“Tôi không giao thiệp nhiều với Tô Nhiễm, bình thường hắn khá tốt, đôi khi nói chuyện có chút thẳng. Chắc là không có tâm tư đó đâu.” Tuy Đỗ Thiên Trạch không thích Tô Nhiễm, nhưng cậu vẫn biết nhân phẩm của Tô Nhiễm. Lời nói vừa rồi, dù khó nghe, nhưng tâm không xấu.
“Tôi biết.” Phương Nghị gật đầu. Tô Nhiễm cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, không giống như đang nghiêm túc. Nhưng anh vẫn muốn phòng bị một chút, sau này phải cố gắng cách xa Tô Nhiễm và Trì Thụy.
Ra khỏi hẻm nhỏ, đi về phía trước hai bước chính là khách sạn mà bọn họ đang ở. Đỗ Thiên Trạch quay đầu nhìn Phương Nghị. Đây là lần đầu tiên Phương Nghị tới nơi này, làm sao biết hẻm nhỏ này gần khách sạn chứ
Lại qua vài ngày, ngoài trừ đóng phim ra, Phương Nghị và Trì Thụy cơ hồ không hề giao thiệp gì với nhau. Anh vừa nhìn thấy Trì Thụy thì liền bước ra xa một chút, để Trì Thụy thiếu cơ hội tiếp xúc.
Hôm nay Trì Thụy phải quay cảnh trong văn phòng. Vú Em không cần phải lên sàn, nhưng Vú Em vẫn không thể rời đi được, nên Phương Nghị đành phải ngồi chờ với Vú Em. Bởi vì không phải là nơi quen thuộc, nên Số 4 rất bám Vú Em. Vú Em đi tới đâu thì nó sẽ theo tới đó. Lúc Vú Em rảnh thì sẽ ôm Số 4 vào lòng rồi ngủ, không cần biết Số 4 có buồn ngủ hay không.
Phương Nghị cũng ngồi nhắm mắt dưỡng thần, cảm thấy làm minh tinh thật đúng là vất vả. Từ lúc bộ phim này chính thức bấm máy đến nay, anh hầu như không hề được ngủ một giấc ngon lành nào, càng miễn bàn đến Đỗ Thiên Trạch phải ôm kịch bản mà gặm kia.
Vú Em chợt ư ử thành tiếng. Phương Nghị mở mắt, nhìn thấy có người đứng cách chỗ Vú Em không xa. Vú Em rất cảnh giác mà thấp giọng gầm gừ cảnh cáo với người kia, lông đều dựng thẳng hết cả lên, ngay cả Số 4 cũng sủa gâu gâu theo.
Người kia nhìn thấy Vú Em và Số 4 như vậy, liền khoa tay múa chân ra vẻ muốn đánh Vú Em. Vú Em càng gầm gừ lợi hại hơn, vừa chồm người ra trước cảnh cáo, vừa dùng chân đẩy Số 4 ra đằng sau.
“Có chuyện gì sao” Phương Nghị đứng dậy, đi tới ra đằng trước Vú Em, bình tĩnh mà hỏi.
“Không có gì. Chỉ là thấy con chó này chơi rất vui, muốn cùng nó chơi chút mà thôi. Nhưng nó không chịu, tôi liền dọa nó.” Người kia nhìn thấy sắc mặt của Phương Nghị, liền rất tùy ý mà nói.
“Chó nhà tôi không quen bị chọc, coi chừng bị cắn.”
“Không sao, tôi đã tiêm vắc-xin phòng bệnh chó dại rồi. Chó nhà anh không tồi. Có bán không Bao nhiêu tiền” Người kia giống như là không nhìn thấy sắc mặt của Phương Nghị, cứ tiếp tục hỏi.
“Không bán.” Phương Nghị nhấn mạnh từng chữ, sau đó gọi Vú Em tới bên người mình, rồi ôm Số 4 vào trong ngực, tiếp tục ngủ, không thèm để ý tới người kia nữa
“Sao cậu lại tới đây” Không lâu sau, lại có một giọng nói vang lên ngay bên tai Phương Nghị. Phương Nghị nhắm chặt mắt, hóa ra người này quen với Trì Thụy.
“Tới thăm cậu một chút. Cảm giác lần đầu tiên đóng phim thế nào Chơi vui không Tôi vừa mới nhìn thấy một con chó chơi rất vui, tính tình rất tốt. Tôi cảm thấy nó chắc chắn sẽ không ghét cậu, nên muốn mua để tặng cho cậu, nhưng chủ nó không đồng ý.” Người kia nói.
“Đó là diễn viên do đoàn làm phim của tôi mời tới. Cậu đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa.” Trì Thụy nói xong, giọng nói càng lúc càng xa. Phương Nghị trộm mở mắt ra, thấy Trì Thụy đi rồi, mới đứng dậy.
“Tôi nói nha, anh trốn Trì Thụy chi vậy Động tác quá rõ ràng. Đây chính là tổng giám đốc của công ty chúng tôi đó. Anh cũng quá không cho hắn mặt mũi rồi.” Hải Dương chạy tới bên người Phương Nghị, nói: “Nếu Trì Thụy tìm anh, anh phải nói chuyện nhiều với hăn một chút a. Tốt nhất là giúp Thiên Trạch nói vài lời hay. Nếu hắn đồng ý nâng đỡ cho Thiên Trạch, Thiên Trạch nhất định sẽ nổi tiếng. Chờ Thiên Trạch kiếm được nhiều tiền hơn, thì có thể mua thiệt nhiều thức ăn cho chó mèo trong tiệm của anh rồi.”
“Thiên Trạch thật sự muốn được người ta nâng đỡ sao” Phương Nghị thản nhiên hỏi.
“Đương nhiên a, ai mà không muốn được người ta nâng…” Hải Dương còn chưa nói xong thì liền không nói tiếp nữa. Được rồi, Đỗ Thiên Trạch quả thật không muốn được người ta nâng đỡ. Muốn người ta nâng đỡ thì phải trả giá. Nếu cậu thật sự muốn được người ta nâng đỡ thì đã sớm nổi tiếng rồi.
Tới giờ cơm chiều, đồ ăn vẫn còn chưa được đem tới. Tất cả mọi người đều lộ vẻ thắc mắc, sao còn chưa có cơm, cũng đâu thể nào không cho người ta ăn no a
Quay xong một cảnh, đã có người nhịn không được phải chạy đến hỏi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Lý Nghiêu cầm cái loa hô vài câu, đại ý là nói bạn của tổng giám đốc Trì tới đây thăm đoàn, thấy mọi người vất vả, cho nên mời mọi người cùng đi ăn cơm tối.
Có nghĩa là sẽ có một bữa cơm no đủ, còn có thể kết thúc công việc sớm. Tất cả mọi người trong trường quay đều lộ vẻ vui sướng. Nhưng Phương Nghị thì lại không vui, anh không muốn đi ăn cơm, lười thấy Trì Thụy.
Sau khi tan cuộc, Phương Nghị và Đỗ Thiên Trạch nói một tiếng, định dắt Vú Em đi, lại bị Lý Nghiêu gọi, nói lúc Trì Thụy gọi điện thoại còn cố ý nói Phương Nghị phải đến, phải dẫn theo Vú Em và Số 4 nữa.
Phân cảnh của Vú Em còn phải quay thêm một khoảng thời gian nữa, Phương Nghị cũng không muốn gây căng thẳng với Lý Nghiêu, nên đành phải đồng ý. Về lại khách sạn cho đám thú ăn no trước đã, cũng cho Vú Em và Số 4 ăn không ít đồ trước, rồi nghiêm khắc cảnh cáo tụi nó không được ăn bất cứ thứ gì trong tiệm cơm.
Sau khi Phương Nghị đến, quả nhiên lại bị gọi vào trong ghế lô. Đỗ Thiên Trạch cũng đang ở đó, trong ghế lô có không ít người đã ăn cơm trước rồi, thấy Phương Nghị tới liền biết là do Trì Thụy kêu đến, lập tức tỏ ra rất thân thiết với anh.
“Đây là bạn tôi, Hoa Tử Dịch. Tôi vừa mới biết hôm nay cậu ấy chọc tới Vú Em, cho nên cố ý gọi anh tới đây để nói xin lỗi anh. Anh đừng tức giận. Cậu ấy chưa từng nuôi chó, cho nên không biết phải ở chung với chó như thế nào.” Trì Thụy kéo người bên cạnh tới, đúng là cái người mà Phương Nghị gặp hồi chiều.
“Không sao.” Phương Nghị cong khóe miệng, cười cười, xem như xã giao.
Sau khi Phương Nghị ngồi xuống, nhân viên bưng lên một mâm thịt, là một mâm thịt bằm.
“Tôi biết chó không thể ăn mặn, không tốt cho cơ thể. Thịt này được đầu bếp nấu bằng nước trong, là thịt bò loại 1, Vú Em có thể ăn một chút không Đã quay phim lâu như vậy rồi mà Vú Em vẫn không cho tôi được một sắc mặt hòa nhã nào. Tôi thật sự rất là thương tâm a!” Trì Thụy nói xong liền ôm ngực, chọc cho mọi người xung quanh đều cười lên.
Thịt bò nấu nước trong quả thật có thể ăn, nhưng Vú Em có thích hay không, Phương Nghị không thể cam đoan được. Phương Nghị cảm ơn Trì Thụy, đặt thịt tới ngay trước mặt Vú Em và Số 4. Số 4 kề sát mũi vào mâm mà ngửi ngửi, mũi co lại, liếm một cái, cảm thấy ăn không ngon, liền chạy qua bên cạnh chơi.
Vú Em thì tốt hơn một chút, ăn hai miếng, nhưng cũng chỉ ăn hai miếng mà thôi, sau đó liền mất hứng thú mà chạy ra ghế salon nằm.
“Haiz!” Trì Thụy thở dài một hơi: “Quả nhiên mệnh tôi là bị chó ghét mà. Mời tụi nó ăn gì tụi nó cũng chướng mắt.”
“Tổng giám đốc Trì đừng nói như vậy. Chó bây giờ đều ăn thức ăn dành cho chó, ăn không quen cũng là bình thường thôi.” Một người an ủi hắn.
“Tôi cảm thấy con chó đó không phải là ghét tổng giám đốc Trì, mà là bởi vì tổng giám đốc Trì quá đẹp trai đến mức người thần đều phẫn nộ, nên con chó này mới không thèm nhìn.”
Trì Thụy vừa nói, liền có một đống người an ủi hắn, cũng có vài người ghét Phương Nghị mà thầm nói, ngay cả chó cũng không biết dạy, rồi kín đáo mà chuốc rượu Phương Nghị.
Phương Nghị vốn không có kiên nhẫn chơi trò xã giao, đang định rời đi, thì khóe mắt lại lia tới vẻ mặt khó xử của Đỗ Thiên Trạch, nên đành ngồi trở lại, cũng không chờ người ta tới chuốc say, anh đã cầm lấy bình rượu chuốc lại người ta.
Cụng rượu uống rượu với Phương Nghị mà nói là thường như cơm bữa. Cho dù đã lâu không uống rượu, thì Phương Nghị cũng chưa từng quên. Cho nên sau khi anh chủ động cụng rượu với người khác, ngược lại lại khiến cho người khác uống nhiều hơn mình.
Sau khi tan cuộc, men rượu trong người anh đã bay gần hết. Bởi vì uống quá muộn, nên rất nhiều người đều không chống đỡ nổi phải rời đi trước. Đỗ Thiên Trạch thì lại ngồi ở trên ghế salon ôm lấy Vú Em giả bộ ngủ mà chờ Phương Nghị.
“Đi thôi.” Nhìn vài người đang nằm sấp ở trên bàn, Phương Nghị hừ lạnh, mỉm cười, dám cụng rượu với anh, mấy người này quá non rồi.
“Mịe nó…. Sao lâu vậy rồi mà hai người mới ra, buồn ngủ chết tôi rồi.” Hải Dương đứng ở cửa chờ bọn họ, vừa thấy thì liền mở miệng oán giận: “Hai người nói xem, Trì Thụy đang nghĩ gì vậy Sao lần nào cũng gọi hai người a Vừa mới có người nói với tôi rằng Tô Nhiễm không có tới, nhất định là thấy Trì Thụy không gọi hắn tới nên tức giận rồi.”
“Này cũng đâu còn cách nào khác.” Đỗ Thiên Trạch lắc đầu. Trì Thụy nghĩ gì Không phải là chuyện cậu có thể quyết định.
Trên đường về, Đỗ Thiên Trạch nhận được cuộc gọi từ Tô Nhiễm. Tô Nhiễm tìm cậu làm gì Đỗ Thiên Trạch chần chờ một lúc, vẫn nhận cuộc gọi.
“Đỗ Thiên Trạch! Phương Nghị có ở bên cạnh cậu hay không” Giọng nói của Tô Nhiễm có vẻ rất bối rối.
Đỗ Thiên Trạch xoay người nhìn Phương Nghị, đáp: “Có.”
“Hai người giờ đang ở đâu Mau về nhanh lên, tôi phát hiện có một con mèo toàn thân đều là máu, còn chưa chết. Cậu mau bảo Phương Nghị tới đây, nhìn xem còn cứu được hay không.” Giọng nói của Tô Nhiễm không chỉ có bối rối, mà còn có chút run rẩy.
“Chúng tôi lập tức tới.” Đỗ Thiên Trạch kéo Phương Nghị chạy đi, nói lại mọi chuyện cho anh nghe.
Phương Nghị nghe xong, liền chạy vượt qua mặt Đỗ Thiên Trạch.
“Má nó, sao đi tới chỗ nào cũng gặp loại chuyện này vậy Đầu năm nay biến thái thật nhiều.” Hải Dương mắng một câu, cũng chạy theo.
Đỗ Thiên Trạch thấy Tô Nhiễm đang đứng ngay cửa khách sạn. Trên tay Tô Nhiễm toàn là máu, trong lòng bàn tay là một con mèo con toàn thân đầy máu, lông trên người đã không còn nhìn ra được màu sắc gì nữa rồi, nhưng Đỗ Thiên Trạch vẫn nhận ra được, đây là con mèo con mà Vú Em đã nhặt được mấy ngày trước.
“Lên lầu.” Phương Nghị cẩn thận nhận lấy mèo con, lập tức chạy lên lầu.
Cửa phòng chuyên dành cho động vật vừa mở ra, Đỗ Thiên Trạch liền biết đã từng có người tới đây. Đại Hoàng bị nhốt trong ***g sắt vốn dành cho mèo con.
Người tới chắc cũng biết chuyện Đại Hoàng biết mở cửa, cho nên mới lật ***g sắt xuống, để khay trà chặn lại cửa ***g.
Phương Nghị lấy đồ trị liệu cơ bản ra, đơn giản băng bó cho mèo con một chút, liền đặt mèo con vào trong túi, định trở về cửa hàng thú cưng. Mèo con mất máu quá nhiều cần phải truyền máu, nhất định phải mau chóng trở lại cửa hàng.
“Tôi uống rượu, không thể lái xe. Tôi lập tức kêu xe cho hai người.” Hải Dương nói xong liền gọi điện thoại.
“Cậu không uống rượu, có thể đưa chúng tôi về không Tôi muốn quay về cửa hàng thú cưng càng nhanh càng tốt.” Phương Nghị đột nhiên nói với Tô Nhiễm.
“Được… được.” Tô Nhiễm không ngờ Phương Nghị sẽ nói như vậy, qua hồi lâu mới gật đầu.
Phương Nghị dắt theo Vú Em. Trên đường trở về, Vú Em cứ ghé vào cạnh túi, nhìn mèo con ở bên trong. Phương Nghị gọi điện thoại cho Phương Duyệt, bảo cô chuẩn bị đồ, lại gọi điện thoại cho Chu Khởi Mộng, bảo gã mau chóng tới cửa hàng thú cưng.
Không biết Chu Khởi Mộng nói như thế nào đó, Phương Nghị lại nhíu mày, lộ vẻ rất không vừa lòng mà tắt máy.
Cửa hàng thú cưng có đèn thông báo, Phương Nghị vừa tới, liền có không ít người ra đón, Chu Sùng Văn cũng ra theo.
Phương Nghị đưa mèo con đến phòng cấp cứu. Đỗ Thiên Trạch, Hải Dương và Tô Nhiễm ngồi ở trong phòng nghỉ.
Lúc Phương Nghị gọi điện thoại cho Chu Khởi Mộng, Đỗ Thiên Trạch liền biết Phương Nghị muốn làm gì. Phương Nghị đang nghi ngờ Tô Nhiễm.
Cũng không thể trách Phương Nghị nghi ngờ Tô Nhiễm. Kỳ thật cậu cũng cảm thấy hơi hoài nghi. Mấy ngày trước Tô Nhiễm vừa mới nói muốn vứt Vú Em đi, thì mèo con đã xảy ra chuyện. Hơn nữa còn là do Tô Nhiễm phát hiện, thấy thế nào cũng đều có vấn đề.
Bạch tỉ đã cố gắng hết sức, hẹn gặp các bạn vào dịp khác. Chúc các bạn và gia đình một mùa giáng sinh an lành.
Chương tiếp theo Phương Nghị và đồng bọn đi phá án.