[Trùng Sinh] Cuộc Sống Thường Ngày Của Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 63




“Tiểu Thổ Phỉ, mày tránh ra.” Phương Nghị túm Tiểu Thổ Phỉ ra chỗ khác, còn thuận tay đưa một nhúm cỏ khô cho nó.

Tiểu Thổ Phỉ nhận lấy cỏ khô, ăn xong lại tiếp tục chui vào trong đội hình. Cũng không biết từ lúc nào Thổ Phỉ đã tới ngồi xổm ngay bên cạnh nhìn Tiểu Thổ Phỉ.

“Tiểu Thổ Phỉ biết chúng ta đang làm gì sao Chẳng lẽ nó muốn theo tôi về nhà” Đỗ Thiên Trạch có chút tò mò, vì sao Tiểu Thổ Phỉ lại cứ nhất quyết chen qua đây

“Nó chắc không biết chúng ta đang muốn làm gì đâu, chỉ là chạy vô giúp vui, tới đây trêu chọc thôi. Tuy hình thể của nó nhỏ, nhưng lại được Thổ Phỉ che chở, bình thường hay đi trêu chọc mấy con thú khác. Nhưng ngay cả con mèo cũng lớn hơn nó nhiều, nên nó khi dễ người ta không đủ tận hứng. Nay nhìn thấy nhiều chó con mèo con như vậy, phỏng chừng là mừng phát điên lên rồi. Một đội chó con mèo con có hình thể không kém nó lắm như thế này có thể để nó khi dễ đến tận hứng a.” Phương Nghị nói xong, lại túm Tiểu Thổ Phỉ từ trên người một con chó con xuống. Con chó con này còn nhỏ, đi đường vẫn còn xiêu vẹo, bị Tiểu Thổ Phỉ đè lên người làm nó trốn cũng không thoát.

Tiểu Thổ Phỉ bị Phương Nghị đuổi, nhưng vẫn bám riết không tha. Phương Nghị bắt nó để qua bên cạnh, sau đó cho nó một bó cỏ khô lớn, bảo nó qua bên kia chơi. Kết quả không lâu sau nó lại quay trở lại. Hơn phân nửa cỏ khô kia nó đưa cho Thổ Phỉ. Thổ Phỉ thì ngồi xổm ở bên cạnh yên lặng ăn cỏ khô, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Phương Nghị, như là đang cảnh cáo anh không được ăn hiếp Tiểu Thổ Phỉ.

“Mang nó theo luôn đi, không cần huấn luyện thì nó cũng có thể giúp cậu lấy được đồ mang về ăn vặt rồi.” Thấy Tiểu Thổ Phỉ bám riết không tha, Phương Nghị cực kỳ bất đắc dĩ mà nói.

“Vậy nó có ăn hiếp đám chó con mèo con tôi mang về không” Ngẫm lại, Đỗ Thiên Trạch cảm thấy Tiểu Thổ Phỉ rất tốt, biết đòi đồ lại biết tặng đồ, nhưng nó lại thích ăn hiếp chó con mèo con, thật không dễ giải quyết tí nào.

“Cũng không thể tính là ăn hiếp được. Nó chỉ là muốn chơi với tụi nó thôi, nhưng có đôi khi sẽ ỷ vào hình thể ưu thế của mình mà đè đám thú con này. Kỳ thật cũng không tính là ăn hiếp, nó rất đúng mực, không hề gây thương tổn cho tụi nó.” Phương Nghị giải thích: “Nếu nó kiêu ngạo quá, thì không cần Vú Em phải ra tay, Đại Hoàng sẽ chạy tới giải quyết nó.”

“Vậy tôi mang Tiểu Thổ Phỉ theo luôn. Nhưng tôi chưa từng nuôi thỏ. Nuôi dễ không” Đỗ Thiên Trạch ôm lấy Tiểu Thổ Phỉ, phát hiện quả thật hình thể của Tiểu Thổ Phỉ không lớn. Có thể nó chỉ dài ra được nhiêu đó thôi, nhưng bề ngang thì lại phát triển mạnh. Mặt bự, chân ngắn, bụng tròn vo. Lúc ngồi xổm thì y như trái bóng.

“Nuôi dễ lắm. Nó tự biết đi vệ sinh, cho dù có đổi nơi ở cũng sẽ biết đi vệ sinh ở trong ***g. Chỉ có một yêu cầu duy nhất cần phải chú ý chính là đừng để nó ăn nhiều.” Kỳ thật hiện giờ Phương Nghị chỉ cho Tiểu Thổ Phỉ ăn một bữa cơm mà thôi. Nhưng trước lúc nó ngủ, anh sẽ cho nó một một chén nhỏ thức ăn cho thỏ. Ban ngày thì không chủ động đưa thức ăn cho nó, bởi vì nó tự biết tìm đồ để ăn. Hơn nữa, Thổ Phỉ rất thương nó, sẽ không để nó bị đói. Dưới tình huống một ngày chỉ được ăn một bữa cơm như thế, Tiểu Thổ Phỉ lại có thể mập như vậy, Phương Nghị cũng không còn cách nào khác.

“À.” Đỗ Thiên Trạch đặt Tiểu Thổ Phỉ xuống, nó liền lập tức chạy vào trong đội ngũ mà chơi đùa.

Dựa theo thẩm mỹ của người nhà, Đỗ Thiên Trạch chọn ra hai con mèo con và chó con có bộ dạng vừa ngốc vừa manh. Mèo con vừa mới đầy tháng, còn chưa lộ ra bộ dáng cao lãnh. Nó được Đỗ Thiên Trạch ôm vào tay thì cứ lẳng lặng mà nhìn Đỗ Thiên Trạch, thỉnh thoảng cúi đầu liếm liếm lòng bàn tay cậu, giống như một tiểu công chúa xinh đẹp.

“Nó thật là đẹp.” Kỳ thật Đỗ Thiên Trạch cảm thấy, chỉ cần chú ý nhìn một chút thì con mèo nào cũng xinh đẹp cả, cho nên mỗi lần ở sân sau nhìn mèo, cậu đều cố gắng không nhìn đối diện vào tụi nó, bởi vì nếu không làm vậy, cậu sẽ ôm hết đám mèo này về nhà.

Chó con là do Vú Em chọn. Trong sân này, con nào cũng đáng yêu. Đỗ Thiên Trạch chọn cả nửa ngày vẫn không thể quyết định được, cảm thấy đám chó con này quá xinh đẹp, chọn không nổi. Cuối cùng cũng vẫn là do Vú Em ra tay. Nó ngậm một con lên đưa cho Phương Nghị, Phương Nghị liền quyết định chính là con đó.

Diện mạo của con chó con này không tính là quá đáng yêu, khá giống với giống chó quê, lông màu nâu nhạt, thân thể mập mập, đi đường thì xiêu vẹo, lắc qua lắc lại, nhưng lại thích dùng bốn cái chân mập ngắn ngủn chạy chạy. Ánh mắt của nó rất xinh đẹp, sáng bóng đen láy, lại sũng nước, khiến người ta không đành lòng từ chối bất kỳ yêu cầu gì của nó.

“Được rồi, vậy chọn ba tụi nó đi.” Tuy Đỗ Thiên Trạch cảm thấy mấy con chó khác cũng xinh đẹp lắm, nhưng nếu Vú Em đã chọn giúp cậu, thì cậu không cần phải phiền não chi nữa, quyết định chọn luôn con chó con này thôi.

“Tôi sẽ bảo Vú Em huấn luyện tụi nó trước. Vì để đảm bảo tụi nó không mắc lỗi, tôi cũng sẽ kêu Chu Sùng Văn tới đây hỗ trợ. Đại khái khoảng một tuần sau là cậu có thể dẫn tụi nó về nhà. Phải rồi, nếu tụi nó chơi xấu sống chết phải ở nhà cậu không chịu đi, người nhà cậu có đánh tụi nó không” Tuy cảm thấy không có khả năng này, nhưng Phương Nghị vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.

“Không đâu. Ba mẹ tôi đều là người rất ôn hòa.” Đỗ Thiên Trạch có chút ảm đạm mà nói: “Chỉ là tính tình của bọn họ hơi cố chấp, nhưng người rất tốt. Trước kia mẹ tôi thường hay mua thức ăn cho mèo, rồi thả ở vài chỗ mèo hoang thường hay qua lại trong trường học.”

“Vậy là tốt rồi. Tôi chỉ hỏi thôi. Tôi nghĩ sau khi Chu Sùng Văn huấn luyện ba đứa này xong thì da mặt của tụi nó sẽ rất dày. Đến lúc đó sẽ sống chết bám dính lấy nhà của cậu không chịu đi, có khả năng sẽ khiến ba mẹ cậu bực bội.” Phương Nghị cười khà khà, cũng biết câu hỏi của mình có hơi quá, nhưng anh vẫn muốn bảo đảm an toàn cho đám nhóc này.

“Yên tâm đi. Không có đâu.” Đỗ Thiên Trạch nói như đóng đinh chặt sắt.

Sau ngày đó, Đỗ Thiên Trạch thường xuyên tới cửa hàng thú cưng xem Vú Em và Chu Sùng Văn huấn luyện ba đứa nhỏ. Bất quá, cậu lại không thấy Chu Sùng Văn huấn luyện, chỉ thấy mấy đứa này cứ tò tò theo sau mông Vú Em.

Một tuần trôi qua, Phương Nghị thông báo cho Đỗ Thiên Trạch biết ba con này đều đã được huấn luyện xong, cậu có thể mang về nhà. Đỗ Thiên Trạch cũng hẹn Hải Dương ra ngoài ăn cơm, nhờ anh chăm sóc nhà cửa một chút, chuẩn bị trở về nhà kháng chiến trường kỳ.

“Tôi cho cậu xem cái này!” Hải Dương vừa gặp mặt đã lôi di động ra, cho Đỗ Thiên Trạch xem ảnh chụp trong di động “Dễ thương ha, dễ thương ha. Lúc tụi nó ăn nhìn vui thật, ngủ mà còn biết nằm mơ, mấy cái chân giật giật nhìn cưng muốn chết. Chỉ có một điểm không tốt là tụi nó thích đào tẩu quá, chạy trốn mấy lần rồi. May mà tôi lanh trí túm được tụi nó về.”

“Không phải anh nói nuôi thú cưng rất phiền sao”Đỗ Thiên Trạch bị Hải Dương lôi tới xem cả mấy trăm tấm ảnh làm cậu có chút không thể chấp nhận nổi. Hải Dương vậy mà đột nhiên lại thích động vật nhỏ! Trước kia tuy Hải Dương không ghét động vật, nhưng cũng không thích, thái độ với Đại Bạch cũng rất lạnh nhạt.

“Tôi đâu có nuôi chúng. Là mẹ tôi mỗi ngày đều xem tụi nó như bảo bối, không cho tôi động tới nữa kìa. Ngày nào tôi cũng thừa lúc mẹ và em tôi không có ở nhà, mới lặng lẽ cùng chơi với tụi nó một hồi.” Hải Dương thu di động lại, ngồi ở bên cạnh mà than thở. Rõ ràng là anh mang hamster về nhà, ấy vậy mà người nhà lại không cho anh chạm vào là sao

“Anh chơi cái gì với tụi nó” Đỗ Thiên Trạch có chút nghi ngờ. Cậu đã từng gặp mẹ và em gái của Hải Dương rồi, đều là người rất tốt, sẽ không có loại chuyện không cho Hải Dương tới gần hamster mà không có đạo lý như vậy.

“Nhìn hamster ăn a. Tôi đã nói với cậu là mỗi lần hamster ăn nhìn rất vui rồi mà. Nó chỉ lớn có nhiêu đây.” Hải Dương đưa nắm tay ra so một chút, sau đó nói tiếp: “Vậy mà lại có thể ăn quá trời đồ. Lúc ăn đậu phộng là vui nhất. Nếu cậu cho nó một nhúm đậu phộng, sau đó dọa nó, nó sẽ nhảy dựng lên rồi nhét cho bằng hết đống đậu phộng vô miệng. Hai cái má phồng căng ra nhìn đáng yêu muốn chết.”

“Anh đó! Đừng có xằng bậy như vậy.” Đỗ Thiên Trạch kéo Hải Dương ngồi xuống, lộ vẻ cực kỳ nghiêm túc mà giảng giải cho anh: “Hamster một lần không thể ăn quá nhiều đồ, cũng không thể lấy thức ăn để đùa nó. Ăn quá nhiều sẽ không tốt cho thân thể. Còn nữa, hamster rất nhát gan, không thể dọa nó như vậy. Nếu anh đã nuôi thì phải nuôi cho thật tốt. Đừng có lấy tụi nó ra làm niềm vui.”

“Tôi đâu có.” Nhìn thấy Đỗ Thiên Trạch lộ ra sắc mặt nghiêm túc như vậy, Hải Dương cũng biết Đỗ Thiên Trạch đã tức giận rồi, nên anh lập tức giải thích: “Kiến thức về việc nuôi hamster tôi đã tra ở trên mạng rồi. Đồ ăn cho nó mỗi ngày cũng không nhiều. Hơn nữa, chỉ thỉnh thoảng đùa một chút thôi. Không có gây hại gì cho nó hết. Cậu yên tâm đi. Cho dù tôi không thích động vật, nhưng tôi đã nuôi tụi nó thì sẽ đối tốt với tụi nó. Huống chi giờ tôi đã phát hiện ra chơi hamster rất vui, siêu cấp đáng yêu.”

“Anh biết thì tốt rồi.” Nghe Hải Dương nói như thế, Đỗ Thiên Trạch liền an tâm. Hải Dương là người tốt, đủ nghĩa khí, có thể chịu được khổ, nhưng ở phương diện tỉ mỉ thì anh lại không quá để tâm vào. Muốn nuôi tốt hamster thì cần phải cẩn thận. Nhưng Đỗ Thiên Trạch cảm thấy bản thân không có tư cách nói lời này, bởi vì con Đậu Que nhà cậu một ngày bị mèo bắt hơn chục lần, thỉnh thoảng còn bị Đại Bạch đem ra làm tài liệu dạy học, dạy Đại Hoàng và Tiểu Hoàng biết cách làm sao để bắt chuột.

Đỗ Thiên Trạch tra một ít tư liệu, biết hamster bẩm sinh đã nhát gan, cho nên đã cho Đậu Que qua một phòng khác, không để Đại Bạch gặp Đậu Que nữa tránh cho Đại Bạch lại khi dễ Đậu Que. Nhưng Đậu Que lại thường xuyên đào tẩu, trốn ra khỏi phòng tìm Đại Bạch chơi đùa. Đỗ Thiên Trạch rất ngạc nhiên mà phát hiện ra, có lẽ bởi vì thời thơ ấu có bóng ma quá lớn, cho nên Đậu Que không hề phản cảm với trò chơi mèo bắt chuột này. Lúc Đại Bạch lấy nó làm tài liệu giảng dạy, nó còn chủ động phối hợp với Đại Bạch, thỉnh thoảng sẽ lấy tiền công bằng việc ăn chực cơm của Đại Bạch. Nhưng nó lại không thích ăn thức ăn và đồ hộp dành cho mèo, vì thế Đại Bạch sẽ thừa lúc Đỗ Thiên Trạch không ở nhà mà lặng lẽ lấy đồ ăn vặt cho nó.

“Cái con hamster học cách bắt chuột ấy, giờ đã có thể chuẩn xác bắt được chuột rồi. Mẹ của tôi ngạc nhiên vô cùng, bà nói chuyện này ra ngoài khiến cho nhà tôi ngày nào cũng có khách tới ngắm.” Mặc dù Hải Dương có chút oán giận, nhưng trong giọng nói lại chứa nhiều vẻ tự hào hơn. Hamster có cá tính như vậy, trừ nhà anh ra, làm sao còn có nhà nào khác chớ.

“Vậy anh nuôi tụi nó cho tốt đi. Đừng có lấy tụi nó ra làm niềm vui nha. Hôm nay tôi gọi anh tới là muốn nói với anh một tiếng, tôi phải về nhà, định dùng hai tháng xem xét tình hình. Phòng ở đã thuê rồi, tới thì liền ở đó.”

“Xác định rồi sao Nếu lần này lại bị đuổi ra thì làm sao giờ” Hải Dương cũng biết chuyện trong nhà của Đỗ Thiên Trạch. Lúc đầu anh còn về nhà với Đỗ Thiên Trạch, kết quả bị tưởng là bạn trai của Đỗ Thiên Trạch, cũng bị đuổi ra khỏi nhà luôn. Tuy sau đó có giải thích lại, nhưng người nhà họ Đỗ vẫn không hoan ngênh Hải Dương cho lắm. Tuy thái độ vẫn khách khí, nhưng lại khiến người ta rất khó chịu. Vì thế, sau khi cùng Đỗ Thiên Trạch về mấy lần, Hải Dương liền bại lui.

“Không sao. Lần này chủ tiệm đã chuẩn bị cho tôi vũ khí bí mật. Nói không chừng sẽ có tác dụng.” Đỗ Thiên Trạch nói chuyện của tụi Tiểu Thổ Phỉ cho Hải Dương nghe. Hải Dương nghe xong liền đứng dậy vỗ tay, qua hồi lâu mới tỉnh táo lại, khẽ nói với Đỗ Thiên Trạch: “Sau khi cậu xử lý xong chuyện thì thì cho tôi mượn ba con đó dùng một chút nhé. Cua gái nhất định sẽ thành công.”