bên cạnh nhìn thấy thì rất bất bình. Con của nó cũng đi cùng với Tiểu Thổ Phỉ, sao lại còn chưa đưa đồ ăn cho nó Chó mẹ sủa lớn một tiếng hòng gọi chó con về. Bởi vì dạo gần đây chó con được ăn ngon mặc đẹp, lại còn được ăn vụng rất nhiều món ăn vặt, cho nên đã béo lên một vòng, y chang như một trái banh thịt. Lúc nó chạy tới trước mặt mẹ nó, đám thịt không ngừng run run lên.

Chó mẹ khẽ kêu vài tiếng với chó con. Chó con có chút mờ mịt nhìn nó, sau đó chạy ra chỗ gần đó ngậm lấy một bát thức ăn dành cho chó về, đặt tới trước mặt chó mẹ.

Chó mẹ nhìn thấy động tác của chó con, lập tức đứng dậy, vươn chân đập chó con vài phát. Chó con ủy khuất quá a.

Mèo con đi ra ngoài mấy ngày, lúc về lại không tìm thấy mẹ, lập tức chạy tới chỗ Phương Nghị kêu không ngừng, đòi Phương Nghị tìm mẹ giúp nó.

Phương Nghị ôm mèo con đi dạo một vòng sân sau nhưng không tìm được mẹ của mèo con, anh đành phải gọi Vú Em tới hỏi đã xảy ra chuyện gì. Vú Em đang bị Vú Anh quấn thân, vừa nghe thấy Phương Nghị gọi nó, nó lập tức bật người dậy, nhanh chân chạy tới chỗ Phương Nghị.

“Mẹ của nó đâu rồi” Phương Nghị giơ mèo con lên, hỏi.

Mèo con rất ủy khuất kêu meo meo lên. Nó bận rộn đi công tác, về nhà không có phần thưởng còn chưa tính, ngay cả mẹ cũng mất tiêu, mèo con ủy khuất sắp khóc đến nơi rồi.

Vú Em nhìn mèo con, rồi níu tay Phương Nghị đứng lên ngửi ngửi mùi trên người mèo con, sau đó chạy ra ngoài. Vú Anh nãy giờ vẫn đi theo sau Vú Em, thấy Vú Em chạy ra ngoài, nó cũng chạy theo.

Vú Em đi không bao lâu thì có một con mèo nhảy từ đầu tường xuống, miệng ngậm một con chuột chết. Mèo con nhìn thấy con mèo kia liền gấp gáp kêu meo meo giống như là đang gọi mẹ vậy.

Mèo mẹ nhảy từ trên tường xuống, chạy tới cái ổ của mình giấu chuột rồi mới đi tới bên người Phương Nghị. Nó ngẩng mặt lên nhìn Phương Nghị, chờ anh thả con của nó xuống đất.

Phương Nghị thả mèo con xuống. Mèo con lập tức chạy tới bên cạnh mèo mẹ ngửi ngửi, sau đó meo meo vài tiếng rồi đi cùng mèo mẹ.

Phương Nghị thấy bọn nó đã thích ứng hoàn cảnh hết rồi thì cũng yên tâm. Anh thu dọn ***g rồi rời đi, dự định mai sẽ mở vài hộp đồ ăn thưởng cho tụi nó. Tụi nó thích uống cháo. Thịt bò mua lần trước cũng còn dư lại không ít, mai lấy thịt nấu cháo cho tụi nó ăn cũng không tệ.

Ai ngờ Phương Nghị vừa mới nhấc chân lên thì mèo con đã chạy lại, miệng thì ngậm con chuột chết mà mẹ nó vừa mới mang về đặt xuống dưới chân Phương Nghị.

Phương Nghị rất vui mừng, con mèo này mới đi ra ngoài có vài ngày thế nhưng đã biết lấy đồ của mẹ nó hiếu kính anh rồi, cảm giác thật tốt a. Để mèo con không bị thương tâm, Phương Nghị đeo bao tay, nhặt con chuột chết lên, định lát nữa thừa dịp mèo con không chú ý mà ném con chuột đi.

“Meo meo meo.” Mèo con thấy Phương Nghị cứ vậy mà đi, mặt mày liền nhăn nhúm lại, ôm chặt lấy chân Phương Nghị, nhưng vẫn nhớ phải thu móng vuốt lại.

“Đỗ Thiên Trạch, Đỗ Thiên Trạch, cậu mau vào đây.” Đây là lần đầu tiên Phương Nghị thấy một con mèo chấp nhất tới vậy. Không biết rốt cuộc nó đang nghĩ cái gì nữa, vì thế anh đành phải kêu Đỗ Thiên Trạch tới hỏi một chút xem trong khoảng thời gian này cậu đã dạy cho mèo con cái gì.

“Có phải nó tặng chuột cho anh không” Đỗ Thiên Trạch vừa thấy Phương Nghị bị mèo quấn thân không thoát ra được, liền nhịn không được mà cười trộm một hồi.

“Ừ, một con chuột nhắt.” Phương Nghị đưa con chuột nhắt cho Đỗ Thiên Trạch xem.

“Khụ khụ khụ.” Đỗ Thiên Trạch thấy con chuột, liền khẳng định đã xảy ra chuyện rồi, lập tức nói với Phương Nghị: “Trong nhà ba mẹ tôi có mấy con chuột. Lúc mèo con chó con chán thì sẽ chạy đi bắt một con, nhưng không ăn mà lại đưa tới trước mặt ba mẹ tôi hòng đổi lấy đồ ăn ngon. Giờ anh đang cầm chuột của mèo con, nhưng lại không cho nó đồ ăn ngon, nó không tức mới là lạ.”

“…” Phương Nghị cảm thấy anh quả nhiên là sống chưa đủ lâu mà, kiến thức thiển cận. Mèo tặng chuột cho người không phải vì muốn người kia nuôi nó hay sao Sao tới lượt anh thì lại biến thành đổi quà thưởng rồi

Tuy là vậy, nhưng Phương Nghị vẫn không thể đả kích tính tích cực của mèo con được. Đa phần mèo trong sân đều là mèo hoang, phải có bản lĩnh thì mới lăn lộn ở bên ngoài được. Phương Nghị thả ***g xuống, đặt mèo con lên bàn, sau khi vứt con chuột đi thì mang một hộp đồ ăn đặt ngay trước mặt mèo con, rồi hỏi nó có đủ chưa.

Mèo trước giờ vẫn luôn bú sữa mẹ, lúc ở nhà họ Đỗ, ỷ vào lợi thế mẹ Đỗ cưng chiều nên cũng rất ít khi ăn thức ăn dành cho mèo. Ngày nào cũng muốn ăn vặt, muốn ăn cơm, mẹ Đỗ tra trên mạng thấy mèo không thể ăn bậy, nên đã cố ý nấu một ít cá trích con hoặt thịt gà cho mèo con ăn. Mèo con lại không thích ăn thức ăn dành cho mèo, nên ngày nào cũng quấn lấy mẹ Đỗ đòi ăn vặt.

Sau đó, nó phát hiện trong nhà có chuột, vì thế nó lập tức đi bắt chuột. Bắt được con nào thì liền đưa cho mẹ Đỗ hoặc là ba Đỗ nhìn, sau đó mẹ Đỗ sẽ khen nó ngoan, rồi lại lấy đồ ăn vặt cho nó ăn. Kỳ thật cũng không thường xuyên lắm. Đỗ Thiên Trạch nghe mẹ Đỗ nhắc cũng chỉ có hai ba lần mà thôi. Không ngờ mèo con lại quen với hình thức này, dùng chuột đổi đồ ăn.

Mèo con từ trước tới giờ chưa hề ăn đồ hộp, vì thế sau khi nó ngửi đồ hộp thì liền cực kỳ ghét bỏ mà đẩy ra xa.

“Nếu không lại thêm một hộp nữa nhé.” Phương Nghị đặt hai hộp đồ tới trước mặt mèo con. Mèo con rất không vừa lòng, cực kỳ ghét bỏ mà nhìn Phương Nghị.

“Vú Em, kêu mẹ nó tới.” Phương Nghị nhớ ra hình như mèo con chưa từng ăn đồ hộp, cho nên nó mới nhắm mắt làm ngơ với món này.

Không bao lâu sau, Vú Em dẫn mèo mẹ tới. Con mèo mẹ nhảy lên bàn, ngồi xổm ngay bên cạnh hai hộp đồ ăn. Mèo con tỏ vẻ ủy khuất cực kỳ mà meo meo với mẹ nó. Mèo mẹ nghiêm túc ngồi nghe một lát, sau đó thẳng chân tát mèo con một phát.