Con mèo mẹ trong ***g sắt nghe Vú Anh nói xong, thì nó liền tỏ vẻ rất là tức giận lẫn khinh bỉ mà nhìn Vú Anh, khẽ meo meo vài tiếng.
“Sao tôi có cảm giác Vú Anh như là đang ghen thế Chắc chắn Vú Anh đã nói với con mèo kia rằng Vú Em đồng ý để nó sống ở đây là đối tốt với nó lắm rồi, thế mà nó còn dám chọn ba lấy bốn.” Đỗ Thiên Trạch nhìn biểu tình của Vú Anh, lại nhìn vẻ mặt của mèo mẹ, rồi nói ra cảm tưởng của mình.
“Tôi cũng cùng ý tưởng với cậu.” Phương Nghị gật đầu. Tuy Vú Em không thích Vú Anh, nhưng Vú Anh kỳ thật vẫn rất thích ăn giấm (ghen).
Đỗ Thiên Trạch biết chuyện tư liệu đã không sao thì cũng an tâm mà dắt Đại Bạch về nhà. Lần công tác này của cậu quá dài, khiến Đại Bạch phải sống trong cửa hàng khá lâu nhưng lại không hề tỏ ra tức giận với Đỗ Thiên Trạch. Nhưng mà nó đã quen với cách sống ở cửa hàng rồi, lúc được mang về nhà thì nó lại không vui, không chịu chui ra khỏi ***g sắt.
Đỗ Thiên Trạch ngồi xổm ngay trước cửa ***g, khuyên nhủ một lúc lâu, nhưng Đại Bạch vẫn không chịu chui ra. Nó đè hai chân trước xuống, rồi yên lặng mà nhìn Đỗ Thiên Trạch, cái gì cũng không chịu nói không chịu kêu.
Đỗ Thiên Trạch đặt Đại Hoàng và Tiểu Hoàng xuống cạnh ***g, bảo tụi nó gọi Đại Bạch ra ngoài, nhưng hiệu quả không được lớn, Đại Bạch vẫn không chịu ra.
Bình thường Đại Bạch sẽ không như vậy, nhất định là có vấn đề. Đỗ Thiên Trạch ngồi xổm trước ***g sắt, chuẩn bị lôi Đại Bạch ra, xem xem Đại Bạch rốt cuộc là bị làm sao
Đỗ Thiên Trạch vừa vươn tay ra thì Đại Bạch đã vươn móng đẩy tay Đỗ Thiên Trạch ra ngoài. Nhưng nháy mắt nó vừa vươn chân, Đỗ Thiên Trạch đã nhìn thấy đồ vật nó giấu ở dưới người.
Lúc Đại Bạch nâng chân, một con hamster nhỏ thừa cơ lộ đầu ra khỏi thân Đại Bạch.
Đại Hoàng và Tiểu Hoàng nhìn thấy hamster liền lộ vẻ cực kỳ hưng phấn, cả hai đứa đều chui cả vào trong ***g. Cái ***g vốn không lớn, nháy mắt đã chật kín đến không có kẽ hở. Đỗ Thiên Trạch phải mất hết sức mới cứu được con hamster ra khỏi đó.
Con hamster đáng thương bị dọa cho mất hồn, lại bị Đại Bạch nhét dưới thân khá lâu, nên lúc ở trong tay Đỗ Thiên Trạch, mắt nhắm chặt, nằm im hơn nửa ngày trời, sợ với mức Đỗ Thiên Trạch tưởng nó đã bị Đại Bạch đè chết luôn rồi.
“Đại Bạch, mày giỏi thật nha. Vậy mà dám trộm hamster trong cửa hàng thú cưng mang về đây.” Lúc con hamster được Đỗ Thiên Trạch cứu ra, Đại Bạch không thèm chui rúc ở trong ***g nữa. Nó chạy vào lòng Đỗ Thiên Trạch, nghe thấy Đỗ Thiên Trạch nói, liền khẽ kêu meo meo.
Nhưng tại sao Đại Bạch lại trộm hamster về nhà, Đỗ Thiên Trạch hoàn toàn không để tâm. Đỗ Thiên Trạch cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc đó, cậu mới vừa gọi Đại Bạch thì Đại Bạch đã nhào vào lòng cậu. Sau khi cậu bỏ Đại Bạch vào ***g thì liền trực tiếp nhấc ***g đi về nhà. Lúc đó Đại Bạch rõ ràng đang đứng, dưới thân cũng chả có vật gì.
Đỗ Thiên Trạch suy nghĩ lâu thật lâu sau mới nhớ ra được một chi tiết. Khi đó miệng của Đại Bạch có chút kỳ lạ, có chút phồng phồng, chẳng lẽ lúc đó là do nó đang ngậm con hamster trong miệng sao. Này…
Đỗ Thiên Trạch lật con hamster nhìn một lúc lâu, phát trên người hamster hình như có dấu vết của nước miếng.
“Đại Bạch mày…” Đỗ Thiên Trạch cốc vài cái lên đầu Đại Bạch, lộ vẻ bất đắc dĩ mà nói. Rõ ràng cậu đã mua cho Đại Bạch rất nhiều đồ chơi rồi, thế mà Đại Bạch còn ngại không đủ, tự mình đem hamster về chơi luôn. Con hamster này đáng thương quá.
Đại Bạch đứng dậy, bám lấy tay Đỗ Thiên Trạch, vươn móng nhẹ nhàng chạm vào con hamster vài cái, sau đó meo meo với Đỗ Thiên Trạch, như là đang bảo Đỗ Thiên Trạch đưa con hamster cho nó chơi vậy.
Hamster nghe thấy tiếng kêu của Đại Bạch, liền run lẩy bẩy, cả người cứng ngắc, mắt càng nhắm chặt. Nếu cái bụng nhỏ của nó còn không ngừng phập phồng lên xuống thì Đỗ Thiên Trạch xém chút đã tưởng nó chết thật rồi.
Nhìn thấy con hamster như vậy, Đỗ Thiên Trạch đành phải gọi điện cho Phương Nghị cầu sự giúp đỡ, hỏi Phương Nghị phải làm thế nào đây
Phương Nghị nhận được điện thoại của Đỗ Thiên Trạch, liền chạy tới chỗ ba mẹ của con hamster con đó nhìn thử, phát hiện trong ***g quả thật thiếu mất một con hamster, nhưng ba mẹ nó lại không phát hiện ra, vẫn cứ tranh giành quyền lợi được chơi bánh xe.
“Nếu Đại Bạch đã thích thì cậu cứ nuôi đi. Để con hamster con đó cùng chơi với Đại Bạch.” Phương Nghị tỏ vẻ cực kỳ không thèm để ý mà nói. Đậu Trắng giờ đang rất bực với con của nó. Nếu không đưa mấy đứa con của nó ra chỗ khác, Đậu Trắng có thể sẽ trốn khỏi ổ.
“Nhưng mà…” Đỗ Thiên Trạch còn chưa nói xong, chợt nghe thấy có người gọi Phương Nghị. Phương Nghị vội vã nói hai câu làm sao để nuôi hamster con xong thì cúp điện thoại.
Đỗ Thiên Trạch nhìn di động, thở dài. Đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy Phương Nghị không đáng tin như vậy. Cậu nuôi tới ba con mèo lận đó, giờ nuôi thêm con hamster con này thì sẽ ra sao đây Còn bảo để hamster chơi cùng tụi nó nữa, thật sự không phải là muốn đùa chết nó luôn chứ
Hamster này chắc chắn không thể nuôi được. Đỗ Thiên Trạch đứng dậy, định đưa hamster về lại cửa hàng. Đại Bạch lại lẳng lặng chặn ngay trước cửa, không cho Đỗ Thiên Trạch ra ngoài.
“Đại Bạch a, đây là hamster con, không phải là chuột, không thể chơi được. Lát nữa tao mua cho mày đồ chơi khác nha.” Đỗ Thiên Trạch ngồi xổm xuống trước mặt Đại Bạch, thương lượng với nó.
Đại Bạch nhìn Đỗ Thiên Trạch, rồi xoay người gọi với ra đằng sau Đỗ Thiên Trạch. Đại Hoàng và Tiểu Hoàng liền chạy tới, ngồi xổm xuống ngay bên cạnh Đại Bạch.
Đại Hoàng đạp Tiểu Hoàng một cái. Tiểu Hoàng thực bi thảm mà méo lên một tiếng, chạy qua phía bên cạnh khác của Đại Bạch rồi ngồi xổm xuống, sau đó cúi đầu nhìn xem coi có thẳng hàng hay chưa.
“Không thể thương lượng được sao” Đỗ Thiên Trạch lộ vẻ bất đắc dĩ mà hỏi.
Đại Bạch mở to mắt nhìn Đỗ Thiên Trạch, không lên tiếng, nhưng biểu tình của nó đã nói lên tất cả.
Đỗ Thiên Trạch cúi đầu nhìn hamster con trong tay mình, cảm thấy có chút khó xử. Cho mèo chơi với chuột, có ổn không vậy Hamster con chắc sẽ bị đùa chết. Nhưng Đại Bạch như vậy thì cậu làm sao có thể từ chối được a.
“Để nó ở đây cũng được. Nhưng tụi mày không được làm hại nó.” Sau khi trải qua hai phút đấu mắt với ba con mèo đang chờ mong, Đỗ Thiên Trạch không có tiền đồ mà đồng ý.
“Miao.” Đại Bạch đứng dậy, đi đến bên người Đỗ Thiên Trạch, lộ vẻ cực kỳ thân mật mà dụi dụi vào người cậu.
“Giờ tao phải ra ngoài, mua ***g và thức ăn cho hamster. Tao có thể đi được chưa” Đỗ Thiên Trạch hỏi.
Lần này, Đại Bạch không cản cậu nữa, kéo Đại Hoàng và Tiểu Hoàng ngồi ngay cạnh cửa nhìn cậu rời đi. Lúc Đỗ Thiên Trạch đóng cửa, lại nghe thấy tiếng kêu của Đại Bạch, giống như đang bảo Đỗ Thiên Trạch rằng nhất định phải mang hamster về lại nhá.
“Nam thần, sao anh lại quay lại rồi” Phương Duyệt chạy tới, hỏi.
“Anh đến mua ***g. Đại Bạch đem con hamster từ sân sau về nhà, muốn nuôi chơi. Nhà anh không có ***g nên muốn mua ***g cho nó.” Đỗ Thiên Trạch cầm con hamster đưa cho Phương Duyệt nhìn.
“Cái này hình như không tốt lắm.” Phương Duyệt có chút khó xử mà nói.
“Anh cũng biết là không tốt, nhưng Đại Bạch nhất quyết đòi nuôi, anh không còn cách nào.”
“Không phải.” Phương Duyệt lắc đầu. “Ý em là một con hamster thì quá ít. Nam thần, nhà anh có tới ba con mèo, một con hamster không đủ chơi. Không bằng mang thêm vài con về đi. Vừa lúc có ba con này. Đại Bạch một con, Đại Hoàng một con, Tiểu Hoàng một con.”
“Em….” Đỗ Thiên Trạch chợt có một loại cảm giác tên là mất trí: “Em xác định để anh nuôi chuột cho mèo chơi”
“Dạ, đúng a. Một con hamster không đủ để chơi. Đến lúc đó, tụi nó vì giành hamster mà đánh nhau thì không tốt chút nào. Sẽ ảnh hưởng tới tình cảm.” Phương Duyệt lộ vẻ đương nhiên mà gật đầu, giống như mèo đương nhiên là chơi hamster rồi.
“Mèo đùa chuột là đúng, nhưng đây là hamster a. Cho dù Đại Bạch không ăn chuột, nhưng nó có thể sẽ làm hamster bị thương trong lúc chơi đùa. Anh phải nuôi con hamster này là vì bất đắc dĩ lắm rồi.” Đỗ Thiên Trạch xoa xoa vùng giữa lông mày, trong lòng cảm thấy hôm nay Phương Nghị và Phương Duyệt đều uống lộn thuốc rồi sao, dám đưa ra lời đề nghị không đáng tin này với mình.
“Hóa ra anh lo chuyện này sao.” Phương Duyệt cười nói: “Về chuyện này thì anh không cần phải lo lắng. Mấy con hamster con trong sân sau nay đều do đám mèo chăm sóc. Ngay cả ban ngày ban mặt đám mèo cũng đi tìm tụi nó chơi nhưng lại chưa từng thương tổn cho tụi nó. Anh cứ yên tâm đi.”
“Nhưng mà con hamster con này rất sợ.” Đỗ Thiên Trạch đưa con hamster trong tay cho Phương Duyệt nhìn. Lúc con hamster con này ở trong ***g thì chạy loạn khắp nơi, nhưng chỉ cần đứng trên lòng bàn tay cậu thì liền giả chết.
“Không phải nó sợ Đại Bạch, mà là sợ anh đó.” Phương Duyệt đưa một miếng hạt dưa đặt cạnh miệng hamster con. Hamster khẽ mở mắt ra, lập tức ôm hạt dưa vào ngực, rồi nhét vào miệng, sau đó tiếp tục giả chết, nhưng hai cái má phình phình kia cứ động đậy không ngừng.
“Thực ra nó cũng không hẳn là sợ anh. Có thể là do vừa mới gặp anh nên không quen, cho nên mới giả chết như thế. Nhưng, chuyện này cũng không tính là sợ hãi. Kỹ năng của con hamster con này chính là giả chết. Bình thường lúc ở trong ***g rảnh rỗi không có việc gì làm nó cũng thường hay giả chết. Anh quen là được rồi.” Phương Duyệt vừa chọt chọt bụng hamster con vừa nói.
Giả chết…
Xem ra phải nuôi con hamster này thật rồi. Đỗ Thiên Trạch dựa theo lời khuyên của Phương Duyệt, cầm một miếng hạt dưa đặt cạnh miệng hamster con. Hamster con hít hít cái mũi, muốn ôm hạt dưa vào ngực. Nhưng Đỗ Thiên Trạch lại động tay một cái, làm hạt dưa cách xa nó hơn một chút. Hamster con xoay người lại, chạy tới bên cạnh hạt dưa rồi ôm hạt dưa vào lòng, sau đó tiếp tục nằm xuống giả chết. Đỗ Thiên Trạch nhìn thấy liền xác định, con hamster này đúng là thích giả chết thật.
Lúc Đỗ Thiên Trạch chọn ***g cho hamster, Phương Duyệt vẫn luôn đi theo bên cạnh cậu, khuyên Đỗ Thiên Trạch nuôi thêm vài con hamster nữa. Trong nhà cậu có nuôi mấy con mèo, có khả năng sẽ đánh nhau vì hamster.
Nhưng Đỗ Thiên Trạch rất kiên quyết chỉ nuôi một con. Cậu không có kinh nghiệm nuôi hamster. Nếu nuôi nhiều, cậu lo sẽ không nuôi nổi. Hơn nữa cậu không muốn biến nhà mình thành cửa hàng thú cưng. Cậu thường xuyên phải ra ngoài làm việc, không thể nuôi nhiều thú được.
“Hamster trong sân sau sẽ phải đưa ra ngoài sao” Đỗ Thiên Trạch trả tiền xong mà Phương Duyệt vẫn còn không ngừng nói. Vì thế Đỗ Thiên Trạch lại hỏi.
“Dạ phải. Mấy con hamster con kia đều lớn hết rồi. Nếu còn ở trong này nữa thì Đậu Trắng sẽ nóng nảy, cho nên em mới muốn đưa tụi nó ra ngoài. Nhưng mà hamster lại không nhiều, không đáng để em post Weibo.” Kỳ thật, post một cái Weibo cũng không phiền phức lắm, nhưng cửa hàng thú cưng Trung Hoa Điền Viên có quy định, phàm là người nhận nuôi động vật đều phải điều tra chứng minh thân phận trước, nên phải mất một thời gian ngắn mới được nhận nuôi. Phương Duyệt cảm thấy rất phiền toái, muốn hỏi người thân trước xem có ai muốn nhận nuôi hamster hay không. Nếu người quen có thể nuôi hamster thì không cần làm thủ tục phiền phức như vậy.
“Để anh giúp em hỏi một chút.” Đỗ Thiên Trạch chợt nhớ Hải Dương hình như có một đứa em gái. Con gái thì thường hay không có sức chống cự với động vật nho nhỏ lông xù đáng yêu. Hơn nữa, mấu chốt chính là, nhà Hải Dương không có mèo.