Trùng Sinh Cực Sủng Minh Vương Phi

Chương 96: Bạch Liên rời khỏi




Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

________

Lam U Niệm đứng trên lầu ba Tiêu Kim các nhìn oanh oanh yến yến dưới lầu, không biết đang nghĩ gì.

"Chủ tử." Bạch Liên đứng sau lưng Lam U Niệm, trong giọng nói mang theo chút thẹn thùng của tiểu nữ nhân, nàng ta không nghĩ tới có thể nhìn thấy chủ tử nhanh như vậy. Da thịt lộ ra bên ngoài mặt nạ trắng như tuyết, rất mềm mại, mịn màng, đôi mắt xinh đẹp sâu không thấy đáy, hơi thở lạnh lùng, khiến người ta biết rõ nhưng vẫn không chùng bước lao đầu vào lửa như thiêu thân.

"Ừ!" Lam U Niệm gật đầu, ngồi xuống ghế, nhìn gương mặt thật của Bạch Liên, thật ra mỗi lần Bạch Liên lên đài ca hát, khiêu vũ đều sẽ mang khăn che mặt hoặc là dịch dung, đây cũng là tính toán của Lam U Niệm, nếu sau này Bạch Liên muốn sống cuộc sống của người bình thường sẽ dùng gương mặt thật để xuất hiện, làm vậy coi như vẫy tay tạm biệt quá khứ, dù sao thì Bạch Liên cũng đã từng ở thanh lâu, tuy là thanh quan nhưng khó có thể đảm bảo người khác sẽ không nghĩ nhiều.     

"Tam ca vẫn chưa về sao?" Hôm nay nàng có chuyện nên đến tìm Tam ca, không biết hắn lại chạy đến đâu tìm mỹ nhân rồi.

"E là phải một lúc nữa Tam công tử mới về, chủ tử dùng cơm chưa?" Bạch Liên rất lưu luyến thời khắc ở chung với chủ tử, bình thường nàng rất khó nhìn thấy ‘hắn’, hành tung của chủ tử rất thần bí, cho nên nàng chỉ có thể ở lại chỗ này chờ, khi chủ tử tới là có thể nhìn thấy nàng, nàng biết chủ tử cần tin tức nên đã tự nguyện lên sân khấu Tiêu Kim các biểu diễn, ra sức đẩy xa danh tiếng Tiêu Kim các, cố gắng huấn luyện nữ tử thanh lâu, giành lấy nhiều nguồn tin tức.

"Vẫn chưa!" Lam U Niệm kiểm tra sổ sách ở Tiêu Kim các, thờ ơ đáp.

"Vậy Bạch Liên đi làm chút thức ăn để chủ tử nếm thử nhé?" Bạch Liên nhìn Lam U Niệm, trong mắt tràn ngập kỳ vọng.

Lam U Niệm dừng động tác lật sổ sách ngẩng đầu lên nhìn Bạch Liên, Bạch Liên bị ánh mắt trần trụi của Lam U Niệm nhìn, không biết phải làm sao.

"Chủ tử?" Bạch Liên rất bất an, sợ chủ tử chán ghét rồi đuổi nàng đi, nàng không hy vọng xa vời có thể được chủ tử coi trọng, nhưng nàng hy vọng mình có thể lặng lẽ nhìn thấy chủ tử, được ở bên cạnh chủ tử.

"Không sao, ngươi đi đi!" Lam U Niệm thu hồi ánh mắt tiếp tục xem sổ sách, Bạch Liên thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ lui xuống, dù sao thì chủ tử cũng muốn ăn đồ nàng làm không phải sao?

Chờ sau khi Bạch Liên rời đi Lam U Niệm mới ngước mắt lên suy tư, Bạch Liên là nữ tử tốt, nàng ta không sợ gièm pha của thế tục, có hoài bão và kiên trì, nàng không nghĩ Bạch Liên lại có tình cảm với mình, còn là tình yêu không cần hồi báo. Nàng lạnh lùng với Bạch Liên cũng không làm cho nữ tử này ghen tị hoặc phẫn hận, nàng ta vẫn yên lặng ở lại Tiêu Kim các, bây giờ Lam U Niệm đã biết có lẽ nguyên nhân lớn nhất là bởi vì nàng.

"Thế nào, tiểu sư muội của chúng ta rốt cuộc biết mình làm lỡ con nhà người ta sao?" Quỷ Tam mỉm cười đi vào phòng, rõ ràng tất cả mọi việc vừa xảy ra hắn đều thấy.

"Có làm lỡ người ta hay không Niệm Nhi không biết, nhưng vừa rồi Tam ca lại đi nơi nào làm lỡ cô nương người ta?" Lam U Niệm vòng tay trước ngực, hung ác nói, dáng vẻ lạnh lùng xa cách vừa rồi trước mặt Bạch Liên biến mất, bây giờ nàng chính là một tiểu cô nương.

"Tiểu sư muội không thể oan uổng Tam ca, Tam ca đã hoàn lương, muội phải tin tưởng ta!" Quỷ Tam nói xong suýt chút nữa còn nặn ra vài giọt nước mắt, nhưng cố cách nào cũng không rơi được, ngược lại khiến Lam U Niệm cười đến vui vẻ.

"Vậy huynh nói xem mình đã đi đâu, muội chờ thật lâu!" Lam U Niệm thập phần bất mãn, kỳ thực là đang làm nũng với hắn.

Quỷ Tam đương nhiên biết rõ, bình thường tiểu sư muội rất hay làm nũng với sư phụ, sau một thời gian sư huynh đệ bọn họ cùng nhau cố gắng tiểu sư muội sẽ ngẫu nhiên làm nũng với họ, có một tiểu sư muội biết làm nũng thân làm ca ca bọn họ cảm thấy rất tự hào.

"Còn không phải là vì dạo gần đây đối diện Trân Vị các mở một tửu lâu sao, mô phỏng rất nhiều cách của Trân Vị các chúng ta, nhưng thức ăn và cầm nghệ đều không thể sánh bằng, tuy hiện tại không ảnh hưởng lớn đến Trân Vị các, ta e là vì bọn họ nhắm đến Vô Tình các, cho nên đến xem một chút!" Quỷ Tam nịnh nọt giải thích.

"Đã tra được do ai mở chưa?" Trực giác mách bảo nàng chuyện này không chỉ đơn giản như vậy, một tửu lâu bắt chước Trần Vị các xuất hiện ở phía đối diện, đây không phải khiêu khích thì là gì? Xem ra gần đây lại có trò vui rồi.

"Vì còn chưa khai trương, nên vẫn đang điều tra, sẽ nhanh thôi!" Quỷ Tam híp mắt lại nói, tuy thời gian sáng lập việc buôn bán dưới trướng Vô Tình các không lâu, nhưng ảnh hưởng lại vô cùng lớn, chưa từng có người nào dám khiêu khích rõ ràng như vậy.

"Ừ, vậy huynh xem rồi xử lý đi!" Lam U Niệm thập phần yên tâm giao rất nhiều việc trên thương trường cho Quỷ Tam, nàng lao dịch các ca ca hết sức thuận tay.

Bạch Liên bưng mấy đĩa thức ăn trang trí đẹp mắt vào phòng đặt trên bàn bát tiên, thi lễ: "Chủ tử, Tam công tử!"

"Ơ, Bạch Liên thật là thiên vị, bổn công tử ở chỗ này ngần ấy năm chưa thấy ngươi làm đồ ăn cho ta đâu, hiện tại hắn vừa đến ngươi đã tự mình xuống bếp, thật khiến bổn công tử ghen tị." Quỷ Tam ngồi xuống bắt đầu dùng bữa, nhưng miệng vẫn không chịu buông tha cho người ta.

Bạch Liên xấu hổ nhìn Lam U Niệm, thấy sắc mặt nàng không chút biến hóa, nội tâm không biết nên thở phào hay nên khổ sở, nhưng nàng ta vẫn mỉm cười nói: "Tam công tử nói đùa rồi, không phải hôm nay Bạch Liên có thời gian nên làm thêm mấy món sao?"

Quỷ Tam còn muốn nói, Lam U Niệm lại ngắt lời hắn: "Cùng nhau ăn đi!", từ lúc nàng tới Bạch Liên đều ở bên cạnh khẳng định còn chưa ăn gì, nhìn bộ dạng của nàng ta chắc chắn sẽ không trở về, chi bằng cứ cùng nhau ăn bữa cơm.

"Bạch Liên ở bên cạnh hầu hạ người là được rồi!" Bạch Liên rất vui vẻ nhưng vẫn tự biết thân phận của mình, mặc dù thân phận nàng ta từng rất cao quý, nhưng ở trước mặt chủ tử lúc nào nàng ta cũng thấy tự ti, vả lại còn cảm giác rằng mình rất không xứng với chủ tử.

"Ngồi đi, từ khi nào thay đổi thành như thế? Ta vẫn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy ngươi không phải như vậy!" Lam U Niệm cười nói, lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Liên không chỉ là tướng mạo xinh đẹp hơn nữa khí chất vô cùng cao quý, cao quý khiến người ta thoải mái, không có cảm giác vênh váo hung hăng.

"Ta..." Bạch Liên còn muốn nói điều gì liền bị Lam U Niệm ấn ngồi xuống, sau đó ba người cùng nhau dùng bữa.

Bạch Liên vẫn luôn có chút hoảng hốt, nàng ta có thể cùng chủ tử ngồi cùng bàn ăn cơm, nhớ lại lời chủ tử vừa nói, nàng ta đã không nhớ rõ dáng vẻ của mình khi đó, nhưng điều khiến nàng ta vĩnh viễn không quên chính là phong thái chủ tử khi đó, xả thân cứu giúp mình, là vầng thái dương, là giấc mơ kiếp này minh muốn truy đuổi.

"Đúng rồi, hôm nay đệ tới nơi này có chuyện gì không?" Quỷ Tam hỏi, dù sao thì hiện tại bọn họ đều ở kinh thành nhưng tiểu sư muội rất ít đến nơi này.

"Phải, ta muốn huynh dặn dò thủ hạ chú ý chút tin tức, ta cần một vị thuốc tên là Thiên Linh quả, nhưng đó chẳng qua chỉ là ghi chép trong sách, cũng không biết nó ở đâu, cho nên ta cần huynh giúp ta tìm!" Lam U Niệm nghiêm túc nói, mấy hôm trước sư phụ vừa gửi thư đến nói độc của nàng cần những loại dược nào, bây giờ có thể xác định cần Thiên Linh quả, một loại linh quả cực kỳ hiếm thấy, nàng chưa từng gặp qua, sư phụ cũng vậy có thể thấy vị thuốc này hiếm thấy biết bao nhiêu.

Bạch Liên đang gắp thức ăn đột nhiên dừng tay, trong mắt chợt lóe lên hào quang không biết tên.

"Là vì độc trong người đệ sao? Có phải tìm được Thiên Linh quả là có thể giải độc?" Quỷ Tam lo lắng, chờ hỏi xong mới nhớ ra trong phòng còn có người khác, Quỷ Tam híp híp mắt, hắn không cho phép có bất luận uy hiếp nào tồn tại với tiểu sư muội, dù có là Bạch Liên…

"Chủ tử? Người trúng độc?" Đôi đũa trong tay Bạch Liên rơi xuống đất, vô cùng lo lắng, nàng ta đi theo chủ tử nhiều năm thế nhưng lại không hề hay biết việc hắn trúng độc.

"Không sao!" Lam U Niệm trấn an, sau đó nhìn chằm chằm Quỷ Tam, nàng biết vừa rồi khi Quỷ Tam nói ra đã sợ Bạch Liên gây bất lợi cho nàng, hắn muốn giết Bạch Liên, cho dù ấn tượng của nàng ta trong lòng hắn rất tốt, nhưng hoàn toàn không thể so sánh cùng tiểu sư muội, dưới lớp mặt nạ tươi cười của Quỷ Tam là một trái tim tàn nhẫn.

"Thiên Linh quả chỉ là một vị trong số đó, không thể giải hết độc trong cơ thể ta!" Lam U Niệm chứng kiến vẻ mặt thất vọng của Quỷ Tam nàng cũng biết bao nhiêu năm qua mọi người đã phí bao nhiêu tâm huyết vì độc trong cơ thể mình.

"Ta biết, ta sẽ căn dặn thuộc hạ ngừng việc đang làm, trước tiên phải tìm được Thiên Linh quả, thân thể của đệ là quan trọng nhất!" Quỷ Tam biết nếu sư phụ đã bắt đầu cần dược, nhất định sẽ nghiên cứu chế tạo thuốc giải, nên đến cũng sẽ đến.      

"Ta biết nó đang ở đâu, chủ tử ta biết Thiên Linh quả!" Bạch Liên đột nhiên lên tiếng, khi vừa nghe tin chủ tử trúng độc nàng ta bắt đầu lo lắng, nhất định phải cứu chủ tử.

"Ngươi biết? Ở đâu? Nơi nào có?" Quỷ Tam hỏi, trong mắt lóe lên ngạc nhiên mừng rỡ, dù bọn họ có là đệ tử Y Cốc cũng không biết tới sự tồn tại của Thiên Linh quả, Bạch Liên này lại nói mình biết, thật sự quá may mắn.

"Tam ca, huynh đi ra ngoài trước đi, đệ muốn nói riêng với Bạch Liên một lát!" Lam U Niệm kéo Quỷ Tam đứng dậy, nàng biết hắn lo lắng, nhưng nàng cũng có suy nghĩ của riêng mình.

Quỷ Tam biết tiểu sư muội của mình vẫn luôn là người có chủ kiến, cho nên gật đầu rồi rời khỏi phòng, nếu Bạch Liên không nói tung tích Thiên Linh quả với tiểu sư muội, nhất định hắn sẽ cạy miệng nàng ta ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Lam U Niệm đứng dậy, Bạch Liên cũng đứng dậy, hai người đều im lặng.

"Chủ tử, lâu nay ta vẫn không có nói rõ thân phận thật của mình, không phải ta cố ý lừa gạt, thật ra ta là Tam công chúa Nguyệt quốc, Nguyệt Bạch Liên!" Bạch Liên nhìn Lam U Niệm, nàng ta không hề giấu giếm tên mình, nếu như Lam U Niệm có ý muốn điều tra thật sự rất dễ dàng.

"Ừ, Thiên Linh quả ở Nguyệt quốc?" Lam U Niệm hỏi, bây giờ Bạch Liên đã thẳng thắn nói ra thân phận của mình chắc chắn Thiên Linh quả có liên quan tới Nguyệt quốc.

"Phải, Thiên Linh quả ở trong hoàng cung Nguyệt quốc, chỉ có một quả, hơn nữa chỉ có hoàng đế mới có thể hưởng dụng!" Bạch Liên chi tiết nói, Nguyệt quốc có Thiên Linh quả không ai biết, nàng ta là công chúa hoàng thất cho nên mới biết.     

"Ừ, ta biết rồi, Bạch Liên cảm ơn ngươi!" Lam U Niệm chân thành nói, nhìn Bạch Liên nhiều năm nay sống như vậy xem ra nàng ta rất không thích hoàng cung Nguyệt quốc, không thích đoạn hồi ức kia, bây giờ nàng ta có thể trực tiếp nhắc đến nàng cảm thấy rất bất ngờ.

"Chủ tử, ta muốn quay về Nguyệt quốc!” Bạch Liên đột ngột đề nghị, ánh mắt cực kì kiên định.

"Vì Thiên Linh quả sao?" Lam U Niệm có chút cảm động, cho dù nữ tử này tồn tại tình cảm không nên có với nàng.

"Phải, không phải người trong hoàng thất căn bản không lấy được Thiên Linh quả, ta thì có thể!” Bạch Liên không hề phủ nhận, không phải vì khiến chủ tử nhớ tới mình mà làm vậy, mà là vì nàng ta hiểu chủ tử thông minh như vậy căn bản không thể giấu giếm, thẳng thắn nói ra là điều tốt nhất.

"Ta không đồng ý, nếu đã biết Thiên Linh quả ở đó ta sẽ có biện pháp lấy nó, ta biết ngươi không thích trở về cho nên đừng vì bất luận kẻ nào mà miễn cưỡng mình, ngươi có hiểu không?” Lam U Niệm rất không đồng ý.      

"Không, chủ tử, có một số việc ta không nên trốn tránh, ta cũng nên trở về báo chút thù xưa, chủ tử, ta phải đối mặt với quá khứ của mình!” Bạch Liên kiên trì nói, nàng ta vốn không phải nữ tử nũng nịu bảo thủ, nàng ta đủ kiên cường.     

Lam U Niệm nhìn Bạch Liên, cũng biết nàng ta đã hạ quyết tâm, hơn nữa mỗi người đều có lập trường riêng, Bạch Liên như vậy đúng là rất tốt, sống ở Tiêu Kim các cả đời không phải cách hay, nói tóm lại thanh lâu không phải chỗ của nàng ta.

"Được rồi, nếu ngươi đã quyết định ta sẽ không nhiều lời, Thiên Linh quả không cần miễn cưỡng!" Lam U Niệm vẫn muốn dặn dò, sau đó chuẩn bị rời khỏi, thời gian nàng ra ngoài đã lâu cần phải trở về.     

"Chủ tử..." Bạch Liên gọi nàng lại, giọng nàng ta rất nhỏ nhưng vẫn rất rõ ràng: "Chủ tử, Bạch Liên rất quý mến người!"

Bạch Liên nói xong thì thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nói ra, mặc kệ sau này chủ tử quyết định thế nào, nàng ta vẫn muốn nói ra tâm ý.

"Xin lỗi ngươi!" Lam U Niệm đi đến cạnh Bạch Liên, từ giọng nam trầm thấp biến thành giọng nữ trong trẻo dễ nghe, Bạch Liên trợn to hai mắt giống như mình vừa nghe được chuyện khó mà tin nổi, nàng ta lại nghe Lam U Niệm nói tiếp quả thật nàng ta không có nghe lầm, chủ tử: “Bạch Liên, ta là nữ tử!”

"Chủ tử?" Bạch Liên ngẩn ngơ nhìn Lam U Niệm, nàng không tránh không né, chỉ thấy trong mắt Bạch Liên có chút giật mình kinh ngạc, còn có chút bất lực đau xót, nhưng lại không có phẫn hận cùng không cam lòng vì bị lừa dối.

Qua rất lâu rất lâu Bạch Liên như mới tiếp nhận sự thật này, nàng ta nghĩ từ lúc gặp chủ tử, hắn chưa bao giờ nói về giới tính của mình, là tự nàng ta nghĩ chủ tử là nam tử, dẫu sao thì một người tiêu sái kinh tài tuyệt diễm như vậy sao có thể là nữ? Nhưng lúc này phần tình cảm kia trong lòng Bạch Liên vẫn không thay đổi, có lẽ từ thời khắc nhìn thấy chủ tử trái tim nàng đã trầm luân trong đó.

"Chủ tử, Bạch Liên có thể nhìn mặt của người một lần không, coi như tác thành một phần nguyện vọng của Bạch Liên!” Nàng ta dịu dàng nói, như chưa từng thay đổi. Đã từ rất lâu nàng ta liên tục tưởng tượng dáng vẻ của chủ tử, hiện tại sắp rời đi, nàng ta hi vọng vĩnh viễn ghi nhớ bộ dạng đó.

Làm sao nàng không hiểu ý nghĩ của Bạch Liên, có lẽ nàng thực bị nữ tử thiện lương và cố chấp này cảm động, nàng chầm chậm tháo mặt nạ của mình ra.

Bạch Liên nhìn thật kĩ gương mặt Lam U Niệm, thấy chủ tử nhìn mình, khóe môi bỗng nhiên cong lên, ánh mắt sáng lung linh, lộ ra chút lạnh nhạt ngọt ngào, nở nụ cười khuynh thành.

Bạch Liên thầm nghĩ mình sẽ vĩnh viễn không quên dung nhan quốc sắc thiên hương này, cũng vĩnh viễn khắc ghi nụ cười này.     

"Hóa ra chủ tử còn nhỏ tuổi hơn ta nhiều!" Bạch Liên si ngốc nhìn Lam U Niệm, nàng ta biết tuổi tác chủ tử không lớn, nhưng bởi vì khí thế trên người nên khiến người ta xem nhẹ niên kỷ của nàng, hiện tại lộ ra gương mặt thật thì người ta mới biết tuổi nàng còn rất nhỏ.

"Nếu không ngươi nghĩ rằng vóc dáng ta thấp sao?" Lam U Niệm cười nói.

Mắt Bạch Liên lóe lên, lúc chủ tử gỡ bỏ mặt nạ càng thêm đầu độc lòng người, cho dù là dung nhan của nàng ta khi ở trước mặt chủ tử cũng trở nên ảm đạm...