Trùng Sinh Cùng Ông Xã Báo Thù Rửa Hận

Chương 55: 55: Gây Xích Mích





^^^“Mẹ không chấp nhận.

Tiểu Kính, mẹ là mẹ của con.

Con không nghe lời người ngoài cũng được nhưng ít nhất phải nghe ý kiến của mẹ chứ.

Tại sao lại đâm đầu vào một người như thế.”^^^
Bảy giờ sáng thứ 7, vốn dĩ hôm nay An Kính định đón Lâm Tô Tô đi dạo chơi đâu đó nhưng bất ngờ nhận được điện thoại của mẹ làm tâm trạng anh tụt dốc không phanh.

Hơn nữa lời lải nhải của bà cũng khiến anh chú ý tới.

Việc anh và Tô Tô yêu đương vẫn chưa chính thức công khai.

Không hiểu bằng cách nào mẹ lại biết.

Hơn nữa, bà có vẻ phản đối cực kì gay gắt.
^^^“Mẹ nghe nói thằng nhóc đó có quá khứ không tốt… An Kính…”^^^
“Mẹ….

Mẹ chưa từng tiếp xúc em ấy.

Dù cho mẹ có là mẹ của con cũng không thể tuỳ tiện kết tội em ấy như thế.

Lâm Tô Tô là người như thế nào? So với con mẹ có thể hiểu rõ hơn sao? Nếu mẹ muốn gặp em ấy với tinh thần thiện chí, con sẽ sắp xếp.


Nhưng trước đó, xin mẹ hãy bỏ định kiến đi đã.”
An Kính không chịu được khi nghe người khác xúc phạm Lâm Tô Tô.

Anh cúp điện thoại, sau đó xoa xoa thái dương trống rỗng của mình.

Mẹ anh cái gì cũng tốt, chỉ là quá cảm tính và cố chấp.
Thái độ hôm nay của bà, chắc chắn mười phần có người tác động từ phía sau lưng.

Đối tượng không thể nào khác là Diệp Thư Thư.
An Kính cắn răng.

Diệp Thư Thư từ khi trở về giống như biến thành một người khác vậy.

Tính cách cũng trở nên mưu mô thủ đoạn hơn rất nhiều.

An Kính biết chắc rằng sự trở lại này của Diệp Thư Thư không đơn thuần như lời cô ấy nói.

Cô ấy biết tới sự tồn tại của Lâm Tô Tô, và cô ấy cũng cho em ấy cái nhìn không hề thiện cảm.

Vấn đề người cũ người mới này thật khiến người khác đau đầu.
Diệp Thư Thư không chỉ là thanh mai trúc mã, còn là tình đầu sâu nặng của An Kính.

Tất nhiên nếu bảo hắn tuyệt tình thì sẽ không nỡ.

Nhưng nếu Diệp Thư Thư còn tiếp tục động chạm đến giới hạn của hắn thì An Kính cũng không biết bản thân có thể làm ra những chuyện đáng sợ nào nữa.
Nhưng có vẻ như Diệp Thư Thư không quá coi trọng lửa giận của An Kính hoặc là cô quá đề cao bản thân đi.

Lúc này đây trong một quán cà phê đắt tiền, Diệp Thư Thue bắt chéo chân ngồi nhâm nhi cà phê chờ người đến.
Cô nhìn đồng hồ, còn 5 phút nữa là đến giờ hẹn nhưng vẫn không thấy người đâu làm tâm trạng cô có chút không tốt.

Mỹ nữ như cô còn chưa từng chờ ai đâu.
Đúng 8 giờ, Lâm Tô Tô xuất hiện.

Cậu hôm nay ăn vận quần jean áo thun đơn giản, có chút không phù hợp với không khí đắt tiền chỗ này nhưng cậu cũng không mấy quan tâm.

Cậu chỉ gọi một ly socola nóng rồi ngồi yên tĩnh chờ người phụ nữ trước mặt mở miệng.

Dù sao, cũng là Diệp Thư Thư chủ động hẹn cậu ra đây.

Tình mới gặp tình cũ, chung quy cũng chỉ là chuyện liên quan đến An Kính.

Lâm Tô Tô cũng muốn biết người này còn gì muốn nói với cậu sao.
Nhìn thái độ của Lâm Tô Tô, Diệp Thư Thư có chút tức giận không nói nên lời.

Bản thân cô là kim chi ngọc diệp từ nhỏ vạn người phủng trong lòng bàn tay, đàn ông vây quanh cũng không hiếm.


Đây là lần đầu tiên thấy một nam nhân không thèm nể mặt cô như thế.
“Cậu Lâm ăn mặc như thế này tới đây có chút không hợp nhỉ? Cậu cũng biết đây là một nhà hàng sang trọng rồi đấy.

Tôi và An Kính thường xuyên đến đây.

Lúc đó, còn chưa có quầy bar chỗ kia đâu.”
Lâm Tô Tô an tĩnh mỉm cười khi nghe Diệp Thư Thư âm thầm khoe khoang.

Cậu bĩu môi âm thầm cười nhạo trong lòng.

Cho dù cô ta có cùng An Kính nắm tay đi tới sao hoả đi chăng nữa thì người ở bên cạnh An Kính lúc này vẫn là Lâm Tô Tô cậu đây, chứ chẳng phải là Diệp Thư Thư.
“Nhà hàng cấm tôi ăn mặc thế này sao?”
Diệp Thư Thư nghẹn họng trước câu trả lời không thèm nể mặt này của Lâm Tô Tô.

Cô chỉ muốn hất cốc cà phê vào tên này thôi nhưng ngại xung quanh nhiều người nên cố gắng dằn xuống.
Vẻ mặt Lâm Tô Tô trở nên cực kì vi diệu.

Cậu nhìn thấy Diệp Thư Thư đưa ra một chiếc thẻ ngân hàng, đẩy đến trước mặt cậu.

Những lời tiếp theo của cô ta khiến cậu tức đến hộc máu.
“Tôi theo sự nhờ vả của mẹ An đến đưa cậu cái này.

Chắc không cần nói nhiều cậu cũng hiểu rồi đúng không? Tôi mong cậu đừng mặt dày đu bám lấy An Kính nữa.

Anh ấy vẫn chưa quên được tôi đâu.”
Lâm Tô Tô trơ người ra mất mấy giây.

Cậu khẽ nhìn Diệp Thư Thư rồi nhìn tấm thẻ trông có vẻ nhiều tiền kia, trong đầu xoay chuyển hàng ngàn câu hỏi vì sao.
Thế kỉ thứ bao nhiêu rồi mà còn chơi cái kịch bản cũ rích này cơ chứ? Hơn nữa cũng không phải là mẹ An Kính trực tiếp đưa cho cậu mà lại nhờ “con dâu hờ”, cái tình tiết k.ích thích nào đây.
“Phụt….

Ha ha ha ha ….”

Cuối cùng không nén được nữa, Lâm Tô Tô bật cười giữa quán.

Tiếng cười của cậu trong trẻo giòn tan, nghe tràn ngập niềm vui cùng chút gì đó trào phúng khiến mọi người xung quanh có chút tò mò nhìn lại đây.

Lâm Tô Tô cũng không muốn trở thành tâm điểm chú ý.

Chỉ là câu chuyện này quá buồn cười, cậu có chút nhịn không đươc
Tiếng cười của Lâm Tô Tô tất nhiên đã chọc Diệp Thư Thư tức đến đỏ mặt.

Nhưng ngoài việc nắm chặt tay trấn an bản thân thì cô ta cũng không thể làm gì khác.
“Diệp Thư Thư, cô nghĩ chút chiêu trò này của cô làm gì được ai thế? Cô ngu ngốc quá rồi đấy.

Cô nói xem, Trương gia đã cho cô những thứ gì để cô làm những việc này cho họ thế.”
Lời buộc tội của Lâm Tô Tô khiến Diệp Thư Thư sắc mặt xanh mét.

Cô không nghĩ việc mình có qua lại với Trương gia cậu ta lại biết.

Dù sao, đây cũng không phải việc vẻ vang gì cho cam.

Diệp Thư Thư vốn tính chùn bước nhưng nghĩ đến những lời đe doạ của Trương Tất Phong, cô lại có chút sợ.

Cô nếu buông tha cho Lâm Tô Tô, người chết sẽ là cô.

Diệp Thư Thư không muốn.